[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 25 : Bài poker
.
Vũ Linh thỉnh thoảng vẫn liếc mắt nhìn Linh Hương cười trộm khiến cho nàng mặt càng nóng dữ dội hơn.
Nàng tức giận quay mặt đi, bực bội thanh âm:
“ Muội đến đây để cười thì mau đi đi.”
Vũ Linh nghe lập tức ngậm miệng lại, ủy khuất quệt miệng:
“ Tẩu thật quá đáng, biết tẩu đến đây Linh nhi rất vui, mọi ngày ở đây rất buồn nha.”
Linh Hương hơi ngỡ ngàng nhìn Vũ Linh, môi mím lại một chút rồi nở nụ cười:
“ Aiz, được rồi, ta biết. Hôm nay ta sẽ chơi hết mình với Linh nhi.”
Lan nhi đứng bên ngoài môi tiếu ý, bất chợt nghe có tiếng động, nàng quay ra phía sau, nhanh nhẹn nhảy ra đằng sau bóng hồng vừa lướt qua.
Túm lấy áo thân ảnh kéo xuống đất, mặt nàng lạnh băng:
“ Nói, ai sai ngươi đến đây.”
Một tiểu cô nương khoảng 15 tuổi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn sợ sệt, thanh âm run run:
“ Tỷ… tỷ… ta không… có….”
Lan nhi lạnh lùng ngắt lời:
“ Ta không có thời gian dài dòng để lâu la với ngươi. Nói nhanh!”
Tay nàng xuất ra một thanh chủy thủ đặt lên cổ nàng ta.
Tiểu cô nương sợ hãi òa khóc nức nở:
“ Tỷ… tỷ… ta… nói…. là Đức… phi… nương nương… sai ta… đến.”
Lan nhi không nể tình bất chợt buông tay khiến tiểu cô nương ngã xuống đất. Thanh âm lạnh lẽo tột độ:
“ Về nói với nương nương ngươi, lần sau ta chỉ cần thấy một người nào của nàng thì giết không tha. Đừng tưởng Tĩnh vương phủ dễ bắt nạt.”
Tiểu cô nương sợ hãi gật đầu, hồn phách lạc đi đã trở về không ít, kéo lại y phục bán sống bán chết chạy đi.
Lan nhi quay người vào trong viện, âm trầm suy nghĩ.
Đức phi là mẫu thân Cẩn vương. Lí ra nên mượn lực Tĩnh vương chứ không phải là phái người theo dõi ý đối đầu.
Thân là nữ nhân hậu cung cả chục năm, chẳng lẽ bà ta lại ngu như vậy?
Khóe miệng nàng dâng lên ý cười mỉa mai. Kể cả có ý tốt hay xấu đi chăng nữa thì chỉ cần đối tiểu thư nguy hại nàng mặc kệ là ai, đều phải chết!
***
Nói đến bên này, Thượng Quan Vũ Hiên mặt đỏ phừng phừng dời đi như gặp phải ma.
Hắn chẳng lẽ lâu không gần nữ nhân hay sao? Mà Nguyệt Hương kia xấu như vậy cũng nảy sinh hành động đáng xấu hổ kia.
Nhưng quả thật lúc đó, thấy nàng bị thương hắn trong lòng chợt dâng lên một nỗi đau váng vất.
Là hắn có cảm tình với nàng?
Vũ Hiên lập tức gạt ngay suy nghĩ đó sang một bên.
Hắn đâu có điên, chỉ là bàn tay kia đàn ra những khúc ca vang động lòng người hắn thích nghe nên mới không muốn tay nàng có vấn đề gì hết. ( Diễm: ta nói ngài, thưa vương gia đại cao quý, lí do như vậy mà ngài cũng nghĩ ra được hay sao? Thật là lợn mà.)
Nhưng tay không tự chủ đưa lên môi.
Khóe miệng ẩn nhẫn nụ cười.
Thực ngọt.
***
Linh Hương xông xáo chạy ra hồ sen lần trước. Nói thật ở trong cung cấm không biết bao lâu mới được trở về.
Nếu nàng không nghĩ ra trò để chơi thì thật uổng phí.
Lúc này, nàng đưa tay ra trước mặt Lan nhi.
“ Lan nhi tỷ tỷ, ngươi có mang thứ đó không?”
Lan nhi mông lung không hiểu nhìn nàng vấn:
“ Tiểu thư, là cái gì ạ?”
Linh Hương thật muốn cộc đầu nàng, nói to:
“ Đại tỷ à, chính là bài poker đó.”
Lan nhi nghe xong hiểu ra, lục tìm trong rương, lấy ra một bộ quân bài bỏ vào tay nàng.
Nàng mỉm cười hài lòng. Thật ra bài poker không khó làm nhưng là hiện tại số người xuyên không có tài lực như nàng cũng không nhiều, nên bộ bài này chính là độc quyền a.
Không một ai có, vì mặc dù nàng là gian thương nhưng không muốn tệ nạn bài bạc làm khổ nhiều gia đình nên chỉ lấy làm trò giết thời gian, cùng Lan nhi, Tử Viên và Tứ sắc chơi, 1000 lạng bạc 1 ván. ( Diễm: trời sao nhiều zậy?)
Vũ Linh tò mò nhấc một quân bài lên hiếu kì:
“ Hương tẩu, đây là cái gì a?”
“ Đúng vậy, đệ muội có cái gì mà bọn ta cũng chưa từng thấy qua?”
Thanh âm sảng khoái vang lên. Linh Hương quay ra liền đập vào mắt 3 thân ảnh, trong đó có 1 người nàng đã biết, còn người vừa lên tiếng cùng người bên cạnh nàng cũng chưa từng gặp qua.
Cẩn vương tứ vương gia.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, Vũ Tịnh quay về hai nam nhân còn lại.
Tay hướng vào lục y.
“ Đệ muội, đây là Trữ vương ngũ vương gia.”
Dời sang một đoạn là Hoàng y:
“ Còn đây là Thái tử.”
Ngọc Linh Hương gật đầu, Trữ vương, thuộc tứ gia đảng, Thái tử, ngoài vua ra chỉ có mình hắn được mặc áo vàng, nàng không muốn nhận ra cũng khó.
Nàng cười yếu ớt hành lễ:
“ Đệ muội có lễ ba vị ca ca. Vừa nãy có chút thất lễ mong người không để ý.” Ngầm ý là muốn nhân cơ trừng trị nàng cũng đừng hòng.
Vũ Linh cũng thu ý cười:
“ Linh nhi gặp qua ba vị ca ca.”
Thái tử, phất tay tỏ vẻ không có gì.
“ Không sao.”
Không hiểu sao, lúc mới nhìn thấy nữ nhân này hắn lại có một cảm giác kinh diễm không nói lên lời. Nữ nhân đẹp hơn nàng, hắn gặp nhiều không xuể. Nhưng nữ nhân có khí chất hơn nàng, hắn lại chưa từng gặp qua.
Nàng tuệ chất lan tâm, tưởng như là hòa đồng như lại lãnh đạm, sâu trong ý cười cũng là nỗi buồn váng vất thu hút hắn không thể dời mắt.
Cẩn vương mặt lạnh không nhìn ra một biểu tình gì, bên cạnh Trữ vương cũng cười thường trực nhưng váng vất sát khí.
Nàng âm thầm thở dài. Ba người thì 1 người cười ngu ngơ, một người mắt sắt, còn một người đểu giả. Ít ra Lợn giống nhà nàng vẫn còn có vẻ tốt hơn.
Í khoan, không phải nhà nàng, thật muốn vả miệng, sao lại ăn nói lung tung vậy?
Linh nhi có vẻ hơi rụt rè, không cười chỉ lẳng lặng đứng sau nàng cấm khẩu.
Thái tử nhận ra không khí có vẻ cứng ngắc, vội vàng xua tan cười cười:
“ Đệ muội có thể cho bọn ta biết thứ kia là gì?” Tay hắn chỉ vào đống bài lộn xộn trên bàn.
Linh Hương mỉm cười đi vào trong đình. Tuy không thích thú nhưng vẫn ôn tồn giải thích.
“ Đây được gọi là bài poker.”
“ Bài poker?” Ba nam nhân nhìn nhau, Vũ Linh cũng mở tròn mắt hỏi.
“ Đúng vậy, một bộ bài có 52 lá bài, gồm bốn loại.”
Nàng lần lượt giơ từng quân đại diện lên:
“ Loại thứ nhất, là bài chất bích cũng là chất yếu nhất, tiếp theo loại hai là nhép , thứ ba là rô và và lớn nhất là cơ.”
Liếc nhìn bọn họ tạm hiểu, nàng tiếp tục giải thích:
“ Trên mỗi lá bài có một con số lần lượt là nhất, nhị, tam… đến thập tam. Theo quy định, tam là nhỏ nhất, sau đó tăng dần lên đến tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập, thập nhất, thập nhị, thập tam, nhất, nhị.” Aiz, cũng tại muốn dạy cho người cổ đại số cũng là khó khăn nên nàng cứ phang chữ cổ đại lên cho nó lành.
Thái tử trầm ngâm một lát, sau đó nói:
“ Tiếp tục đi.”
Cẩn vương cũng tỏ ra thích thú nhìn nàng. Hắn không ngờ nữ nhân này lại tài năng như vậy.
Trữ vương nhìn nàng, mắt chợt lóe lên tia nhìn tính toán, sau đó biến mất, lại nở nụ cười che đậy.
Nàng hơi liếc hắn, khóe miệng tiếu ý, cầm lên hai quân bài:
“ Tiếp theo, 2 quân bài có cùng giá trị và đồng màu được phép xếp thành 1 đôi. 3 quân bài có cùng giá trị xếp thành một sám cô. 4 quân bài có cùng giá trị được xếp thành………………”
“………………..”
Cuối cùng, nàng nhấp một chén trà thông cổ hỏi:
“ Ba vị ca ca hẳn đã hiểu.”
Nếu bọn hắn dám nói không hiểu, nàng sẽ không nương tay đập chết. Mãi mới giải thích xong đấy nhá.
Thái tử hồ hởi xoa tay vào nhau, ánh mắt dừng trên người nàng lâu hơn mang chút tiếu ý.
Nữ nhân này quả là 1 kì nữ.
Thứ trò chơi này ngay cả hắn cũng chưa từng chơi qua.
Trữ vương nghe nàng giải thích mâu quang chợt lóe , nhưng ngay sau đó hồn nhiên nở nụ cười vu vơ.
Linh Hương âm thầm khinh bỉ, nhìn đi, một vương phi danh nghĩa không có gì cho các ngươi lợi dụng đâu.
Cẩn vương nghe như không nghe, mắt hắn dọi qua hồ sen tinh khiết, dường như nghe được thanh âm buồn thương kia một lần nữa.
“ Được, chúng ta chơi thử.”
Bất chợt, nàng nghĩ ra một kế để chơi đám vương gia rỗi việc này. Khóe miệng nhếch lên nụ cười 10 phần đểu giả.
“ Chúng ta chơi có phạt được chứ?”
Trữ vương tựa tiếu phi tiếu:
“ Phạt như thế nào?”
Nụ cười của Ngọc Linh Hương càng mở rộng hơn. Nàng nháy mắt một cái:
“ Nếu ai thua phạt 1 chén rượu.”
Thái tử không biết kiếm đâu ra cái quạt mở ra, quạt lấy quạt để như cảm thấy rất nóng. Linh Hương thắc mắc không biết có phải hắn đang cố tỏ ra mình ngầu hay không thì Cẩn vương đã tiếp lời:
“ Chơi đi.”
“ Mặt sắt” không nói đến lời thứ 2 đã gọi cung nữ mang rượu đến.
Nàng trừng mắt liếc hắn, lát nữa, để xem là ai thắng. Dù gì cũng kinh nghiệm bao nhiêu năm như nàng lại thua “ ma mới” như bọn hắn thì tốt nhất nên mua đậu hũ về đập đầu chết đi là vừa.
“ Cẩn vương đã mở lời, vậy thì bắt đầu đi, Lan nhi.”
Lan nhi gật muốn rơi đầu, nhanh nhẹn xếp bài lại chia đều cho 4 người.
Thái tử cầm bài trong tay, mắt hơi tối, sau đó tiếu ý nhìn Cẩn vương.
“ Mặt sắt” biểu tình như không, mặt ngước thẳng lên trời. Chẳng lẽ muốn đếm trên mái đình có bao nhiêu viên ngói hả.
Linh Hương hơi hơi mỉm cười, cũng không tồi a.
Sau đó, trận đấu diễn ra với hàng ngàn câu nói.
“ Tứ bích.”
“ Lục cơ.”
“………………..”
Linh Hương mãn nguyện nhìn khuôn mặt ỉu xìu của Thái tử, aiz, thua thì đành chịu. Ít ra, hắn cũng không đến nỗi không chịu uống chén rượu khá mạnh kia mà một hơi cạn sạch.
Trữ vương mơ hồ lộ ra thích thú với trò chơi của nàng còn Vũ Linh như muốn nhảy cẫng lên hỏi liên hồi:
“ Hương tẩu, tẩu thật giỏi a, sao hai quân này lại ghép với nhau vậy, còn cái này nữa, tại sao……………”
Giải đáp hết thắc mắc, Vũ Linh mắt sáng như sao nhìn nàng:
“ Hương tẩu, ta muốn bái tẩu làm sư phụ.”
Linh Hương suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Trời ơi, công chúa này có vấn đề không vậy, học cái gì không học lại muốn học cờ bạc. Có lỗi, có lỗi quá a.
Chơi ván tiếp theo, nàng có phần bực mình và căm phẫn, suýt nữa thì bét rồi. Tại sao mới chơi có 1 ván mà trình độ của ba tên này lại vượt bậc vậy a, nàng không cam tâm, oa oa…………
Trữ vương thua nhưng sảng khoái nhìn gương mặt toát mồ hôi của nàng cạn sạch ly.
Ván thứ ba, tác giả rất đau lòng thông báo, Hương tỷ của chúng ta thua thảm bại.
Trước ba ánh mắt khiêu khích lần ý cười kia, nàng thực muốn phạm tội một đao giết chết hết. Nhưng không sao, nữ nhân không phiền chịu nhục trước mắt. Uống thì uống. Lan nhi nhìn nàng lo lắng. Tiểu thư trước giờ chưa từng uống rượu, liệu có say không a.
Nàng đặt chén không xuống, đầu có điểm hơi đau. Không sao, cỡ này vẫn còn chịu được. Chỉ cần không thua nữa là được.
Hồi ở hiện đại nàng đã không uống được rượu vì dạ dày rất kém, đến đây cũng chưa bao giờ uống, cầu mong đừng làm gì quá khích a.
Nhưng đôi khi, sự việc lại không như người mong muốn.
Người ta không muốn nó xảy ra, nó vẫn cứ xảy ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện