[Dịch] Danh Môn
Chương 18 : Lưỡi dao mềm
.
Vài ngày sau, Kiều gia lấy lý do là dòng dõi không xứng để cự tuyệt chuyện hôn nhân này. Lâm Đức Long chẳng hề quan tâm, chỉ lo khám bệnh cứu người. Mà Bình Bình hoàn toàn không biết mình đã bị người ta coi mặt, hàng ngày vẫn sống vui vẻ sung sướng. Chỉ có mẫu thân nàng là rầu rĩ buồn bã, con gái cứ luôn ngốc nghếch không trưởng thành như vậy, sau này phải làm sao đây?
Cuộc sống của Trương Hoán những ngày này lại nhạt nhẽo mà bận rộn, mỗi ngày đều có công việc giống nhau, xét duyệt, ký tên. Cây bút phê tiền đó dường như là một cây gậy ma thần kỳ, dưới ma lực của nó khống chế, khuôn mặt tươi cười của mọi người đối với Trương Hoán long lanh rạng rỡ hơn hẳn, Hoán gật đầu xong, lưng họ khom càng cong hơn.
Ngày tháng này tuy vô vị, mà mầm mống cừu hận Trương Nhược Hạo chôn xuống lúc sắp đi cũng luôn tĩnh lặng, nhưng ngay sau khi một bức thư được gửi tới từ kinh thành vào trung tuần tháng mười, mầm mống ấy đột nhiên bén rễ đâm chồi.
Bức thư đó là Trương Nhược Hạo viết cho toàn thể gia tộc họ Trương, ông quyết định bãi bỏ tộc quy rằng chỉ có thể lập con trai trưởng chi chính làm người kế thừa chức gia chủ. Con cháu Trương gia bất kể chi chính hay chi phụ, hễ có tài là được đưa lên. Đây chẳng khác nào đã xóa bỏ quyền kế thừa chức gia chủ của Trương Huyên. Tin tức lan ra, toàn bộ gia tộc họ Trương chấn động. Đây không nghi ngờ gì là một quyết định mang ảnh hưởng sâu sắc nhất trong hơn một trăm năm qua. Nhưng những người lớn tuổi có chút kiến thức cũng hiểu rõ, chuyện này là do tình thế bức bách, Trương gia suy yếu nhiều đời nay, nếu vẫn không có anh tài xuất hiện nữa, đời tiếp theo, sẽ không còn họ Trương ở Hà Đông trong bảy đại thế gia.
Sáng sớm, Vương phu nhân nổi giận đùng đùng băng qua cổng hình trăng tròn, rảo bước tiến vào đại viện của Tông tộc đường. Hai đầy tớ đứng ở cửa thấy sắc mặt phu nhân không lành, sợ quá chạy cuống quýt vào báo tin.
Tông tộc đường chính là nơi Trương phủ xử lý sự vụ thường ngày. Gia chủ ở kinh, Tam lão gia Trương Nhược Phong hàng ngày giải quyết công việc vặt vãnh trong phủ ở đây. Hôm nay lão vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nghe đầy tớ báo cáo, đã thấy Vương phu nhân xông thẳng vào.
"Đại tẩu! Tẩu, tẩu có việc sao?"
Trương Nhược Phong thấy khuôn mặt Vương phu nhân lạnh lùng gay gắt, không khỏi lạnh sống lưng. Lão biết mục đích tới đây của bà, nhưng có những chuyện bản thân lão không tài nào thay đổi được!
Vương phu nhân lạnh lùng quét nhìn gian phòng, nói với mấy ông lão của Trương gia:"Các ông hãy ra trước, ta có việc bàn bạc với Tam lão gia."
Không cần bà nói, những người còn lại đều biết điều thối lui, người cuối cùng còn đặc biệt đóng cửa lại. Không khí trong phòng thoáng chốc đã trở nên ám muội.
Trương Nhược Phong rất thấp thỏm trong lòng, Vương phu nhân chạy tới tìm mình giữa lúc trời sáng trưng, cửa lại đang đóng, nếu chuyện này lan ra, không biết sẽ biến thành lời đồn đại thế nào. Từ lần đại ca về thăm nhà này, có thể thấy y đã lạnh nhạt hơn rất nhiều với mình, rất có khả năng y đã nghe được tin đồn gì rồi, nếu không, sao lại chẳng thông báo cho mình tham gia hội nghị gia tộc ở Trường An.
Vương phu nhân như không thấy nụ cười gượng gạo trên mặt lão, càng không có lòng dạ để chú ý tới sự mờ ám trong căn phòng, bà chậm rãi đi tới trước mặt Trương Nhược Phong ngồi quỳ hai đầu gối xuống đất, nói lạnh tanh:"Tôi đã nghe nói mười hôm trước nhiều huynh đệ Trương gia các người tụ tập ở Trường An thảo luận chuyện lớn, đương nhiên ông đã không đi. Nhưng sau đó, chắc hẳn ông đã nhận được thông báo. Hiện giờ tôi muốn biết, lão gia chuẩn bị trao chức 'Ngu Hương Tử tước' cho ai?"
"Đây..."
Sắc mặt Trương Nhược Phong hết sức khó coi. Mười ngày trước, đại ca gọi các huynh đệ khác đang làm quan ở khắp nơi tới Trường An tổ chức hội nghị gia tộc, chỉ bỏ sót mình. Đây hiển nhiên là tước bỏ quyền lực tham dự quyết định đại sự trong tộc của mình, hơn nữa cũng chẳng có bất kỳ giải thích nào.
Tuy lão không biết vì sao đại ca làm như vậy, nhưng bằng trực giác lão đã mơ hồ đoán ra, chuyện này rất có thể có liên quan với vị chính thê của gia chủ trước mắt đây.
Lão liếc nhìn Vương phu nhân, đến tận hôm nay lão mới chợt phát hiện, xương gò má lồi cao lại kết hợp với đôi môi rất mỏng, cùng lông mày mảnh như ẩn như không của bà, lộ ra vẻ khắc nghiệt biết bao. Đúng khoảnh khắc này, Trương Nhược Phong dường như ngửi thấy một mùi khê khét trên người Vương phu nhân, lão bắt đầu dần ý thức được, nhiều năm nay bản thân quả thực đã chìm đắm quá sâu rồi.
Nghĩ tới đây, lão gắng nén nỗi hoảng hốt trong lòng xuống, đứng lên đẩy mở cửa sổ, thấy bên ngoài không có ai, mới hạ thấp giọng nói:"Ngu Hương Tử tước chưa được xác định, mọi người chỉ nêu ra bốn người để chọn."
Ánh mắt Vương phu nhân u ám, vẫn chưa toại nguyện mà truy hỏi:"Là bốn người nào?"
Trương Nhược Phong trầm tư rất lâu, cuối cùng vẫn nói thật cho bà, "Trương Huyên là một, ngoài ra có Trương Vỹ nhà Nhị ca, Trương Bính nhà Tứ đệ, và cả Trương Hoán nhà lão Lục."
"Trương Hoán ư?" Vương phu nhân hừ một tiếng. Ba con trai trưởng cộng với một con của tiểu thiếp, không cần nói bà cũng biết, Trương Hoán đương nhiên là được chồng mình đề cử. Người ta thường dùng lá xanh tôn lên hồng hoa, hiện giờ lại là dùng hồng hoa lót nền cho lá xanh.
Trương Nhược Phong thấy Vương phu nhân lần lữa không có ý rời đi, đoạn ho khan một tiếng cười nói:"Đại tẩu, tôi chỉ biết bấy nhiêu, đã nói cho tẩu hết rồi."
Vương phu nhân nghe lão thình lình gọi mình là đại tẩu, lẽ nào không hiểu ý của lão. Bà thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, đoạn từ tốn nói với giọng điệu châm biếm:"Có những chuyện đã làm rồi, chẳng phải đùn đẩy là xong chuyện được. Tôi dù sao cũng là con gái chi chính của Vương gia, y không dám làm khó dễ gì tôi, nhưng ông thì khác."
Nói đoạn, bà đứng lên, không nhìn Trương Nhược Phong thêm nữa, đẩy cửa nghênh ngang bỏ đi.
Trương Nhược Phong đứng trơ như phỗng, qua hồi lâu, lão mới tự vả mồm mình một cái thật mạnh.
...
"Thập bát lang, ta nghe nói Hoa nhị nương bị lão gia đuổi ra khỏi phủ, may mà ngươi giúp nó thu xếp chỗ ở. Cảm ơn ngươi nhiều!"
Trong tòa lầu nhỏ màu đỏ của gia chủ, Vương phu nhân cười híp mắt tiếp kiến Trương Hoán. Bà vừa ra lệnh a hoàn dâng trà và bánh ngọt cho Trương Hoán, vừa quan sát đánh giá kỹ lưỡng Hoán. Chỉ thấy dáng người y cao lớn, da dẻ tuy đen thui, nhưng hết sức trơn bóng, lại nhìn tới khuôn mặt y, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt dài mảnh vươn lên trên, hai con mắt long lanh có thần.
Vương phu nhân không khỏi thầm khen, khó trách lão ấy coi trọng y như vậy, quả nhiên là tướng mạo phi phàm. Bà cười khẽ rồi nói:"Sang năm Trương Huyên và ngươi phải vào kinh thi cử. Nó được nuông chiều từ nhỏ, ngươi phải chiếu cố nó nhiều hơn một chút đấy!"
Sáng sớm Trương Hoán đã bị bà gọi tới. Tuy y biết Vương phu nhân, nhưng đây lại là lần đầu y được Vương phu nhân gặp mặt riêng, xem ra không chỉ dặn dò y chiếu cố Trương Huyên giản đơn như vậy. Trương Hoán cúi nhẹ người cười nói:"Đều là huynh đệ mình cả, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm!"
"Nói hay lắm!" Vương phu nhân vỗ tay, cười duyên dáng một tiếng đoạn nói:"Thảo nào lão gia xem trọng ngươi như vậy, cả ta cũng không kìm được muốn khen thưởng ngươi."
Một tiếng cười duyên dáng không hợp với thân phận và tuổi tác của bà khiến Trương Hoán bất chợt nảy sinh cảnh giác. Nhờ trực giác, y mơ hồ đoán được đằng sau dáng vẻ thân thiện của Vương phu nhân dường như ẩn chứa cái gì đó?
Hồi lâu sau, không thấy Trương Hoán nói chuyện, Vương phu nhân nâng chiếc chén nhỏ bằng sứ trắng lên hớp nhẹ một ngụm trà thơm, ánh mắt đung đưa như sóng nước, tựa như ai oán nguýt Hoán một cái, nói:"Ngươi đã thành thân chưa?"
"Thưa phu nhân, Thập bát lang vẫn chưa thành thân!"
Vương phu nhân nháy mắt ra hiệu với a hoàn bên cạnh, a hoàn lập tức lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Vương phu nhân cũng không lên tiếng, chỉ uể oải tựa một chút lên tấm đệm mềm mại liếc xéo Trương Hoán, hai ngón tay trắng nõn như củ hành vuốt ve nhẹ nhàng cánh tay mịn màng sáng bóng của mình.
Trương Hoán thấy vậy, liền đứng dậy thi lễ một cái rồi nói:"Phòng thu chi có mấy tờ đơn khẩn đang đợi phê duyệt, nếu phu nhân không có việc gì nữa, Trương Hoán xin cáo từ!" Nói đoạn, y quay đầu đi ngay.
Vương phu nhân bỗng cười khanh khách, bà cắn bờ môi đỏ thắm, hơi nhếch lông mày nói:"Thập bát lang vội gì chứ? Ta còn có việc quan trọng chưa nói mà!"
Trương Hoán đi thẳng đến tận bên ngoài cửa lớn mới dừng bước chân. Y cũng không ngoảnh đầu, trầm giọng hỏi:"Phu nhân còn có việc gì ư?"
Vương phu nhân thấy y đừng ngoài cửa nói chuyện, liền ngồi thẳng dậy cười nói:"Ta có một cháu gái, năm nay mười bảy tuổi, là thứ nữ dòng chính của nhị đệ ta, mặt mũi xinh đẹp như hoa. Mà Thập bát lang vẫn chưa thành thân, ta làm chủ đính hôn nó cho ngươi. Ngày mai ngươi có thể đưa ta ngày tháng năm sinh, những lễ vấn danh, nạp cát (1) còn lại thì để ta sắp xếp!"
Trương Hoán khẽ cười lạnh giễu cợt. Y quay người, chắp tay thi lễ hết sức lễ phép cười nói:"Đa tạ ý tốt của phu nhân, chỉ là trong tộc quy của Trương gia có ghi rõ ràng, con trai chi phụ chưa đủ hai mươi ba tuổi, không được lấy vợ. Một tháng trước Trương Hoán mới vừa được hai mươi hai tuổi, e là đã khiến phu nhân thất vọng rồi."
Nói đến đây, y cười áy náy, đoạn xoay người sải bước rời đi.
"Trương Hoán! Ngươi không muốn nghe sắp xếp của ta sao?" Tiếng truy hỏi không cam tâm của Vương phu nhân vọng tới từ phía sau.
"Xin lỗi phu nhân, phòng thu chi còn việc trọng yếu đợi Trương Hoán." Trương Hoán hành lễ một cái, rất nhanh sau đó đã khuất dạng bên ngoài cửa viện. Vương phu nhân đứng ngây ngốc ở đó, nhìn theo đến tận khi bóng lưng của y biến mất, mới nghiến răng nghiến lợi nói:"Đúng là đồ không biết tốt xấu, đã muốn uống rượu phạt, vậy già này sẽ tác thành cho ngươi!"
...
Chú thích:
(1): Hai trong sáu lễ nghi của hôn nhân thời xưa, theo thứ tự gồm: lễ nạp thái, lễ vấn danh, lễ nạp cát, lễ nạp trưng, lễ thỉnh kỳ, lễ thân nghi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện