[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 22 : Thích khách? Ám sát?
.
Ngọc Linh Hương kéo Vũ Linh đi một hồi mới chợt nhận ra nàng rất sai lầm.
Haizzzzz, sao lại dây vào Diêm La Cẩn vương chứ, còn dám chửi mắng lợn giống nữa.
Lúc đó nàng phát khùng gì vậy, nàng khổ sở đập tay vào đầu. To đầu còn dại a.
Cuối cùng, nàng đành “ Tẩu vi thượng sách”, chuồn trước là lành nhất. Đợi 2 tên đó đến song kiếm hợp bích lại, nàng không chết mới là lạ.
“ Linh nhi, ta phải chuồn đây, muội mau về đi.”
Vũ Linh nhìn theo bóng nàng bật cười.
***
Tĩnh vương phủ.
Ngọc Linh Hương bán sống bán chết chạy vào Lãnh Đạm cư.
Hạ nhân trong phủ càng nhìn nàng không thuận mắt, chủ nhân không có phong phạm như vậy bảo bọn họ làm sao cam tâm hầu hạ.
Vừa vào đến phòng, Lan nhi đã rót sẵn chén nước đưa cho nàng:
“ Tiểu thư, uống từ từ.”
Ngọc Linh Hương gác chân lên bàn, thở hổn hển nói:
“ Lan nhi, ngươi nói xem, tiểu thư ngươi có phải sau khi cố tình uống 1 chút Thiên Diệp tán liền trở nên ngu ngốc hay không?”
Lan nhi ngây ngốc không hiểu gì đành cười gượng:
“ Tiểu thư, có phải người lại làm ra chuyện gì không hay không?”
Ngọc Linh Hương ngán ngẩm bốc một miếng bánh điểm tâm lên cho vào miệng, hậm hực gặm nhấm.
Lan nhi lắc đầu cười cười, tiện tay đem y phục xếp lại nói:
“ Tiểu thư, có lẽ lần phân minh chủ võ lâm này người liền phải đi.”
Ngọc Linh Hương hơi ngạc nhiên hướng nàng:
“ Không có chuyện gì cần thiết lắm đúng không?”
Mắt Lan nhi hơi lóe lên một chút nói:
“ Bởi vì hầu hết tất cả các Hoàng tử cùng Lục quốc cao thủ đều có mặt.”
Linh Hương mặt hơi biến dạng như bị nghẹn, nuốt mãi không trôi miếng bánh.
Võ lâm phân tranh cứ 10 năm một lần. Những lần trước cũng chỉ có một nhúm ô hợp, sao lần này tự nhiên lại đều tham gia.
Gần đây nghe tin Hoàng thượng hình như có chút suy yếu xuống đi, ngũ quốc còn lại muốn nhân cơ hội hay sao?
Nàng với tay lấy cốc trà, vừa ngửi thấy có mùi hương lạ liền đặt xuống.
Khóe miệng dâng lên ý cười mỉa mai. Thứ hồng hoa ( thuốc sẩy thai) này cũng đòi qua mắt nàng, khẳng định đám lão bà của hắn làm đi.
Liệu có phải trắc phi của hắn đứng sau không?
“ Lan nhi, bình trà này là ai mang đến vậy?”
Lan nhi nghiêng đầu một chút nói:
“ Tiểu thư, em cũng không rõ lắm, tại buổi sáng người vào cung, Tử Viên lại gọi về giải quyết công việc, em chỉ mới về vừa nãy.”
Linh Hương thở dài. Bây giờ nàng đang rất đau đầu, không muốn truy cứu sự việc. Kệ các nàng đi, chuyện khác quan trọng hơn.
“ Mấy ngày nữa là rằm?”
“ Tiểu thư, 3 ngày nữa.” Lan nhi đem quần áo cất vào tủ.
Ngọc Linh Hương trầm tư, muốn đi gặp Lịch Tuyệt Tình cũng không dễ. Bây giờ, lợn giống có thể đến tìm bất cứ lúc nào. Kệ đi, đến lúc đó rồi tính.
***
Đêm.
Tĩnh vương phủ chìm vào một mảnh đen kịt.
Lãnh Đạm cư thỉnh thoảng còn nổi gió, lá cây xào xạc những âm thanh âm u ghê người.
Lan nhi đứng canh bên ngoài lặng lẽ quét mắt về phía lùm cây.
Miệng nàng nhếch lên nụ cười khinh thường. Không ngờ tiểu thư mới vào vương phủ được 1 ngày, liền có nhiều người như vậy bất an.
Chỗ này ở đây ít nhất cũng có đến 20 nhân đang ẩn nấp. Nàng có thể xử lí hết tất cả nhưng để xem, thứ thích khách này có thể làm được gì?
Tĩnh vương cũng quá vô tình đi. Ám vệ ẩn nấp khắp nơi, vậy mà tự nhiên cho họ đi ra đi vào, nàng cũng thấy mất mặt thay.
Hắn muốn thử tiểu thư? Chỉ sợ không có phước biết được. Tuyết Diễm các tự nhiên không có người trong vương phủ vì nàng đã hạ lệnh không cần thiết. Nàng đánh không lại, đã có tiểu thư.
Vào tay nàng, may ra còn chết thống khoái. Chứ nếu ngu ngốc rơi vào tay tiểu thư, chỉ có nước sống không bằng chết. Aizz, Bạch tiên tử, Lam Nhạn, cái nào cũng khiến võ lâm kinh sợ không ngớt.
Bỗng, một làn hương thoảng qua mũi nàng. Lan nhi khinh thường, cái thứ thuốc mê này cũng đem ra chơi, có giỏi đem Nhuyễn cân tán ra nàng vẫn vô sự. Đám này, trình độ quá kém.
Nhưng thôi, giả bộ chút cho bọn họ sướng.
Lan nhi cố ý ngã xuống. Ách, sao nàng ngu quá vậy? Nền đất hôm nay hảo lạnh a, áp mặt xuống khiến nàng rùng rợn cả người.
Đâu đó, hàng đạo ánh mắt chăm chú nhìn Lan nhi, sau khi thấy nàng lảo đảo ngã xuống mới lập tức từ phía lùm cây nhảy ra.
Cầm đầu, một hắc y nam nhân mang theo kiếm khẽ đẩy cửa đi vào.
Lan nhi nén nhịn cười. Đây là cái thứ thích khách kiểu gì? Cứ thế mà xông vào giết, lại còn cần phải kín kẽ như vậy?
Nàng đang tự hỏi, là ai lại dưỡng ra cái đám ngu ngốc này thì tiếng Ngọc Linh Hương đã truyền đến:
“ Mời vào. Đứng ngoài lạnh a.”
Mắt của mấy hắc y nhân suýt rơi hết xuống đất. Nàng ta làm sao biết bọn hắn ở ngoài?
Ngọc Linh Hương đã dậy từ lâu, những tưởng có trò vui để xem, chẳng ngờ cái lũ này lại quá ngu khiến nàng muốn chơi cũng không nổi.
Lũ hắc y hít một hơi thật sâu, cuối cùng không dùng tay mà lập tức dùng chân đạp cửa vào:
“ Nữ nhân ngu ngốc, hôm nay lão tử đến đây giết ngươi.”
Lập tức chĩa kiếm vào người nàng.
Ngọc Linh Hương “ nga” một tiếng, sau đó phi tiếu đi đến bàn ngồi xuống, vớ lấy bình trà Lan nhi đã thay rót ra chén nhấp thử.
“ Ai, đến giết thì làm liền đi.”
Hắc y khóe miệng giật giật, nàng ta rõ ràng làm một bộ dáng không quan tâm. Hắn liếc ra sau nhìn tên thủ hạ một chút rồi hạ quyết tâm hung hăng nói:
“ Không cần ngươi phải dạy, bọn ta muốn cho ngươi sống không bằng chết.”
Ngọc Linh Hương mỉm cười đểu giả. Sống không bằng chết là ai còn chưa rõ. Nàng còn nghĩ lúc đầu là do bị GATO nên mới có thích khách đến ám sát nhưng thế này thì đảm bảo 200% là do lợn giống đưa đến thử nàng.
Rất tốt a, nếu nàng biểu hiện sợ hãi, hắn liền nghĩ nàng giả nai tơ ngoan đạo.
Nàng mà đánh cho lũ thích khách này không còn răng thì tự nhiên lại vạch áo cho người xem lưng. Trước giờ luôn là nàng điều tra kẻ khác, chứ không đến lượt họ điều tra nàng.
Nhưng không sao. Biến vương phủ loạn thành 1 đoàn nàng càng vui.
Nghĩ là làm liền, trước giờ nàng hiển nhiên không phải là người tốt a, diễn kịch thì càng nói là thuộc trực hệ siêu sao.
Hắc y lóng ngóng cố giơ kiếm lên hướng nàng đâm tới.
Nàng hơi hơi mỉm cười, cố tình hướng người đến phía thanh kiếm xông vô. Aizzz, da thịt là của nàng, nàng dĩ nhiên thương, nhưng vì đại sự không để cho lợn giống yên ổn dù chỉ 1 giây, nàng đánh hi sinh thân mình vậy. ( Diễm: đại tỷ của ta ơi, ta thật mất mặt, làm ơn mai sau ngươi đừng có nói với người khác là có quen biết ta.)
Hắc y nhân mặc dù luống cuống nhưng thực ra chỉ muốn giơ kiếm dọa nàng, thật không ngờ nàng lại tự mình đưa thân đến làm bị thương. Giời đất ơi, nếu chủ nhân biết được, không phải hắn đầu một phương, thân phiêu du nơi nào sao.
Hắn định rút tay lại nhưng lại không kịp.
Như dự đoán, thanh kiếm kia không có cắm vào tay Ngọc Linh Hương mà chỉ sượt qua một chút lấy đi một mảng da.
Nàng oa oa kêu lên, đau quá a, nếu mà bị thương nặng một chút thì không có cảm giác nhưng mà nếu chỉ bị thương nhẹ thì rất đau.
“ Thích khách, có thích khách.” Ngọc Linh Hương ai oán kêu to.
Bọn hắc y trợn mắt, nếu có gọi thì sao từ lúc nãy không gọi đi, sao lại cố tình bị thương mới gọi, có phải định giết bọn hắn không?
Lan nhi nằm dưới đất cười đến lăn lộn.
Trời đất ơi, muốn nàng chết vì cười hay sao? Tĩnh vương ơi là Tĩnh vương, lấy sát thủ dán hàng hiệu có hơn không? Lại cố tình đem lũ ngay cả lợn cũng không giết nổi ( Ấy chết, nàng không có nói tiểu thư là lợn) đem đến đây, là muốn tiểu thư làm loạn hay sao? Đầu hắn chứa óc hay là đậu phụ vậy?
Đến khi Ngọc Linh Hương hô đến rát cổ bỏng họng mới có 1 vài tên thị vệ chạy đến. Nàng âm thầm mắng mỏ, ám vệ của hắn chẳng lẽ chỉ để ăn với ngủ, để nàng hét hư cả họng mới đến, sau này có muốn nghe bổn cô nương ca cho 1 bài thì đừng mơ nhé.
Trên mái nhà truyền đến từng trận âm thanh, ngu ngốc cũng biết được là đang đánh nhau. Haizz, một cái Tĩnh phủ sao lại lắm người xấu vậy?
Diễn biến về sau thì chắc ai cũng có thể tưởng tượng ra, đám ngu ngốc bị thị vệ trói lại, còn nàng thì được cấp chữa thương. Đã vậy trong lúc rửa vết thương rắc thuốc lên nàng lại còn phải giả bộ kêu vài tiếng, cố rặn ra mà khóc nhỏ vài giọt nước mắt. Thế này thì chết bao nhiêu là nơ ron thần kinh a.
Xong xuôi, thị vệ mới bước vào bẩm báo:
“ Vương phi, bọn nô tài đã bắt hết thích khách, thẩm tra được, người đứng sau bọn chúng là nhân của Trữ tin các phái đến.”
Ngọc Linh Hương suýt kinh ngạc đến chết, nói đùa hay thật vậy. Trữ tin các…
Chúng mà là người của nàng? Tìm đại một nơi đổ tội cũng không cần quá đáng vậy nha.
Nhân Trữ tin các không là nhất đẳng cũng là nhị đẳng, hơn nữa hơn 3/ 4 đều là nữ nhân, nam nhân có rất ít, có làm nhiệm vụ cũng không đến lượt.
Dám bôi xấu nàng hay sao? Ngọc cô nương này trước giờ làm ăn quang minh chính đại, mặt mày không biết liêm sỉ thu tiền cũng như tiêu tiền như nước, đến lượt lợn giống đổ oan sao. Chuyện này cũng tức cười quá đi!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cuối cùng nàng vẫn chỉ phất tay xuống nói:
“ Không có gì, đem đến cho vương gia xét xử đi.”
“ Thần cáo lui.”
Hắn cũng không thèm liếc nàng, tự đứng dậy đi ra ngoài. Hết thảy mọi người đều đi hết, Lan nhi từ trên mặt đất đứng dậy, hừ lạnh:
“ Đổ oan cho Trữ tin các, cái trò này cũng nghĩ ra được. Đã vậy lại còn đem lũ không biết gì, cầm kiếm cũng không xong. Tĩnh vương quả thực muốn vờn tiểu thư cùng với những người đang ẩn nấp trong vương phủ. Tiểu thư, người không sao chứ?” Lan nhi chạy đến bên Ngọc Linh Hương.
Nàng cười khẽ, ánh mắt hơi lóe:
“ Hắn làm vậy đều có mục đích cả, thực ra bọn chúng đã được ra lệnh không làm hại ta, chẳng qua hắn muốn thử xem ta có bao nhiêu phân lượng, có người bảo vệ hay không? Vừa nãy ám vệ của hắn còn đang mải truy đuổi người lạ mặt đang ẩn nấp. Bằng 1 chiêu thôi, để thử bọn chúng, chứ tình hình trong này, ai biết được thứ thích khách kia là vô dụng hay không? Ta cố tình bị thương để làm kinh động lạ nhân, một mặt giúp lợn giống dễ dàng bắt chúng, một mặt khác còn làm kinh động đến Hoàng cung. Nếu Hoàng thất biết Tĩnh vương phi bị truy sát, nghĩ thử xem họ sẽ nghĩ như thế nào?”
Lan nhi trầm ngâm vài giây, sau đó hai mắt sáng lên:
“ Hoàng thất chắc chắn sẽ nghi ngờ Tĩnh vương có mưu đồ hoặc thân phận tiểu thư có vấn đề.”
Ngọc Linh Hương gật đầu:
“ Không sai, thân phận ta bọn họ đảm bảo tra không ra. Nhưng còn Thượng Quan lợn giống, e là, sau đêm nay sẽ gà bay chó sủa, hắn nghĩ ra chu toàn biện pháp, nhưng cuối cùng vì ta mà gậy ông đập lưng ông.”
Lan nhi kinh ngạc cùng sùng bái nhìn nàng. Tiểu thư của nàng, quả thật quá giỏi.
“ Aizz, quan tâm làm gì, ngủ đi.”
Nàng bò lên giường, nhắm mắt lại.
Lan nhi đi ra ngoài, huýt một tiếng sáo. Vì trận truy bắt vừa nãy, ám vệ canh chừng nơi này gần như đã đi hết, nên nàng mới dám gọi người đến.
Ngay lập tức, một bạch y nữ tử xuất hiện, quỳ xuống:
“ Tứ nhi chờ mệnh.”
“ Ngươi đi điều tra tất cả lạ nhân vừa nãy. Tra hỏi xong, giết không tha. Phát lệnh trên giang hồ, ai có thể giết được Lâm Nguyệt Hương lập tức nhận Cửu chuyển hoàn hồn đan.”
“ Dạ.” Bóng trắng một lần nữa biến mất.
Ánh mắt Lan nhi tựa tiếu phi tiếu. Nếu Tĩnh vương đã muốn lợi dụng mạng tiểu thư, nàng sẽ đi trước 1 bước. Đem tất cả những nhân muốn mưu đồ giệt sạch.
Muốn giết Lam Nhạn, chi bằng, chuẩn bị quan tài trước. Chỉ sợ xác cũng không còn để cho vào quan tài nữa.
***
Thượng Quan Vũ Hiên ngồi trên ghế trong thư phòng.
Nam nhân lúc trước đã vây bắt Ngọc Linh Hương đêm thanh thân đi vào bẩm báo:
“ Vương gia, vương phi không có động tĩnh gì hết. Ngược lại có chút thương tích. Còn có, nô tài bắt được hơn 20 lạ mặt nhân, có hơn 10 cái là của giang hồ, còn lại đều là tử sĩ.”
“ Tử sĩ?” Hắn cười nhẹ khiến cho khuôn mặt càng thêm yêu mị. “ Bọn chúng bao lần ám sát không thành, hẳn nhiên là phải sốt ruột đi. Nhân lúc bổn vương cố tình giăng bẫy làm vương phủ có một trận đại loạn, dĩ nhiên nhân cơ hội đục nước béo cò đến ám sát. Ai nói tử sĩ không có tác dụng. Khuôn mặt bọn chúng có lẽ rất hữu dụng đi. Chắc chắn, chúng ta rất quen, Long Phi.”
Long Phi giật mình, hướng Vũ Hiên cười gượng:
“ Vương gia, là nô tài bất cẩn.”
Hắn âm thầm mắng mình, làm sao lại không nghĩ đến dịch dung.
“ Tam ca không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.”
Hắn vân đạm phong khinh nghĩ đến vẻ mặt bực tức sáng nay của nàng không khỏi bật cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện