[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm

Chương 21 : Bạch y

Người đăng: 

.
Ngọc Linh Hương chắn giữa hai luồng điện xẹt qua nhau. Làm ơn nha, nàng vẫn còn muốn sống thêm, nếu ánh mắt mà giết người được, thì giờ này, người nàng đã thủng hàng vạn lỗ. Ai mà chẳng biết, Tĩnh vương cùng Cẩn vương đối nhau chan chát, cũng chỉ vì môt cái nguyên nhân cực kì cỏn con. ( Diễm: cái này mọi người sẽ biết sau.) Đều to đầu cả mà cứ như trẻ con lên ba. Vũ Hiên nhìn Vũ Tịnh không chút thiện cảm hung hăng nói: “ Tứ ca, huynh không lo chính sự còn có thời gian đi dạo sao?” Vũ Tịch cà lơ phất phơ ngó lơ Vũ Hiên không thèm để ý. Nhưng là hắn lại có một xúc cảm khác với vị vương phi mới của hắn. Thái độ cùng hắn không có lấy một chút tôn trọng, ánh mắt nhìn hắn cũng mang vẻ khinh thường nặng. Nàng đúng là một tài nữ. Xem như Cửu đệ hắn có phúc. Nữ nhân Hoàng cung có mấy ai có khí chất như nàng? Cao ngạo, lãnh đạm, không ham vinh hoa phú quý. “ Hiên đệ, chuyện lâu lắm rồi Tứ ca ta không muốn nhắc lại, sao ngươi phải để ý lâu như vậy?” Ngọc Linh Hương cùng Vũ Linh nhìn nhau, sau đó không hẹn nhìn vào hai nam nhân kia, đồng thời có bóng đèn hiện lên trên đầu. Hai nàng nắm tay nhau, nhẹ nhàng lùi dần về phía sau. Ngọc Linh Hương đang định thở phào thì đột nhiên thanh âm Vũ Hiên vang lên làm nàng giật bắn. “ Đừng yên đó cho Bổn vương.” Nàng bực bội, mắt hắn để sau gáy hay sao nhìn rõ vậy. Linh Hương không tình nguyện quay ra, mặt ngoắt sang 1 bên, “ hứ” một tiếng: “ Vương gia người nói chuyện sao lại không cho ta đi?” Vũ Linh ánh mắt sợ sệt liếc Vũ Tịnh một cái, sau đó cũng thỏ thẻ nói: “ Tịnh ca, Hiên ca, để Hương tẩu đi chơi cùng ta được không?” Vũ Tịnh không mấy thiện cảm lắm nhìn Vũ Hiên gật đầu xua tay: “ Đi đi!” “ Không cho!” Vũ Hiên lên tiếng phản bác. Ngọc Linh Hương bốc hỏa phừng phừng, chạy đến giữa hai nam nhân, đẩy họ ra phùng mang trợn má. “ Ta đi đâu không cần hai người cho phép.” Mặt quay về phía Vũ Tịnh nói: “ Ngươi, cứ tiếp tục sự nghiệp hùng bá, tranh đấu của ngươi.” Tay phải chỉ vào ngực Vũ Hiên: “ Còn ngươi nữa, cứ tiếp tục làm sao mà giận dỗi cùng hắn, có mỗi cái chuyện nhỏ như con thỏ cũng để ý bao nhiêu năm, đường hoàng nam nhân mà như nữ nhân. Sao Nguyệt Hương ta lại vớ phải cái thứ như người chứ.” “ Vũ Linh, đi.” Vũ Linh mắt trợn tròn lên không tin được. Hương tẩu… thật… thật can đảm a. Trước giờ… không có ai dám nói như vậy với hai người họ. Hai nàng đi khỏi, Vũ Hiên cùng Vũ Tịnh cũng ngạc nhiên đến phát sốc, ngẩn ngơ nhìn theo, cuối cùng nhìn nhau một lát rồi phá ra cười. “ Ha ha…” Vũ Tịnh cười đến lồng ngực muốn nổ tung. Trước giờ vẻ mặt hắn luôn lãnh khốc, không ai dám đến gần, luôn khúm núm kính cẩn làm theo. Hôm nay gặp nàng quả thật được mở mang tầm mắt, người đầu tiên dám mắng hắn, chỉ trích hắn. Ánh mắt nàng long lanh trong sáng, không chút tà tâm, không sợ uy quyền. Nếu là người khác hôm nay, có lẽ ngày này năm sau mộ đã xanh cỏ. Hắn ngừng cười, tiêu sái quay người rời đi không quên bỏ lại một câu: “ Hiên đệ, hai chúng ta giận nhau quá lâu rồi, nên giảng hòa ngày hôm nay đi. Nếu không gặp lại nàng, có lẽ ta còn bị chửi nhiều hơn nữa. Ha ha…” Thượng Quan Vũ Tịnh không hề biết rằng, về sau, cuối cùng hắn lại không thể quên được ánh mắt kiên cường lúc này của nàng, khắc sâu vào tận trong tim, kể cả đến lúc chết. Vũ Hiên liếc bóng hắn rời đi, lặng thinh. Cá tính Lâm Nguyệt Hương này quả thật đặc biệt, ngay cả Diêm La cũng chung đụng, liệu nàng đúng là người ham vinh hoa phú quý như nàng tự giới thiệu? Hắn cùng Vũ Tịnh thực ra không còn giận nhau rất lâu rồi nhưng cả hai đều có sĩ diện cao ngất trời nên không ai chịu nhường ai, cúi mình nhận lỗi. Không ngờ chỉ bằng một câu nói của nàng lại hóa giải hết hiểu lầm. Đâu đó, một bóng đen nấp sau cây nhếch miệng một nụ cười mỉa mai. Chuyện, càng lúc càng thú vị. *** Vân Lạc quốc lúc này mùa thu, không khí mát mẻ, dịu êm nhưng nhìn xa ra một chút, nước cuối cùng của Liên minh Lục quốc, Ngữ Tịch quốc, tuyết rơi khắp mọi nơi, thê lương đến kì dị. Sâu thẳm trong một hang động, lạ kì làm sao, một bông tuyết cũng không có, rực rỡ một rừng hoa tường vi, đỏ nhuộm một màu huyết ghê người. Cạnh đó là một đình viện bằng ngọc thạch, một nam tử mặc bạch y vô tư lự, mái tóc đỏ rực khẽ bay bay phi tiếu, tay cầm một cây huyết cầm. Ngón tay trắng ngần khẽ gảy gảy, tạo thành những âm thành “ tinh tang” trong veo. Lúc đầu thanh âm mượt mà lan tỏa, tưởng như có thể thấy được tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót ngân nga, tiếng lá cây rì rầm………. trầm bổng tựa thiên tiên, sau đó đột nhiên tiếng đàn cao vút lên, như tiếng trống vang dồn dập, tưởng đâu như có chiến tranh xảy ra, tiếng binh đao loạn lạc, tiếng người la hét, kêu dậy rầm trời, tiếng khóc than đau đớn…………. Thật sống động…. Thật rõ nét…. Thật khủng khiếp….. Là người như thế nào lại có thể đàn ra thứ âm thanh kinh diễm như vậy? Cuối cùng âm thanh kia mới dần dần lắng xuống, bạch y nam tử khẽ liếc về phía bên phía bên phải một lát. Có sự ư? Khuôn mặt non nớt như thiếu niên, làn da trắng mịn như sữa, mái tóc đỏ càng thêm nổi bật trên bạch y phiêu dật khiến hắn càng thêm yêu mị. Hắn nhếch môi lên một vòng cung giả dối, hai tay đặt huyết cầm sang một bên, ngả lưng ra sau nhuyễn tháp nhẹ nhàng mở miệng: “ Vào!” Ngay sau đó, một hắc y nam nhân nhanh chóng phi thân vào quỳ xuống cung kính nói: “ Chúa thượng, Huyết Vân gửi bồ câu đưa tin: Tĩnh vương nạp phi.” Hắn nhướng mắt mày lên một chút, mắt đỏ ngàu khẽ đảo một vòng: “ Tiếp tục theo dõi.” Hắc y nhân không ngẩng đầu, chỉ dám thở nhẹ gật đầu: “ Nô tài tuân lệnh.” “ Ra.” Bạch y nam tử chỉ bắn ra một chữ. Khẽ thấy hắc y đã biến mất không dấu vết, hắn vuốt nhẹ dây đàn lãnh khốc nói: “ Người?” Ngay lập tức một tử y nam nhân đi vào chờ lệnh. “ Đem Huyết Ngân vào.” “ Dạ.” Không lâu sau, một nữ nhân xinh đẹp được áp giải vào, nàng mắt hạnh có chút khiếp sợ nhìn Bạch y nam tử, trong lòng không khỏi thầm than. Nàng, có lẽ không còn được sống. Nhưng là chết vì hắn, nàng không hối tiếc. “ Huyết Ngân, ngươi biết tội?” Bạch y nam nhân không nhìn nàng, mà chỉ liếc qua khóm tường vi đỏ rực mày hơi nhăn. “ Chúa thượng, nô tì biết tội.” Nàng ủ rũ cúi đầu. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy một bông tường vi, bóp nát, vân đạm phong khinh nói. “ Tốt, đem nàng ra. Sát!” Nghe vậy, một hắc y nam nhân mặt mày biến sắc, nhìn Huyết Ngân đau đớn. Hai tay hắn bóp chặt đến mức nổi gân xanh muốn căng đứt. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, chạy ra quỳ xuống trước mắt Bạch y nam nhân. “ Chúa thượng, xin người hãy tha cho nàng.” Bạch y nam nhân mắt khẽ liếc hắc y một chút, khóe mắt nhăn lại hơi tức giận: “ Huyết Nhị, nàng không hoàn thành công việc, phải chịu hình phạt.” “ Nô tài sẽ làm thay nàng. Xin Chúa thượng khoan dung.” Hắc y cầu thầm, mong Chúa thượng đồng ý, hắn biết chuyện này dường như không thể xảy ra, có lẽ hắn sẽ chết cùng nàng nhưng kể cả như vậy, hắn vẫn làm. Bạch y hai mắt lóe ra từng tia lạnh băng khiến cho những nhân trong đình cảm thấy rét run lên, ai mà không biết tính tình Chúa thượng rất khủng khiếp. Sao lão nhị lại cố tình phạm vào. Huyết Ngân mở to mắt nhìn Huyết Nhị, trong lòng rối loạn. Rất lâu sau đó, Bạch y nam nhân phất phất ống tay áo, truyền lệnh: “ Đem Huyết Ngân phế võ công, Huyết Nhị làm tiếp nhiệm vụ của nàng.” Huyết Nhị ngạc nhiên xen lẫn sung sướng, cúi đầu dập xuống liên tục đến huyết nhục mơ hồ: “ Tạ ơn Chúa thượng, Huyết Nhị sẽ cố gắng làm xong việc.” Bạch y nhắm mắt lại tỏ vẻ bọn hắn có thể lui ra. Huyết Nhị đứng dậy, vui vẻ giúp Huyết Ngân đứng dậy ra ngoài. Huyết Ngân lo lắng hướng hắn: “ Nhị ca, đừng làm vậy. Huynh không làm xong Chúa thượng sẽ giết huynh.” Huyết Nhị nhẹ vuốt tóc nàng, thầm thì: “ Đừng lo, Ngân nhi, ta sẽ hoàn thành được.” Nàng định nói thêm thì hắn đã đặt một ngón tay lên miệng nàng trấn an: “ Ngân nhi, hãy hứa với ta, đừng gây ra chuyện gì khiến Chúa thượng không vui, chờ ta về.” Huyết Nhị ôm nàng vào lòng. Huyết Ngân khổ sở cắn môi. Hắn thích nàng như vậy? Nhưng làm sao, nàng là yêu bạch y nam nhân kia, không thể đáp lại hắn. “ Nhưng là, Tĩnh vương không có dễ giết như vậy?” Huyết Nhị tránh ánh mắt nàng, điều này hắn cũng lo lắng không thôi. Thế gian nói Tĩnh vương phong lưu, nhưng lấy sắc dụ hắn còn khó hơn lên trời, vì rất khó có người hơn trắc phi Lâm Thư Vân. Mà trực tiếp dùng vũ lực thì lại càng khó, vì Vân Lạc quốc hiện giờ là quốc gia lớn nhất trong Lục quốc, hoàng tử nào cũng có Ám vệ âm thầm bảo hộ. Huyết Ngân nghĩ ngợi, nàng được sai đi giết Tĩnh vương vì chẳng qua không may đánh rơi bức tranh công chúa của Chúa thượng. Bây giờ Huyết Nhị thay vào, không nghi ngờ hắn sẽ chết. Hoàng hôn xuống dần, bóng dáng hai người ôm nhau đổ dài xuống, khóm tường vi dại màu đỏ dường như chuyển sang màu tía thẫm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang