[Dịch] Danh Môn

Chương 51 : Nhà thông gia khó chơi

Người đăng: 

.
Gia tộc nhà họ Sở luôn luôn là gia tộc giàu có nhất, danh tiếng nhất tại Hoài Nam, họ có hoàn cảnh khác với các thế gia khác. Họ nổi lên trong quan trương vào đầu những năm Khai Nguyên. Khi Lý Long Cơ lên ngôi hoàng đế, ông ta liền lập tức kiên quyết tiến hành cải cách, dám nghĩ dám làm, mạnh dạn sử dụng các quan viên có năng lực thực sự. Khi đó quan Tư mã Dương châu Sở Minh Nguyên dâng tấu lên triều đình xin cho phát triển đường thủy đem lại sự giàu có sung túc cho Giang Hoài và Trường An. Lý Long Cơ rất tán thưởng đề nghị này. Khi đó phong cho Sở Minh Nguyên làm ngự sử đại phu, Giang Hoài thủy vận sứ, chịu trách nhiệm phát triển đường thủy. Năm Khai Nguyên thứ năm, Sở Minh Nguyên lại được phong làm Hoài Nam đạo tuần phóng sứ kiêm thứ sử Dương Châu ... Trong loạn An sử, Sở Đàn con trai Sở Minh Nguyên bày kế giết chết Hạ Lan Tiến Minh, sau đó thâu tóm quân đội của hắn. Sau đó khi quân Hồi Hột làm loạn Điền Thần Công lại bị Sở Đàn giết chết. Sở Đàn lệnh cho con trưởng của hắn là Sở Hành Thủy dẫn sáu vạn quân đi theo đường thủy cứu viện trọng trấn Trần Lưu, huyết chiến ba ngày ba đêm, binh sĩ hao tổn phân nửa mới đánh tan hai vạn kỵ binh Hồi Hột cứu được thái tử Lý Dự đang bị vây ở đó nhờ vậy Sở Đàn được phong là Sở quốc công, Dương Châu đại đô đốc, Thượng thư tả bộc xạ. Sở Hành Thủy con trai Sở Đàn được phong làm Hoài Nam tiết độ sứ, cả mười chín người nhà họ Sở đều giữ chức trong các châu quận, thế gia đứng thứ năm trong thiên hạ từ đó hình thành. Sở Hành Thủy hiện giữ chức thượng thư bộ Hình, Hoài Nam tiết độ sứ. Em hắn là Sở Hành Vân làm Hoài Nam tiết độ phó sứ kiêm trưởng sử quận Quảng Lăng, chỉ huy ba vạn quân Hoài Nam. Thiên hạ thái bình đã lâu, quân Quảng Lăng đã trở nên giàu có, sự giàu có dần dần khiến cho hào khí của Sở gia dần biến mất thay vài đó là phong cách nho nhã phong lưu. Từ năm Khánh Trị thứ mười ba trở đi Quảng Lăng thư viện liên tục chiếm được ngôi trạng nguyên khiến cho người khắp thiên hạ phải nhìn họ với con mắt khác. Mà năm nay, Sở Duy con trưởng nhà họ sở lại có nhiều cơ hội đỗ trạng nguyên, hơn nữa hắn lại có ngoại hình tuấn tú tiêu sái nên những người nhiều chuyện đặt cho vinh dự là ‘Thiên hạ đệ nhất công tử’. Nhưng về phương diện quân sự thì Sở Hành Thủy thật thất vọng, hắn mờ mờ nhìn thấy nguy cơ của Sở gia. Vịnh hoa thưởng nguyệt thì nhiều, người có chân tài thực học thì ít. Trụ cột của Sở gia thì yếu kém vô dụng, năm kia Thị lạng bộ hình Hạ Thiếu Hoa lén bỏ tang vật cho kẻ khác bị giáng chức, quyền lực của triều đình đã không còn tập trung nhiều vào tay con cháu họ Sở nữa, gần đây đã mất hai chức vụ quan trọng là quản lý giám sát việc buôn bán muối và sắt cùng với Thái phủ tự, rồi đến Hàn Hoảng tâm phúc của Vương Ngang được Thôi Viên ủng hộ cho nhận chức thứ sử Ngô quận kiêm án sát Chiết tây đây không ghi ngờ gì nữa là đâm một đao sau lưng nhà họ Sở. Bùi Tuấn cũng có suy nghĩ giống Sở Hành Thủy, hắn ngồi im ở Lũng Tây theo dõi tình hình, xu hướng sắp xảy ra. Hắn cũng dần cảm thấy sắp sửa có một cuộc đấu tranh khốc liệt xảy ra. “ Cha! Con nghe nói Trương Nhược Hạo hôm qua đã trở về Thái Nguyên!” Ngay sáng sớm, con trai hắn là Sở Duy đã chạy đến trước mặt hắn hưng phấn báo cáo tin tức mới nhất?” Sở Hành Thủy lúc này đang ngồi trong thư phòng đọc sách, hắn không ngẩng đầu lên chỉ lạnh lùng hỏi: “ Tục danh của Lễ bộ thượng thư là cái tên mà ngươi có thể gọi thẳng ra sao?” Sở Hành THủy đưa mắt nhìn kỹ đứa con của mình, chỉ thấy mắt còn đỏ quạch, toàn thân đầy mùi rượu. Chắc là vì muốn báo tin Trương Nhược Hạo quay về Thái Nguyên nên không kịp xóa dấu vết. Uống chút rượu cũng chẳng là việc gì to tát, nhưng thằng con vì việc Trương Nhược Hạo trở về Thái Nguyên mà vui mừng như vậy việc này khiến cho Sở Hành Thủy thấy có chút kinh ngạc. “ Con ngồi xuống, cha có việc muốn hỏi!” Thấy cha mình lạnh lùng việc này khiến cho Sở Duy như bị dội một thùng nước lạnh nơm nớp lo sợ ngồi đối diện với cha. Hắn hạ giọng nói: “ Xin cha cứ nói!” Sở Hành Thủy cũng nhận thấy thái độ của mình có chút lạnh nhạt, để làm dịu không khí hắn cười cười nói: “ Mấy ngày nay con có hay cũng cô bé tiểu Ninh đi chơi không?” Tuy thấy giọng cha có phần nhẹ nhàng, nhưng khi nghe đến chủ đề thì Sở Duy cảm lạnh như vào hầm băng. Sở Duy cúi đầu xuống, một hồi lâu sau mới gượng gạo nói: “ Từ lần trước nàng đến ăn tiệc tại nhà chúng ta, con chưa từng gặp mặt nàng ấy, nghe nói nàng ấy thời gian gần đây phần lớn đều chỉ ở trong phòng thôi.” Sở Hành Thủy thấy con trai buồn bã, hắn khẽ mỉm cười nói: “ Cho dù nàng ta là công chúa hay con gái của Thôi Viên, con gái của các thế gia đều dùng để giao dịch chính trị, hơn nữa Thôi Viên chỉ có một con gái này thôi.” Sở Duy ánh mắt dần sáng lên, cha luôn tránh tỏ thái độ với việc Thôi Viên muốn kết thân mà hôm nay lại nói với hắn như vậy phải chăng là ám chỉ cho mình việc gì đó? “ Cha nói thế ý là ..” Không chờ hắn nói xong, Sở Hành Thủy cười phất tay cắt lời hắn: “ Chuyện này cha nói con tự hiểu trong lòng. Bây giờ con nói cho cha biết, con có suy nghĩ gì về việc Trương Thượng thư quay về Thái Nguyên?” Sở Duy biết cha đang kiểm tra năng lực của hắn, bèn cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “ Con nghe nói việc chọn người kế nghiệp gia chủ của Trương gia đang rất rối ren, vừa rồi từ đường của họ bị cháy, con nghĩ rằng cũng có liên quan đến việc này. Chiếu theo sử sách tất cả các gia tộc suy vong đều có nguyên nhân bên trong, nếu như Trương thượng thư xử lý không tốt việc này thì sẽ trở thành căn nguyên khiến gia tộc nhà họ Trương suy vong.” “ Vậy con thấy việc này có quan hệ như thế nào đến Sở gia ta?” “ Con nghĩ rằng nếu Trương gia mà suy sụp Vương gia ở Sơn Nam nhất định sẽ quay lại Hà Đông. Nếu vậy cơ hội khuyếch trương thế lực của Sở Gia ta đã hiện rõ ở trước mắt.” Sở Hành Thủy nhẹ nhàng gật đầu, xem ra đứa con này của mình cũng không hoàn toàn giống như mình lo lắng là cả ngày chỉ chìm trong ca phú, thơ văn phong hoa tuyết nguyệt, đầu óc cũng xem như còn tỉnh táo. Tuy nhiên suy nghĩ còn ngây thơ dù sao vẫn còn trẻ chỉ cần có người giỏi chỉ dẫn chưa hẳn là tương lai không thể gánh vách được gánh nặng của gia tộc. Đang suy nghĩ, ngoài cửa chợt vang lên một loạt tiếng bước chân. Rồi có tiếng gia nhân bẩm báo: “ Lão gia có Thôi tướng quốc đến!” “ A!” Sở Duy bỗng đứng bật dậy, lòng khẩn trương tim đập thình thịch nói: “ Cha, Thôi tướng quốc đến con .. con phải làm gì bây giờ?” “ Ngươi lo lắng gì chứ!” Sở Hành Thủy bực mình nhìn con, chỉ vì một cô gái tỏ ra căng thẳng như vậy sao. Hắn đứng dậy “ Hừ” to một tiếng rồi đi ra ngoài cửa đón khách. “ Hiền đệ thật rảnh rỗi kiến ta thật hâm mộ đấy!” Thôi Viên cười ha hả chắp tay nói từ xa. Sở Hành Thủy kinh ngạc cười đáp: “ Thôi huynh sao lại nói vậy? Nhìn thế nào mà ra đệ rảnh rỗi thế.” “ Cứ nhìn ngoài cửa nhà hiền đệ im ắng không thấy bóng một chiếc xe ngựa nào là thấy, chừng đó cũng đủ để lão Thôi hâm mộ rồi. Chỗ của ta thì có đuổi họ cũng không đi, khuyên cũng chẳng được, họ cứ ngày đêm xếp hàng cho nên ta bèn chạy đến nhà đệ lánh nạn.” Sở Hành Thủy ngửa đầu cười: “ Thôi huynh đang tố khổ với đệ đây ư! Chúng ta vào phòng ngồi.” Hai người nắm tay nhau đi nhanh vào trong phủ. Sở Hành Thủy đưa Thôi VIên Vào phòng dành cho khách quý, sai gia nhân đâng trà. Thôi Viên chỉ cười không nói gì khi trà chỉ còn âm ấm hắn mới nhẹ nhàng uống một ngụm nói: “ Hôm nay cũng chẳng có việc gì đặc biệt chỉ là đến nhà lão đệ bàn việc nhà thôi.” “ Thôi huynh ngày đêm lo ngĩ việc nước thật vât vả cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu Thôi huynh muốn lúc nào cũng có thể đến tìm tiểu đệ.” “ Có những lời này của hiền đệ, thật khiến ta vui mừng.” Thôi Viên lại uống một ngụm trà, cảm khái nói: “ Mấy năm gần đây công việc bề bộn nên không quan tâm nhiều đến việc nhà mãi đến hôm qua Vương Ngang tới cầu thân cho con trai ta mới giật mình thì ra Ninh nhi đã mười sáu tuổi rồi!” Sở Hành Thủy đã hiểu lý do của Thôi Viên đến, quả nhiên là nghĩ đến đám hỏi. Vương gia cầu hôn gì chứ, Vương Ngang đã là tay sai của Thôi gia,chỉ cần thưởng theo công trạng là đủ, đâu cần dùng con gái độc nhất thưởng cho hắn? Việc này rõ ràng là Thôi Viên muốn ép mình, muốn dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được mục đích. Đám hỏi chẳng qua chỉ là một phương tiện, bản chất của nó là một dạng liên minh. Nhưng mà đám hỏi cũng tốt, liên minh cũng hay những cái này không thành vấn đề quan trọng là đồ cưới và sính lễ. Tuy tên Sở Duy cả năm nay lúc nào cũng tới gặp Thôi Trữ đến mức hai con nghê đá bên cửa chính của nhà Thôi gia cũng phải cảm động nhưng Thôi Viên và và Sở Hành Thủy vẫn không có động tĩnh gì. Bọn họ đều có ý chờ đối phương lên tiếng trước như vậy sẽ nắm được quyền chủ động trên bàn đàm phán ở cuộc hôn nhân này. Thôi Viên muốn gì, Sở Hành Thủy muốn gì không đến phút cuối cùng không ai chịu lộ át chủ bài ra cả. Bọn họ sẽ không giống các gia đình bình dân đi lấy bát tự, xem ngày tốt rồi mới cưới, hoàn toàn không phải bọn họ sẽ trao đổi lợi ích trong đám hỏi, nếu thành công có thể thay đổi hoàn toàn cục diện triều chính. Biết rõ như vậy nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ ai cũng không thể ngả bài trước được. Từ giờ đến thời điểm có thể thay đổi cả lịch sử chỉ còn sáu canh giờ nữa rốt cục Thôi Viên đã tới. Hắn nhất định phải khiến cho Sở Hành Thủy ngày mai đồng ý cho Thôi Khánh Công ra nhập nội các hoặc ít nhất cũng duy trì vị trí trung lập. Vì thế tiến hành đám hỏi với Sở gia là cách hữu hiệu nhất. Nhưng Thôi Viên cũng biết, Sở Hành Thủy chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà hét giá trên trời, để chỉ phải trả giá thấp nhất hắn nhất định phải tìm được thời cơ tốt nhất. Bởi vậy hắn không vội vã đưa ra việc hôn ước, hắn vừa uống trà mắt thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Lúc này sau khe cửa lại xuất hiện một bóng người. Thôi Viên không khỏi mỉm cười, thời cơ đây rồi. “ Con trai Vương Nghiên cũng có thể coi là tuấn kiệt, so với Sở Duy nhà hiền đệ không hơn kém là bao. Cho nên hôm nay ta cũng tiện thể hỏi qua cháu Sở Duy xem hắn với tiểu Trữ nhà ta có tình ý gì hay không? Nếu không thích thì ta sẽ gả Ninh nhi cho Vương Nghiên!” “ Cháu thích cô ấy!” cửa đột nhiên bị đẩy ra. Sở Duy đang ở ngoài cửa nghe lén liền xông vào. Người ta nói tình yêu mù quáng, điều này thật không sai với Sở Duy. Mặc dù hắn được giáo dục cẩn thận từ bé, nhưng trong chuyện tình cảm hắn hoàn toàn không giữ được phong độ ngày thường. Chỉ thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, tiến lên quỳ gối trước mặt cha nói: “ Cha! Con muốn được lấy Thôi Ninh làm vợ, xin cha tác hợp con!” Thôi Viên ha hả cười to liên tục cảm khái nói: “ Đúng lắm! Sở lão đệ, đây là lương duyên hiếm có chắc đệ cũng không nỡ cự tuyệt chứ?” Sở Hành Thủy tuy tên gọi nhẹ nhàng, tướng mạo thanh tú dễ gần nhưng hắn là kẻ cứng rắn khôn ngoan quyết đoán, năm đó hắn đem sáu vạn quân cứu viện cho Trần Lưu, đối mặt với kỵ binh dũng mãnh của người Hồi Hột, thủ hạ thương vong quá nửa nhưng hắn vẫn quyết tử chiến. Cuối cùng khiến cho lòng quân Hồi Hột tan vỡ do đó đại thắng cứu được Trần Lưu, giúp cho quân dân nhà Đường tăng được sĩ khí. Cũng nhờ trận chiến này làm cho người Hồi Hột thấy được quyết tâm tử chiến của Đại Đường cuối cùng quyết định rút quân về phía bắc. Đã qua mười lăm năm rồi nhưng sự cương quyết của Sở Hành Thủy chưa bao giờ mất đi. Nếu như con hắn không tùy tiện xông vào thì sẽ có một cuộc cò kè mặc cả. Có lẽ hắn cũng đáp ứng đám hỏi với Thôi gia nhưng biểu hiện của Sở Duy quá vội vàng thất thố khiến mọi sự hỏng cả. Chỉ trong chốc lát Sở Hành Thủy đã tính toán lại, nếu như hai nhà làm đám hỏi thì Sở gia sớm muộn gì cũng theo bước Vương gia trở thành con chó của nhà họ Thôi. Không thể được!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang