[Dịch]Danh Nghĩa Vương Phi - Sưu tầm
Chương 11 : Hôn lễ đáng nhớ
.
“ Vương gia rất nóng, đang ở trong hầm băng. Tỷ tỷ không phiền chứ.”
Ngọc Linh Hương thực sự khâm phục bản năng nhẫn nhịn của nàng. Chắc chắn cái vụ thành thân này nàng sẽ “ nhung nhớ” đến suốt đời. Khốn nạn tên vương gia kia, cùng loài cẩu có họ hàng, thực sự nàng cũng chẳng báu bở gì hắn coi trọng nhưng nàng là một người yêu danh dự còn hơn bản thân, dĩ nhiên vẫn dưới tiền một chút… thế mà hắn cư nhiên đem danh dự của nàng ném xuống đáy vực. Mất mặt a, đại mất mặt, sao cái số nàng lại khổ sở vậy chứ. Tốt, nếu hôm nay nàng mà không ép hắn ra bái đường thì nàng sẽ tìm một khối đậu hũ rồi đập đầu chết.
“ Không phiền, vương gia nóng như vậy ta cũng không nỡ bắt ngài chịu khổ nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày hỉ, chẳng lẽ ta lại tự mình bái đường.”
Lâm Thư Uyển cười cười đúng chất Bạch cốt tinh hiện hình:
“ Ây, tỷ tỷ đừng lo lắng, vương gia đã chuẩn bị rất chu đáo.” Nàng giơ lên một chiếc lệnh bài vàng chói. “ Chiếc lệnh bài này tượng chưng cho sự hiện thân của vương gia, có nó cũng giống như có vương gia.”
Sau đó nàng đột nhiên chỉ tay vào một tên hộ vệ: “ Ngươi, cầm lệnh bài này bái đường cùng vương phi.”
Mọi người xôn xao, rì rầm. Ở phía xa nhất một thanh y nam nhân khóe miệng cười nhạt cầm chén rượu bạch ngọc nhấp môi, dường như không có gì liên quan tới hắn.
Ngọc Linh Hương nhếch miệng cười rạng như ánh mặt trời. Thông minh a, không muốn bái đường với nàng còn bày đặt lệnh bài vớ vẩn. Nhưng đáng tiếc chiêu này với bà cô vô dụng. Ở phía đối diện, Lâm Thư Uyển cười khinh miệt, xem ngươi làm thế nào. Mất mặt hay không?
“ Muội muội, ta thấy thế này không thích hợp cho lắm. Hắn có thân phận quá thấp kém, hay là muội muội cầm lệnh bài thế vương gia đi.”
Đang cười, lập tức đanh lại, “ Bạch cốt phu nhân” cười gượng:
“ Ách, hình như tỷ tỷ không được tỉnh táo cho lắm a. Luân lý làm gì có hai nữ nhân cùng nhau bái đường.”
Ngọc Linh Hương cười tươi. Đúng, thông minh, chính là thứ hiệu quả nàng muốn, nữ nhân này ngu ngốc toàn phần:
“ Vậy chắc muội muội cũng hơi nhức đầu, luân lý cũng đâu có cho phép vương phi cùng một tên hộ vệ nho nhỏ bái đường cùng nhau?”
Hai mắt “ Bạch cốt” long lại giận dữ, bắn từng hồi tia lửa điện về phía nàng. Không sao a, nhìn thoải mái, bổn cô nương biết mình xinh đẹp ai cũng muốn nhìn. ( Diễm: ọe ~ nôn khan ~ tự sướng khiếp.) Lâm Thư Uyển cắn răng uất hận định mở miệng quát nhưng đột nhiên nhìn lại sảnh đường, tất cả mọi người đề đang nhìn nàng nên vội vàng khôi phục trạng thái xinh đẹp quý phải thường ngày.
“ À, tỷ tỷ nói cũng đúng, để ta đi bẩm báo vương gia.”
Đúng lúc đó một tiếng nói dõng dạc vang lên:
” Không cần, bổn vương đang ở đây.”
Ngọc Linh Hương cười khẽ, ay, nhân vật chính cuối cùng cũng lên sàn a. Hắn cũng đáng giá đó, bắt nàng phải tốn bao nhiêu nước bọt mới dụ ra được. Cũng may Lâm Thư Uyển là một người không có đầu óc nên nàng cũng đỡ mệt, chứ mà lắm mưu nhiều kế như trong phim truyền hình dài tập thì bố nàng chắc cũng không lôi hắn ra được.
Cửu vương gia xuất hiện, thanh y nam tử lại cười khẽ. Nữ nhân này quả thật có bản lĩnh, có thể lôi được hắn ra mà không tốn chút công sức nào. Thực ra căn bản Tĩnh vương có thể không bái đường với nàng nhưng nếu nàng nói chuyện hôn ước này ra, hắn thực sự không làm theo là trái với di nguyện của Dinh vương phi. Một vương gia, tuy không phải là ứng viên cho chức thái tử nhưng đời người ai biết được, “ tiếng thơm khó giữ, tiếng xấu lan xa”, bớt một việc phiền còn hơn nhận thêm.
Nàng, rất thú vị.
Thượng Quan Vũ Hiên mặc trang phục thường ngày tiêu sái đi đến, Lâm Thư Uyển định chạy đến ôm lấy hắn nhưng ngó thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí như trời gặp cơn giông của hắn liền vội vội vàng vàng cầm quạt tránh đi. Hắn đến gần nàng mở miệng:
“ Sao rồi, bây giờ ta đến chắc ngươi hài lòng?”
Ngọc Linh Hương bĩu môi:
“ À, thật ra vương gia đến ta rất vui, nhưng có vẻ trang phục không được hợp lắm, có lẽ ta nên thay ra cho hợp với ngài.”
“ Ngươi định mặc gì?”
“ Thì quần áo thường ngày.”
“ Ngày hỉ phải mặc hỉ phục. Không được thay.”
“ Vương gia ngài còn mặc bạch y, sao ta không thể.”
Hai người đấu khẩu rất “ hợp ý”, câu nào câu nấy đều nói móc nhau. Nhưng cuối cùng cứu tinh lại là quản gia.
“ Bẩm vương gia, giờ lành đã qua từ nửa canh giờ trước. Chẳng lẽ hai người định đợi đến năm nào mới làm lễ bái đường.”
Ngọc Linh Hương hì hì, lần này nàng thắng, 1:0.
Sau khi đã làm xong tất cả các thủ tục gượng ép vô tội vạ, một câu “ Bái đường kết thúc” làm nàng thở phào nhẹ nhõm. Lan nhi đỡ nàng vào trong phòng, lập tức hai cái hồng y nha hoàn mặt lạnh đi ra.
“ Giường ở phía đó, mời vương phi ra chờ vương gia tới. Chúng nô tì còn có việc.” Nói rồi hách dịch đi ra không đối nàng lấy một chút cung kính.
Lan nhi mắt trợn lên, hừ, được hầu hạ tiểu thư của nàng phúc ba đời họ mới phước vậy mà thái độ phục vụ quả thực quá quắt. Dù không được sủng nhưng nàng vẫn là vương phi lí nào lại bị nho nhỏ hai nha hoàn ức hiếp, nàng dậm chân:
“ Tiểu thư, hai cái nha hoàn kia thật quá đáng. Nếu không phải sợ bị lộ, hai nàng đã phúc khí nếm một bông mẫu đơn của em rồi.” ( Diễm: cái này thì sau này độc giả sẽ hiểu. Lan nhi cũng không vừa đâu. He he. ^_^!!)
“ Lan tỷ tỷ, hai nàng đi thì càng tốt, ta muốn yên tĩnh.” Nói rồi nàng giựt phắt chiếc khăn hỉ nhanh tay dùng dao gọt hoa quả chém nát bấy. Từng mảnh vụn đỏ rơi xuống, Lan nhi nhìn không chớp mắt thầm thở dài, khăn à, mong mi sớm siêu thoát, ai bảo mi lại rơi vào tay nhầm người chứ?
“ Con mẹ nó, nóng chết ta. Khốn kiếp, làm lão nương tốn hết cả nước bọt mới lôi được hắn ra, đến ta ăn trộm ở Hoàng cung, lão nhân gia hoàng đế cha hắn cũng phải để yên cho ta vào tự do huống chi hắn, làm ta mất mặt. Danh dự của ta bây giờ còn đâu.”
Lan nhi nam mô a di đà phật, mặc dù nàng rất muốn nói: “ Tiểu thư à, người có danh dự từ lúc nào vậy.” Chợt nhớ ra nàng vội nói:
“ Tiểu thư, sao chưa gì người đã thay y phục, có vẻ không hợp lễ nghi.”
Ngọc Linh Hương có công phu thay quần áo siêu tốc nhờ công việc quản lí ngày xưa, bây giờ nàng đã thay ra một bộ y phục màu trắng giản đơn nhưng đoan trang trong sáng. Tay cầm cốc trà uống lấy uống để:
“ Hưm, đại tỷ của ta, ngươi nghĩ đêm nay hắn đến đây động phòng chắc, mà giả sử hắn có dám đến ta cũng chặt gẫy hai tay hắn.”
Ngửi thấy trong bình rượu có mùi xuân dược, nàng chợt nghĩ ra một cách tra tấn rất hiệu quả. Thượng Quan Vũ Hiên yêu dấu, đầu ngươi như củ ấu, hôm nay ta sẽ cho biết nếm mùi lợi hại của Ngọc cô nương đây. Há há há…( T_T Diễm: điệu cười man rợ nhất thế kỉ. ~ NLH * tay cầm bình rượu * ngươi cũng muốn phải không?* ~ Diễm: * dĩ nhiên không rồi * chạy mất dép.)
Lan nhi rùng rợn, ách, lần này đảm bảo vương gia kia thảm khỏi nói.
“ Như thế này….” Rì rầm, rì rầm….
Đêm nay, có người mất ngủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện