[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 23 : Nhược vương
.
Long Phi vẫn chần chờ đứng đó, Vũ Hiên cười ha hả nói:
“ Long Phi, ngươi cứ nói ra, tùy tiện đi.”
Long Phi lúc này mới cung kính nói:
“ Vương gia, vương phi đích xác là bị thương, tuy rất nhẹ, chỉ xây xước một chút, nhưng nếu để Hoàng thượng cùng Thái hậu biết được, chắc chắn sẽ nghi ngờ ngài.”
Vũ Hiên tán thưởng nhìn hắn. Xem ra Long Phi rất biết suy nghĩ, hắn dĩ nhiên biết cái bẫy này sẽ gây đến một vấn đề không nhỏ.
“ Ngươi nghĩ xem? Phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu biết được trước tiên nghi ngờ bổn vương, nhưng nếu trong vòng 1 đêm lại xảy ra hai vụ ám sát thì sẽ thế nào?”
Long phi ngạc nhiên, mông lung nhìn hắn:
“ Vương gia, ý ngài là…….”
“ Bây giờ, phủ của Tam ca cũng náo nhiệt đi.”
Nụ cười trên môi Vũ Hiên phảng phất tan biến như chưa từng tồn tại.
Long Phi gượng lau mồ hôi. Vương gia cũng âm hiểm quá đi.
Tam vương gia Nhược vương, Thượng Quan Vũ Hinh, từ nhỏ mắc bệnh nan y, lúc 5 tuổi lại không cẩn thận rơi xuống hồ nước, khiến hai chân bị liệt, phải ngồi trên xe lăn, tên Nhược vương cũng ra đời vì lí do đó.
Tuy đã được bao nhiêu danh y xem qua nhưng ai cũng lắc đầu không thể chữa.
Trong số các hoàng tử, hắn là người ốm yếu nhất, mặt lúc nào cũng trắng dã, suy nhược, càng không thể cố sức.
Nếu có thích khách ám sát hắn, Hoàng cung, sẽ loạn đến mức nào?
***
Sương sớm đọng trên lá non như mơn trớn, nhẹ “ phốc” một tiếng rơi xuống đất.
Dần dần ánh nắng cũng rọi chiếu, nhảy nhót vui tươi.
Giàn tigon phát ra một màu tím diễm lệ.
Lãnh Tâm cư.
Trong phòng.
Ngọc Linh Hương mở mắt thức dậy. Lan nhi ngay lập tức đưa khăn lau mặt cho nàng.
“ Lan nhi, hôm qua có chuyện gì khác xảy ra không?”
Lan nhi vắt lại khăn một lần nữa nói:
“ Tiểu thư, hôm qua Nhược vương phủ cũng có thích khách. Cuối cùng tổn hại hơn 100 thị vệ, Nhược vương may mắn xây xát nhẹ.”
Ngọc Linh Hương mở to mắt. Lợn giống đầu óc cũng thông minh ghê. Không muốn chết một mình bèn kéo thêm người khác vào. Nhược vương này số đen thật.
“ Aizz, những tưởng được xem kịch nào ngờ hắn phá tan tành. Hôm nay hắn các lão bà của hắn đến cho ta đùa một chút cho đỡ chán vậy. Tử Viên sao rồi? Hôm trước ta đã dày công thiết kế nhiều như vậy, bảo nàng đừng có la làng nữa.”
Lan nhi gật đầu.
“ Vâng, Tử Viên mấy hôm nay cũng rảnh rỗi, hôm trước còn biệt tích mấy hôm mới chịu về. Em hỏi chuyện gì nàng ta lại không nói.”
Ngọc Linh Hương mông lung suy nghĩ, thật sự nàng còn phải làm vương phi trên danh nghĩa đến bao giờ nữa.
Mắt nàng hơi nhắm lại.
Thật mệt mỏi.
Lan nhi nhìn nàng một lát, thức thời ra ngoài.
Ngồi ngốc trong phòng, nàng âm thầm rủa xả ba lão già kia.
Cho nàng xuyên một thôi một hồi, sau đó mới thèm đến nói nguyên nhân nàng được “ vinh hạnh” đầu thai trong một thân thể khác có điều kiện tốt hơn.
Lé mắt nhìn chiếc nhẫn bình thường trên tay, mắt nàng hơi híp lại một chút.
Thứ này cũng là công tắc ba lão cho nàng a. Chỉ cần xoay viên đá xanh lam trong tay ba vòng, sau đó lại xoay ngược lại ba vòng, liền nói chuyện được trực tiếp với ba lão già.
Nhưng mà chỉ có 3 lần duy nhất, nàng cũng không muốn lãng phí, nhỡ đâu sau này thực sự cần đến.
Mâu quang bắn ra phía cửa sổ.
Sắc hoa tigon dường như chuyển sang một màu hồng phấn nhẹ.
***
Hoàng cung.
Lúc nào cũng thực diễm lệ cùng lộng lẫy.
Nhưng vẻ ngoài không nói lên điều gì. Vì nó chỉ là một nơi đầy rẫy âm mưu, hận thù, tranh đấu.
Tựa như hôm nay, Hoàng thượng lên triều, ngay lập tức tấu sớ về vụ thích khách hôm qua ngập tràn như lũ lụt.
Trên Long ỷ, Hoàng thượng chau nhẹ mi tâm, bắn ra một chữ duy nhất.
“ Nói.”
Ngay lập tức, một vị đại thần mặc triều phục xanh lam hiển nhiên quyền chức không nhỏ đứng ra tâu:
“ Bẩm Thánh thượng, ngày hôm qua, đồng thời Tĩnh vương phủ cùng Nhược vương phủ đều có thích khách đến ám sát. Điều này gây ảnh hưởng không nhỏ đến danh dự Hoàng thất. Thần đề nghị nên điều tra kĩ càng hai vương gia.
Hoàng thượng lặng yên hồi lâu không nói, một vị đại thần khác đối diện đại thần kia cũng đứng ra cung kính nói:
“ Hoàng thượng, việc này không hề nhỏ, mong Hoàng thượng suy xét rõ ràng. Nhược vương một thân có bệnh vẫn lọt vào tầm mắt của người kia, huống chi sau này các vương gia khác…..”
Đại thần kia cau mày cao giọng nói:
“ Lí nào lại vậy, Tĩnh vương gia cũng không hơn Nhược vương ở điểm nào. Làm sao người kia muốn ám sát. Lâm đại nhân cũng nực cười quá đi.”
Lập tức dưới sân rồng hai vị đại nhân nhìn nhau muốn cháy mắt.
Hoàng thượng tức giận vỗ ghế:
“ Hỗn xược, Tĩnh vương hay Nhược vương đều là con của Trẫm, các ngươi không lo tìm thủ phạm, còn ở đó tranh cãi cái gì?”
Biết Hoàng thượng thực sự là sinh khí, hai vị đại thần kia thu lại ánh mắt. Vị Lâm đại nhân kia tiếp lời:
“ Hoàng thượng, thần được biết, mấy hôm trước Tĩnh vương đã thú vương phi. Hơn nữa, vị vương phi này không thuộc….. không biết có liên quan gì không?”
Vị đại nhân đối diện tức giận chất vấn:
“ Nàng chính là người do Hoàng thượng chỉ hôn. Lâm đại nhân nói vậy không lẽ nghi ngờ Hoàng thượng? Hay là muốn giệt trừ thế lực có thể ảnh hưởng đến địa vị của nữ nhi ngài?”
Lâm đại nhân mặt lúc xanh lúc trắng. Vị đại nhân này chính là Lâm Ngọc, phụ thân Lâm Thư Uyển, tướng quân Vân Lạc quốc đương triều.
Dĩ nhiên chiếu theo lời nói của đại nhân kia thì Lâm Ngọc lại là người có khả năng nhất.
“ Vương đại nhân ngài đừng có quá phận. Bổn tướng quân khi nào lại có ý nghĩ bất trung như vậy?”
Vương đại nhân cười lạnh:
“ Chứ không phải có tật giật mình hay sao?”
Hoàng thượng nhìn hai vị đối nhau chan chát, bất lực xua tay:
“ Hai ngươi sao cứ thích làm cho sự tình thêm rắc rối vậy? Trẫm tự tay chọn Tĩnh vương phi, nàng không có vấn đề gì. Vấn đề là hôm qua Tĩnh vương cho người bẩm báo chính là Trữ tin các đứng đằng sau. Cái phân đường kia chắc các ngươi cũng nghe nói qua?”
Ngay tức thì, tiếng xì xào vang lên không ngớt.
Đáy mắt Hoàng thượng âm u.
Trữ tin các là tổ chức sát thủ, tuy mới thành lập nhưng nhờ danh tiếng của Ngọc cô nương trong giang hồ liền như một tòa thành cao vững vàng không thể đổ.
Là ai đã thuê họ làm như vậy?
Lâm Ngọc khóe miệng ẩn nhẫn một nụ cười rợn tóc gáy khiến Vương đại nhân nhìn được mà run sợ. Ông ta cười như vậy? Liệu lại có ý định gì?
Một con cáo già đội lốt người. Vương đại nhân thầm khinh bỉ. Lợi dụng triệt để tất cả những thứ mình có, kể cả nữ nhi thân sinh.
Hoàng thượng nhìn hỗn loạn trước mắt, mi tâm mây mù giăng.
“ Các ái khanh chẳng lẽ không có biện pháp gì?”
Gần như ngay sau đó, Vương đại nhân tựa tiếu phi tiếu bẩm báo:
“ Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có một cách. Liệu có thể đem hai vị vương gia vào trong cung. Như thế, họ có động tĩnh gì ngài đều có thể thu vào trong tầm tay. Mà những sát thủ kia cũng tạm thời không thể làm thêm gì bất lợi.”
Các vị đại thần khác cũng cho là phải, gật đầu liên tục.
Hoàng thượng vẫn chau mày, cách này cũng được. Nhưng là làm như vậy, có gây bất an cho những người khác hay không?
“ Tạm thời cứ như vậy đi.”
Hoàng thượng phất áo rời đi, hai công công theo hậu lập tức chạy theo không quên the thé:
“ Bãi triều.”
Vương đại nhân thách thức nhìn Lâm Ngọc.
“ Lâm đại nhân, làm người không nên thông minh cùng nhiều dã tâm quá, nếu không….”
Lâm Ngọc không biến đổi sắc mặt nói:
“ Vương đại nhân ngài mới nên cẩn thận thì hơn. Ai thắng còn chưa biết. Ha ha!”
Ông ta tiêu sái rời đi.
Vương đại nhân đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu.
***
Ngay sau đó, hai đạo thánh chỉ giống nhau được gửi đến Tĩnh phủ cùng Nhược phủ.
Tĩnh phủ.
Lúc này Ngọc Linh Hương đang quỳ xuống một cách không cam tâm.
Dựa vào đâu mà nàng lại phải quỳ dưới một tờ giấy cùng một tên bất nam bất nữ. Đường đường Lam Nhạn lại mất mặt như vậy.
Mà thực sự nàng lại không dám hoan nghênh cái giọng ca “ chim vành khuyên” này, eo éo phát buồn nôn.
“ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, cấp Tĩnh vương gia cùng Tĩnh vương phi vào Hoàng cung phụng dưỡng Thái hậu một thời gian. Khâm thử.”
Công công vừa dứt lời, Thượng Quan Vũ Hiên nét mặt ý cười nhận lấy thánh chỉ, phất tay ý muốn nói thưởng cho hắn.
Công công cười toe toét rời đi, Ngọc Linh Hương đứng dậy phủi áo, đi vào phòng khách, tự tiện lấy ấm rót lấy một cốc trà.
Lâm Thư Uyển mấy ngày nay không có rảnh rỗi tìm nàng là vì nàng có chuyện quan trọng cần làm.
Thấy Ngọc Linh Hương sảng khoái như vậy, không câu nệ tiểu tiết, nàng cũng có đôi chút hảo cảm:
“ Tỷ tỷ, mấy ngày nay tỷ sống tốt chứ?”
Linh Hương vớ lấy chùm nho nhăn mày:
“ Không tốt lắm. Hôm qua có một vụ ám sát.”
Thư Uyển hơi ngạc nhiên hướng Vũ Hiên:
“ Hiên ca, hôm qua có ám sát sao?”
Vũ Hiên gật đầu, đế thêm một câu:
“ Muội không cần quan tâm đâu, cứ chơi vui là được rồi.”
Nàng nhăn nhó quệt miệng, chu môi lên:
“ Huynh lúc nào cũng nghĩ vậy, chẳng lẽ Uyển Uyển chỉ biết chơi.”
“ Keng!”
Cốc trà rơi xuống đất vỡ tan.
Ngọc Linh Hương bị hai người kia nhìn chằm chằm, cười gượng xua tay:
“ Chỉ là trượt tay thôi.”
Nàng không nghe lầm đấy chứ? Những tưởng Lâm Thư Uyển này là tình địch số 1, ai ngờ,…. nàng cảm giác như hai huynh muội đang nói chuyện với nhau chứ không phải vợ chồng a!
Bình tĩnh… bình tĩnh………
Xem nàng có nhầm chỗ nào hay không? Rõ ràng là lợn giống thú Lâm Thư Uyển rất đàng hoàng, điều tra được cũng là sủng ái có thừa. Sao nàng cứ cảm thấy có gì đó không giống………
Nhưng mà rõ ràng lần đầu gặp là nàng khiêu khích mình mà, hôm thành thân còn mặc y phục mỏng lượn qua lượn lại nói như đấm vào lỗ tai, không lẽ đầu ngập nước nên óc hỏng. Quái lạ thật.
Nàng đang mông lung suy nghĩ thì ở phía đối diện, thì Thượng Quan Vũ Hiên lên tiếng:
“ Ái phi nghĩ sao?”
Ngọc Linh Hương vừa ăn nho xong, khát nước, vừa nhấp môi vào cốc trà tu ừng ực, nghe xong câu kia liền:
“ Phốc.”
Kết quả: nước trà bắn toàn bộ vào mặt Vũ Hiên, không chừa một giọt nào.
Thượng Quan Vũ Hiên nhắm mắt lại, che đi ánh lửa đang bập bùng trong đôi mắt. Hai giây sau đó, nha hoàn đem khăn mặt vào phụ giúp hắn lau.
Ngọc Linh Hương hai mắt trợn to hết cỡ. Bên cạnh Lâm Thư Uyển há hốc mồm điển hình 3 quả trứng cũng chui vừa.
Nàng thở phào, hoàn hảo, hắn không có ý định trả thù, nhưng ai bắt hắn nói ra những câu điển hình sến như con hến kia? May là chỉ phun nước, chứ nếu mà nàng ăn điểm tâm rồi phun vào thì…. Tay nàng không tự chủ đem chiếc đĩa bỏ lui ra xa.
Ái phi?
Hắn sủng nàng lắm sao? Câu trả lời: không.
Hắn thích nàng? Câu trả lời: còn tùy điều kiện.
Hắn yêu nàng? Câu trả lời: chưa biết chắc.
Với ba kết quả trên đã khiến nàng muốn đập đầu, hắn gọi từ “ ái phi” lại có mưu đồ gì nữa a? Riêng khoản gây sốc cũng làm nàng chết bao nhiêu nơ ron thần kinh. Tiếp theo đó, đống lão bà cao như núi của hắn sẽ ào đến, muốn xử tử nàng.
“ Chắc bổn vương không nên làm theo yêu cầu của ngươi, vậy vương phi ngươi nghĩ xem, muốn vào cung?” Thượng Quan Vũ Hiên rít qua kẽ răng.
Ngọc Linh Hương hoàn hồn lại suy nghĩ:
“ Vương gia ngài làm gì ta đâu có quyền can thiệp, vào cung cũng tốt, ở đây cũng không khác. Ta không có ý kiến.”
“ Vậy được. Vào cung.” Hắn đứng dậy đi vào phòng trong.
Ngọc Linh Hương nhìn theo bóng hắn, hơi mỉm cười:
“ Được a, ai sợ ai? Lan nhi, chuẩn bị y phục.”
***
Nếu đi ra đến cổng Tĩnh vương phủ, bên trái thẳng tiến, thêm 300 dặm chính là Nhược vương phủ.
Đi vào trong, có cảm giác đi vào rừng rậm amazon nguyên thủy, cây cối to lớn phủ rợp, cỏ dại mọc đầy lan bám hết mặt tường từ cổng trước vào đến cổng sau.
Chếch về phía đông chính là Nhược Vũ các, nơi ở của Nhược vương.
Ít ra, Nhược Vũ các cũng không có điển hình tiên tiến của việc cỏ dại làm tổ, nhìn vào sạch sẽ hơn, lại có phần ưu nhã.
Trong phòng, một thân ảnh mặc lam y yên tĩnh ngồi trên xe lăn, mâu quang gắt gao nhìn chùm hoa lê trắng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.
Hắn có một khuôn mặt đẹp như họa, ngũ quan hài hòa, giữa trán dường như có một vầng sáng hư ảo le lói, nhưng sắc mặt lại nhợt nhạt, như thật như không.
“ Cạch.”
Cửa mở ra, một trung niên nam nhân đi vào, cung kính cúi xuống:
“ Vương gia, Hoàng thượng có chỉ, mời vương gia vào cung.”
Nam nhân hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng nhấc tay:
“ Được rồi, đã biết.”
Trung niên đã sớm quen với việc này, bèn khép cửa lại, trả lại không gian yên tĩnh cho hắn.
Dường như, một cánh hoa đã theo gió cuốn xuống hồ nước, từ từ chìm dần xuống.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên. Việc gì đến, cũng đã đến rồi.
Quả nhiên Hoàng cung là nơi dơ bẩn nhất thế gian. Nhuộm bẩn cả thân xác lẫn hồn người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện