[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 2 : Xuyên không?
.
Ngọc Linh Hương đau đến chết đi sống lại. Ôi, nếu cứ phải chịu đau như thế này thì thà nàng chết đi còn thống khoái hơn. Nàng chậm chạp mở to mắt, nhớ rồi, nàng bị tai nạn a. Chắc đây là bệnh viện rồi. Đúng là chết cái tội đi xe còn nghe điện thoại, nàng thề, nàng hứa, nàng đảm bảo với thân thể mình sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm đáng xấu hổ đó nữa.
Ánh mắt nàng đảo qua căn phòng một lượt. Màn trướng màu hồng, đối diện là một bức bình phong thêu một bông hoa mẫu đơn, ngoài ra còn có bàn trang điểm và tủ quần áo. Lí nào lại vậy, bệnh viện sao lại lòe loẹt y như phòng nữ nhân thời cổ đại vậy.
Đúng a, sao giờ nàng mới phát hiện ra, mấy thứ đồ kia hiển nhiên không phải là đồ hiện đại. Chẳng lẽ….. đầu nàng ” binh” một tiếng thật mạnh: xuyên không.
Không nhất định không thể nào. Ông trời, người ở đâu, còn đâu là thiên lí chứ , mặc dù ngày xưa nàng đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không này nọ cũng tò mò đôi chút muốn làm một chuyến để khám phá thử. Thế nhưng bây giờ đã thành hiện thực rồi thì nàng thà mình vẫn còn ở hiện đại, xem mô hình do mấy ông khảo cổ học dựng lên còn hơn. Cả người nàng rung lên, cố đập đầu vào tường để ” chết đi” một lần nữa may ra có cơ hội trở về hiện đại.
Đúng lúc đó lại có một cô nương phục sức cổ xưa một thân hồng y chạy vào kéo nàng lại, khuôn mặt thanh thú đẫm nước mắt, hai mắt sưng to y gấu trúc Kinh Kinh.
Nàng la lớn:
” Ôi, tiểu thư của em. Cuối cùng người cũng tỉnh rồi, em lo lắng lắm. Em cũng biết người hoảng sợ lắm nhưng tại sao người lại đập đầu vào tường chứ!” Nói xong lại lại tiếp tục khóc.
Ngọc Linh Hương ngơ ngác nhìn. Gì vậy, trời ơi, sao mà giống y trong truyện vậy. Kiểu gì cũng phải nhảy ra một nha hoàn gọi nàng là tiểu thư?
” Ai là tiểu thư của ngươi?”
Sắc mặt nữ tử kia dường như đóng băng toàn phần trong phút chốc, nước mắt cũng quên cách phải rơi như thế nào.
” Dĩ nhiên là tiểu thư của em rồi. Người là nữ nhi duy nhất của lão gia mà.”
Nhìn vẻ mặt nàng đại khái chán nản, nữ tử kia đứng hình 10 giây xong sau đó lại gào to khóc lóc thảm thiết hơn bao giờ hết.
” Tiểu thư, sao người lại quên Lan nhi được chứ! Lan nhi em ở với người từ nhỏ không lúc nào rời, em đã nguyện sẽ bảo vệ người dù có phải đánh đổi cả tính mạng mình nữa mà, ô…ô…”
Trời ơi, Ngọc Linh Hương cảm thấy nàng dường như đã phạm một tội ác tày đình không thể tha thứ, nếu nơi này có bị ngập bởi nước mắt cũng chẳng có gì là lạ. Nàng cũng đang thắc mắc một điều tại sao Lan nhi này lại có một tuyến nước mắt hùng hậu như vậy, khóc mãi mà vẫn chảy được, đã vậy lại còn càng lúc càng nhiều lên nữa chứ.
Nàng thở dài:
” Lan nhi, nghe đây, hình như ta bị mất trí nhớ rồi.”
Lan nhi nhìn nàng nghe hoặc:” Tiểu thư, sao người lại mất trí nhớ được.”
Ngọc Linh Hương bực mình, giời ơi là giời, sao nàng mới xuyên qua đã dính phải cái vòi nước này chứ. Ước chừng cho đến khi nàng thiu thiu ngủ một lần nữa. Lan nhi mới gạt tay lau loạn lên mặt, mếu máo nói:
” Ôi, số phận tiểu thư sao mà khổ. Năm ngoái phu nhân mất đi, năm nay lão gia cũng gần đất xa trời, người vì muốn lên núi tìm cao nhân chữa trị cho lão gia mà không quản mình bị rơi xuống vách núi may mắn đại nạn không chết, bay giờ cư nhiên lại mất trí nhớ a.”
Ngọc Linh Hương đưa tay ngáp ngáp, dụi mắt. Oa, cuối cùng nàng ta cũng khóc xong. Lại một vấn đề nan giải nha, nữ chính xuyên không ai chẳng thế, có ai thân phận mà không khổ này khổ kia. Dù gì nàng cũng mất cả cha mẹ rồi nên cũng không mấy cảm giác.
” Vậy tên ta là gì a?”
” Tiểu thư tên Lâm Nguyệt Hương a.” Sau đó dường như nhớ ra điều gì Lan nhi vội vàng nói:
” Tiểu thư người tỉnh rồi thì hãy đi thăm lão gia đi, tiểu thư hôn mê hơn 10 ngày rồi, tình hình lão gia ngày càng xấu đi, em… em sợ…”
Linh Hương thở dài, gia đình này công nhận hảo khổ, nếu Lâm lão gia mà biết nhi nữ ông ta hiện giờ phương nào thì chắc ông ta cũng tắc tử luôn. Nhưng dù gì nàng cũng chiếm thân thể người ta nên cũng phải có hiếu với cha mẹ thân sinh của Nguyệt Hương. Nàng khó nhọc hất chăn ra, sau đó đứng dậy:
” Nhanh lên Lan nhi, ta có chuyện muốn nói với phụ thân.”
Lan Nhi cẩn thận đỡ nàng đi. Cơ thể này cũng mới trọng thương tỉnh lại nên yếu ớt kinh khủng, cứ đi một bước lại phải dừng lại nghỉ một chút.
Ước chừng sau khoảng hơn 1 nén nhang, các nàng mới đến nơi. Ngọc Linh Hương đảo mắt qua lại , nhìn thư phòng này cũng có thể biết được cha nàng là người thích thanh tịnh, đồ vật không cầu kì, không hoa lệ, đươc sắp xếp rất ngăn nắp và gọn gàng. Trên tường chi treo duy nhất một bức tranh.
Mĩ nhân diễm lệ thanh tao như hoa mai, môi hồng phấn khẽ mở duyên dáng cười, cầm chiếc ô che đi những giọt mưa phùn phi tán. Đúng là đẹp không bút nào tả xiết. Đây không phải mẫu thân của thân thể này đi, bảo sao nhìn mặt họa thủy như vậy.
Trên giường tĩnh lặng một nam nhân đã ngũ tuần. Tuy những nếp nhăn của tuổi già đã xuất hiện thế nhưng ông vẫn toát ra một phong thái uy nghiêm không thể nào phủ nhận. Nàng khẳng định chắc chắn rằng lúc còn trẻ ông nhất định cũng là một nam nhân kiệt xuất.
Ngọc Linh Hương chợt chú ý hơi thở của ông dường như yếu ớt không rõ, có lúc còn dường như không thở. Bệnh lí như vậy cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Quả thực rất lạ a.
Lan nhi cầm ghế đỡ nàng ngồi xuống, sau đó đem ra một tách trà nóng cho nàng. Ngọc Linh Hương từ từ cảm nhận từng dòng nước nóng trôi từ cuống họng xuống. Thốt nhiên, một đạo âm thanh yếu ớt vang lên:
” Nguyệt Hương, con đã tỉnh?”
Trên giường, Lâm lão gia khó nhọc mở mắt nhìn hai người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện