[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 27 : Tâm tư

Người đăng: 

.
Đêm. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo không rõ một mảnh hiu hắt. Trên giường gỗ chạm khắc công phu, một nam một nữ hiện tại đang nằm ngủ trên giường với 1 tư thế rất ư là quái dị. Một chân nữ nhân gác lên nam nhân, hễ hắn cứ hất ra nàng lại để lên, cứ tuần hoàn lập lại. Cuối cùng khi đã đến lần thứ 29, nam nhân không chịu nổi nữa, hắn bực mình hất tung chân nàng ngồi thẳng người dậy. Nam nhân kia không ai khác là nam chính của chúng ta, Thượng Quan Vũ Hiên công tử. Còn nữ nhân, chắc ai cũng đoán được, con người làm người khác khó sống nhất, Ngọc Linh Hương cô nương. Vũ Hiên tưởng như bây giờ nếu nàng còn dám 1 lần nữa gác chân lên hắn, hắn sẽ thẳng 1 cước đạp nàng xuống giường. Hôm nay nàng uống say, làm ra những hành động kia hắn chưa kịp tính sổ. Vậy mà, lúc hắn hảo tâm đem nàng trở về, nàng ngay lập tức nôn vào người hắn. Lúc đó may mà hắn kiềm chế kịp thời, nếu không đầu nàng đã bị bổ ra làm hai cho hắn xem trong đó rốt cuộc là óc hay là đậu phụ? Cả đời hắn chưa bao giờ bẩn thỉu chật vật như vậy. Hai mắt hắn trừng trừng nhìn nàng. Nữ nhân này thật không biết tốt xấu, xem hắn ngày mai làm sao trừng trị nàng? Vũ Hiên nặng nề nằm xuống một lần nữa, trong đầu không khỏi nhớ đến hồng y thân ảnh câu hồn nhiếp phách xưa kia. Nàng và hắn! Từng là thanh mai trúc mã. Từng là tri kỉ thề nguyền. Từng sống chết có nhau. Vậy mà…….. Nàng lại từ bỏ hắn. Vì nam nhân kia cho nàng nhiều vinh hoa phú quý, nhiều địa vị hơn hắn. Thật bi ai.. Quyền lực tiền tài rốt cuộc là thứ gì lại hấp dẫn nàng như vậy? Nếu nàng muốn, có lẽ ngay cả ngôi vị đó hắn cũng giành cho nàng. Chỉ là…….. Nàng không hề nói ra. Đến phút cuối cùng cũng không có giải thích, không có một câu níu kéo, cứ như vậy thú nhận bình thản. Có lẽ hôm đó, là hôm hắn uống nhiều rượu nhất. Cũng là hôm hắn muốn say nhất để quên đi cuộc đời, quên đi nàng, quên đi hạnh phúc đã từng trong tay nhưng lại vụt mất. Một cơn gió khẽ lướt qua. Mùi đinh hương khẽ thoang thoảng trong không khí. Ngan ngát, dịu nhẹ, đi sâu vào trong lòng hắn. Hắn khẽ trở mình vào trong, ánh mắt rơi trên người Ngọc Linh Hương. Nàng, rốt cuộc là người như thế nào? Lai lịch, quá khứ hoàn toàn trong sạch. Nhưng lại trong sạch đến mức đáng ngờ. Làm ra vẻ là ham tiền tài nhưng thực chất không hề để ý dù chỉ một chút đến kim ngân châu báu. Cầm nguyệt tuyệt kĩ mê mẩn lòng người. Nữ nhân như vậy, là phúc hay họa của hắn? Ngọc Linh Hương đang ngủ say như chết, không biết thế nào lại cảm thấy khô môi, không khỏi đưa ra lưỡi ra liếm liếm, vô tình Thượng Quan Vũ Hiên nhìn thấy, khiến hắn bất chợt cảm thấy yết hầu khô nóng. Vũ Hiên âm thầm mắng mình, chắc chắn là lâu rồi không có gần nữ nhân nên mới sinh ra ham muốn như vậy a. Hắn không có lỗi, là nàng tự câu dẫn hắn. ( Diễm: ta pó tay, lí do vậy cũng nghĩ ra được. Nhưng mà, cứ thoải mái kiss đi, ta ủng hộ.) Liếc nhìn đôi môi mọng đỏ kia, hắn không tự chủ hướng xuống áp vào môi nàng. Nhưng. Một điều thú vị xảy ra. Một cú đấm như trời giáng nhằm mắt trái của hắn đánh xuống. Hiển nhiên là Ngọc Linh Hương bị mộng du quơ tay lên trên đập trúng hắn. “ Á!” Tiếng kêu nổ vang cả Lạc Uyển cung. Nhìn vào Vũ Hiên hiện giờ, không ai dám nói hắn không phải là gấu trúc Kinh Kinh. Ngọc Linh Hương phỏng chừng nhìn bộ dạng này cũng cười đến sái quai hàm. Thế nào là “ đã không trộm được gà còn mất nắm gạo”. Không chiếm tiện nghi thành công ngược lại còn được “ thưởng thêm” quầng thâm mắt hiệu Gấu mèo. Vũ Hiên tức giận, nổi khùng, ….. còn gì gì đó nữa………… May mắn nhất là hắn đang định tặng cho nàng một bên mắt phải thì Ngọc Linh Hương đã xoay người qua hai tay vòng ra phía sau ôm chặt lấy hắn. Cú đấm rơi vào không trung. Hắn trừng mắt nhìn nàng, lẩm bẩm: “ Tiện nghi cho nữ nhân ngươi.” Nhưng mà trong lòng hắn không khỏi dâng lên ý cười. Dù sao được nàng ôm cũng không tệ. Rất ấm áp. Cảm giác này đã rất lâu hắn chưa được thưởng thức. Hắn lấy ngón tay gạt nhẹ một sợi tóc rối trước trán nàng, miệng đột nhiên vô thức phát ra: “ Bạch Đinh Hương, nàng có tha thứ cho ta lần nữa?” *** “ Ha ha….” Lan nhi đứng phía ngoài làm nhiệm vụ vệ sĩ, chống chỉ định Thượng Quan Vũ Hiên làm điều gì xấu xa với Ngọc Linh Hương nhưng không ngờ lại thấy một màn tức cười đến rụng răng. Tiểu thư của nàng, ngay cả khi mơ hồ vẫn có thể tự bảo vệ mình. Nhưng mà, sao nàng lại ôm chặt hắn đến vậy? Lòng nàng có chút khó chịu. Tiểu thư nàng không sợ bị hắn ăn không còn mảnh vụn hay sao? “ Bộp!” Bất thình lình một cánh tay đặt lên vai nàng. Lan nhi thu lại ý cười, nhanh như chớp đưa thân luồn ra sau bắt lấy tay người đó, hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh tay chế trụ lấy thắt lưng nàng. “ Là ngươi?” Nhờ ánh trăng, nàng nhìn kĩ thấy khuôn mặt người đó. Hắn không phải Long Phi thị vệ vương gia hay sao? Long Phi không ngờ nàng có võ công, mắt trầm xuống, lạnh âm hỏi: “ Ngươi có võ công.” Lan nhi hơi giật mình nhìn hắn, sau đó khóe miệng tiếu ý: “ Không phải ngươi biết hay sao còn hỏi?” “ Ngươi là ai?” Hắn không hỏi nhiều mà trực tiếp vào vấn đề chính. Lan nhi khôi phục lãnh đạm, ý cười lập tức tiêu thất. “ Không cần biết, ngươi chỉ cần biết ta cùng tiểu thư sẽ không hại vương gia của ngươi.” Long Phi không ngờ nàng nói thẳng như vậy, liền có chút khâm phục. Nhưng thân là thị vệ, hắn phải loại bỏ tất cả những thứ gây bất lợi cho chủ nhân. “ Làm sao ta có thể tin ngươi?” Lan nhi nghiêng đầu, ánh mắt như cười hắn, sau đó buốt giá lại, lạnh lùng chỉ vào mình: “ Bằng cả tính mạng của ta.” Long Phi cảm giác như mình bị ném vào trong hầm băng, lạnh lẽo bức người, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt nàng, càng khiến hắn mông lung. Có giận dữ! Có đau thương! Có hụt hẫng! Đây là một nô tì hay sao? Không, nàng chắc chắn là một nữ tử giang hồ. Nhưng Lâm tiểu thư kia lại là người thế nào có thể khiến nàng phục tùng. Hắn cảm giác, mình đã rơi vào một bí mật không nên biết. Nàng hơi xoay người, khiến cho ánh trăng phủ lên mặt một dòng lấp lánh, khuôn mặt thanh tú cơ hồ sáng rọi cả thế gian trong hắn. Lần đầu tiên Long Phi hắn gặp một nữ tử còn lạnh lùng hơn hắn! Nàng, rất đặc biệt! Hắn không biết rồi về sau, chỉ vì không nhận thức tình cảm sớm hơn, chỉ vì không dám thổ lộ, nên lỡ cả đời người. Thanh âm nàng tựa như du hồn bay đến: “ Có một số việc không nên biết quá nhiều, ngươi chỉ cần biết ta không bao giờ làm tổn hại đến vương gia ngươi là đủ rồi. Tiểu thư cũng vậy. Chỉ 3 năm thôi.” Hắn sâu kín nhìn nàng. 3 năm là xong ư? Hắn cũng không biết tại sao thâm tâm hắn lại nhận định làm như nàng nói. Lần đầu tiên hắn có việc giấu diếm vương gia. À không, 2 việc chứ. Việc mà hắn đã thề sẽ không bao giờ nói ra! Vì vương gia không nên biết chuyện đó. *** Sáng sớm. Ngọc Linh Hương chập chờn cố gắng mở mắt. Ách, sao đầu nàng lại đau vậy nhỉ? Chẳng lẽ hôm qua có ai mang búa tạ đến đập nàng. Tay vỗ vỗ vào đầu, cảm giác thân mình ấm áp, nàng không khỏi hướng người đến chỗ đó ôm chặt hơn. Oa, rất ấm nga. Khoan, đầu nàng không khỏi phân tích, rõ ràng cái “ chỗ ấm áp” này là một người. Đúng, không phải bàn cãi. Tiếp theo, trên giường nàng có người, chuyện này là sao? Được rồi, chưa nói nguyên nhân, người này là ai mới là quan trọng. Là Lan nhi? Không, Lan nhi chưa bao giờ ngủ cùng nàng. Loại. Là Diên Hồng? Càng không phải, vì nàng ta có phi vụ trộm rất lớn, nên hiện giờ đang chu du ở Tiền Nguyệt quốc. Loại. Chẳng lẽ…. Không, nàng gạch ngay phản ứng này. Không thể là hắn được. Làm ơn, không phải………… Nàng cố nhấc mắt mở ra. Hiện tại tay nàng đang ôm vào một nam nhân. Hắn đồng dạng cũng một tay ôm lấy thắt lưng này. Hu hu, không phải là hắn đi. “ Không thể nào?” Sau khi đã mắt đã mở trợn trừng như lợn luộc, Ngọc Linh Hương hét lên sầu thảm, tay tự động rút về. Oa oa, nàng ôm hắn, nếu hắn ôm nàng còn trách hắn chiếm tiện nghi, nhưng nàng lại là người chủ động a. Hôm qua, liệu có xảy ra chuyện gì không nên? Tay giật chăn nhanh như chớp, nhìn đi nhìn lại không có thấy vết máu nào hết, nàng mới thở phào nhưng một thanh âm vang lên khiến nàng giật bắn: “ Vương phi đang xem gì vậy? Tiếc rằng hôm qua bổn vương không lâm hạnh ngươi?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang