[Dịch]Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Sưu tầm
Chương 1 : Mới đến
                                            .
                                    
             Đau…
Diệp Tử Mạn khôi phục lại ý thức, cảm giác đầu tiên chính là  cái gáy rất đau, đầu ong ong, còn có cảm giác buồn nôn chỉ muốn ngất  đi…
Cái cảm giác này nàng không xa lạ gì, trước đây có lần nàng  bị ngã xuống từ cầu thang cũng có cái cảm giác này, sau đó đến bệnh viện  khám, bác sĩ nói não bị chấn thương…
Chấn thương sọ não! ? ~~ Nàng bị chấn thương sọ não …
Phản ứng đầu tiên của Diệp Tử Mạn là như vậy đó.
Tai nạn máy bay, nàng lại chỉ bị chấn thương sọ não thôi sao? … Đây là ý nghĩ thứ hai của Diệp Tử Mạn.
Diệp Tử Mạn cựa quậy, nhưng không được.
Tay  không cử động được, chân cũng không cử động được, mắt dường như có cái  gì đó che lại nên cũng không mở ra được nốt. Nhưng qua khe hở hẹp trên  miếng bịt mắt chắn ở mi mắt, có thể nhìn thấy bên ngoài có ánh sáng rất  chói mắt.
Nàng không chết?? …
Thân mình giống như đang bị  trói chặt, không thể động đậy. Nàng lắc lắc đầu, nhưng chỉ hơi lung lay  một chút, ngay lập tức liền choáng váng muốn ói, cảm giác cực kỳ khó  chịu.
Hình như có người đang nói chuyện…
Diệp Tử Mạn trong  tình trạng chân tay không động đậy được, chật vật cố gắng vểnh tai lên  nghe. Nhưng nàng chỉ nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ đứt quãng, nhưng  vẫn có thể nghe được một ít…
“… Tiểu thư, người làm như vậy không  ổn đâu…” Một giọng nữ lớn tuổi ấp a ấp úng vang lên, trong giọng nói  còn mang theo vẻ chần chờ.
“… Hừ” là một giọng nữ trẻ tuổi, chất  giọng thánh thót mềm mại, nhưng ý tứ trong lời nói lại tràn đầy thâm  độc. “Có cái gì không tốt?… Dù sao thì ngày mai cha sẽ mang theo cả nhà  đi phương Nam nhậm chức, cho dù phát hiện nàng mất tích, cũng sẽ không  hoãn lại hành trình để đi tìm nàng ta?… Huống chi còn chưa chắc sẽ phát  hiện ra nàng mất tích đâu…”
Diệp Tử Mạn nghe xong liền hoảng hốt,  trong đầu phản ứng thực trì độn. Tuy nghe được tiếng nói chuyện đứt  quãng nhưng đại khái vẫn hiểu được ý tứ ở trong đó.
Nàng?
Ai là nàng?
Mất?
Ai mất?
Trong  mơ mơ hồ hồ, giọng nữ lớn tuổi hình như lại nói cái gì đó, cái giọng nữ  trẻ tuổi thánh thót kia bị chọc tức, giọng nói gay gắt hẳn lên: “… Trở  về? Trở về thì thế nào?… Huống chi hơn hai năm còn không có thư từ gì,  biết đâu hắn chết tại chiến trường rồi đấy … Ta thật không hiểu nổi các  ngươi nữa… Có ca ca thì rất giỏi à, khiến cho các ngươi ai cũng kiêng kị  nàng ta… Huống chi chỉ là một kẻ thứ tử do tiểu thiếp sinh ra mà thôi…  Một đôi ti tiện chui ra từ bụng của tiểu thiếp…”
Giọng nữ trẻ  tuổi giống như bắn pháo, bùm bùm nói một tràng dài.”… Ngay cả cha cũng  thiên vị nàng ta hơn, còn muốn gả nàng ta cho biểu ca… Biểu ca! Đó là  biểu ca của ta, có quan hệ gì với đứa con của thiếp đó chứ…”
Giọng  nữ lớn tuổi lập tức lớn tiếng, “… Ôi, tiểu thư của ta, ngươi nói nhỏ  thôi, nói nhỏ thôi…” giọng nữ trẻ tuổi hình như bị bịt miệng lại.
Nhất thời yên tĩnh lại ——
“…  Được rồi, nhũ mẫu, ngươi cứ yên tâm đi.” Giọng nữ thánh thót lại lần  nữa vang lên, trong thanh âm mang theo chút hương vị nũng nịu. “Ta đã  sắp xếp xong xuôi cả rồi, nhà Bảo Vượng đã liên hệ với bọn buôn người,  ngươi chỉ cần chú ý giúp ta che giấu một chút sẽ không bị phát hiện  đâu…”
“… Bất luận nói thế nào thì nàng ta cũng là tỷ tỷ của  ngươi… Nếu nàng gặp chuyện không may, thanh danh của ngươi cũng sẽ không  tốt…”
“Tỷ tỷ? ! ! Cái gì mà tỷ tỷ hay không tỷ tỷ, chỉ là một  thứ nữ nho nhỏ, ta sẽ không thừa nhận!” Giọng nữ thánh thót cất cao âm  điệu, rất nhanh lại hòa hoãn thành giọng điệu giải thích.
”Được  rồi ~~ nhũ mẫu~~ ta hiểu được ý của ngươi, cho nên ta mới không bán nàng  vào cái địa phương dơ bẩn kia nha, ta chỉ là để cho người ta bán cho  một anh chàng chân đất làm vợ mà thôi… Không phải nàng nghĩ muốn gả đến  danh môn thế gia làm quý phu nhân sao, hừ, ta liền để cho nàng cả một  đời chân đất kiếm ăn, cả đời làm người thấp hèn…”
Bà vú còn muốn nói thêm cái gì đó, bị tiểu thư kia không kiên nhẫn đánh gãy:
“Yên  tâm đi,nhũ mẫu tốt của ta, sẽ không bị phát hiện đâu. Chúng ta tống khứ  nàng ra khỏi kinh thành thần không biết quỷ không hay, ra khỏi kinh  thành, nàng ta là một nữ tử nhu nhược còn không phải sẽ mặc cho chúng ta  sắp đặt sao, ngươi cứ yên tâm đi…”
“… Chỉ cần qua ngày mai…  Trước không nói cha có phát hiện nàng mất tích hay không, phát hiện rồi  có đi tìm nàng hay không?… Cho dù có tìm được nàng, nàng mất tích lâu  như vậy, danh tiết đã hoàn toàn bị hủy rồi. Cho dù cha biết là ta làm,  cha sẽ vì một nữ nhi danh tiết đã bị hủy đến để trách cứ đích nữ là ta  sao? Cùng lắm chỉ là cấm túc mà thôi…” Nàng đã sớm lên kế hoạch tốt lắm,  bằng không cũng sẽ không mang tên nhà quê này ra cửa dâng hương. “Hơn  nữa ta còn có mẫu thân làm chỗ dựa đâu, chỉ cần ngày mai chúng ta an bài  thỏa đáng, để cho cha tạm thời không nghĩ tới nàng, ra tới đường, cho  dù phát hiện nàng ‘Mất’, cũng không ai có tinh lực đi tìm nàng…”
Bà vú không lên tiếng. Tiểu thư nhà bà quyết định làm gì đó, Thiên Vương lão tử tới đây cũng không ngăn được.
Ai,  thôi thôi, ngẫm lại vẫn nên đem việc này che dấu đi như thế nào thôi,  còn phải đem chuyện này bẩm báo cho phu nhân nữa, về phần việc tiểu thư  giao, nhất định phải an bài thỏa đáng, không thể để xảy ra cái gì ngoài ý  muốn.
Tiểu thư nhà nàng nếu đã đem cái đầu mở ra, hạ nhân các bà  phải phụ trách đem cái đuôi cất giấu thật tốt. Miễn cho đến thời điểm  sau đó lại xảy ra sự cố gì đó, không riêng tiểu thư không ổn, các bà làm  hạ nhân đều trốn không thoát.
Diệp Tử Mạn hoảng hốt nghe tiếng  bước chân hai người kia dần dần đi xa, đầu vẫn đau đến choáng váng,  nhưng bây giờ nàng không quan tâm được nhiều như vậy, từng đợt đau nhức  ập đến như sóng biển, ánh mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh lần nữa.			 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện