[Dịch]Danh Môn Ác Nữ - Sưu tầm

Chương 1 : Nổ mạnh xuyên không (1)

Người đăng: 

.
"Tuy rằng tục ngữ có nói giết chết một người học chuyên nghành hóa học chuyên nghiệp có thể đủ gây ô nhiễm cả một con sông, nhưng mà các ngươi hiện tại đã là tiến sĩ hóa sinh, nếu tái phạm các ngươi lại phạm phải cái loại sai lầm mà ngay cả học sinh trung học cũng không phạm phải này, tôi cam đoan sẽ trực tiếp đem chất lỏng và ống thí nghiệm trực tiếp nhét vào trong miệng của các ngươi, để đầu của các ngươi biết cái gì là chiều sâu ô nhiễm." Ngôn ngữ vừa hung ác mà vừa độc ác theo phát ra từ cái miệng nhở nhắn xinh xinh của một nữ tử trẻ tuổi, nàng ta mặc một cái dài màu trắng, đội đồ phòng hộ, che kín từ mắt đến miệng, hai tay nàng ta vắt trước ngực, ca người dựa vào một bên bục thí nghiệm, ngôn ngữ tựa như đôi giày cao gót mười cm trên chân nàng đều có một loại loá mắt, mà học sinh ở bên trong phòng thí nghiệm lại là một mặt nơm nớp lo sợ, bọn họ sợ sẽ lại chọc tới vị giáo sư hóa học trẻ tuổi nhất trong ngôi trường này -Tần Tử Nguyệt-. "Sợ cái gì! Phải nhiệt tình lên! Lúc trước khi mấy người các ngươi ở trong vũ hội, thời điểm đó đùa giỡn với tôi bộ dáng như thế nào, không phải là rất hùng hổ sao?" Tần Tử Nguyệt nhìn thoáng qua bốn tiến sĩ hóa sinh đang mang một mặt sợ hãi chỉ cảm thấy có chút buồn cười, bọn họ càng là sợ hãi nàng, ngược lại khiến cho nàng càng muốn dọa bọn họ. Các nam sinh càng là khổ không thể tả, nữ sinh của chuyên nghành hóa học càng ngày càng ít, mà tiến sĩ hóa sinh thì không cần phải nói lại càng trở nên vô cùng hiếm có, nhất là nữ sinh, nếu không phải là danh hoa đã có chủ, thì chính là vô cùng thê thảm, không ai thèm ngó ngàng tới, nguyên bản vũ hội mà trường họ tổ chức là một cơ hội tốt để bọn những nam sinh như bọn họ tiếp xúc với những nữ sinh trong trường. Bọn họ sao có thể đoán được người mặc vũ y, nhảy một điệu nhảy gợi cảm mê người, làm cho nam sinh cả trường đều phun máu mũi lại là vị tân giáo sư mới được trường mời đến chứ, rõ ràng nhìn qua người kia so với học muội của bọn họ không sai biệt lắm. Hơn nữa tối hôm đó bọn họ ỷ vào việc có nhiều người lên mới có can đảm tiến lên đùa giỡn, nhưng cũng không phải chỉ có bốn người bọn họ trêu chọc vị tân giáo sư này, chỉ là bọn hắn vận khí không tốt, vừa lúc bị vị giáo sư này chọn mà thôi. Một người mới chỉ hơn ba mươi tuổi đã trở thành nhất lưu tiến sĩ hóa sinh, là một cây Đại Giáo Thụ, dùng hình dung thiên tài mà nói thì cũng vẫn làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ. "Tần giáo sư ngài mỹ lệ vô song, ngài đại nhân đại lượng, nên chắc không chấp nhặt lỗi lầm của những người như chúng tôi, người có thể buông tha cho chúng tôi được không?” Các nam sinh rất là bất đắc dĩ, nên chỉ biết mở miệng cầu xin tha thứ, trước mắt vị lão sư này bọn họ đắc tội không nổi. Luận văn cuối cùng của bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào tay nàng, hơn nữa nghe nói vị Tần giáo sư này lấy được hai bằng tiến sĩ của trường Massachusetts Institute of Technology, chuyên ngành hóa học và công nghệ máy móc, trước khi về nước đã từng làm ở một ở một công ty nhất lưu ở nước ngoài, lương một là năm ngàn vạn, hơn nữa còn là dùng tiềng Đô-la tới để tính toán, hiện thời Quốc Nội xuất hiện không ít xí nghiệp dùng vàng thật bạc trắng tới cửa cầu người, đến lúc đó chỉ cần vị giáo sư này mở miệng nói một câu tốt về bọn họ thì lo gì không vào được một công ty tốt. "Được rồi, các ngươi nếu đã nói như vậy, thì tôi cũng không thể bàng quan mà tiếp làm khó dễ các ngươi, trong phòng thí nghiệm này còn nhiều loại có thể độc chết các ngươi, nếu không cẩn thận phạm sai lầm thì đừng đến chỗ tôi đòi mạng." Tần Tử Nguyệt chăm chú nhìn bốn người học sinh của nàng, trong vòng ba năm này, nàng muốn dạy dỗ bốn người bọn họ cho thật tốt: "Hảo hảo chú ý thuốc thử trên tay của các ngươi, tuy rằng lỗi hôm nay của các người không làm cho nó sinh ra phản ứng gì kì quái, nhưng cũng không đến mức nổ mạnh, nhưng mà không có nghĩa là các ngươi cứ như vậy mà thả lỏng cảnh giác, nhất định phải cẩn thận, ngày ngày cẩn thận, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. . ." Lời dặn dò của Tần Tử Nguyệt còn chưa nói xong thì đột nhiên im bặt dừng lại, nàng nhìn thấy một đệ tử tò mò để ống nghiệm chứa thuốc thử hơ nóng trên cái đèn cồn trước mặt hắn, trong thời điểm chất dịch kia tiếp xúc với nhiệt độ, vốn sẽ không gây nên bao nhiêu phản ứng hoá học lớn, nhưng bỗng chốc chất lỏng bên trong thay đổi màu sắc, kèm theo là cuồn cuộn cột khói, dày đặc bốc lên, đồng thời cũng có những tia lửa bắn ra bốn phía. "Mau nằm sấp xuống!" Điều cuối cùng mà Tần Tử Nguyệt nhớ được là nàng đã thành công hô bốn tên đệ tử kia nằm xuống, sau đó là một tiếng nổ vang kịch liệt phá không truyền đến, sau đó nàng chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, trước mặt là một mảng tối sầm, bỗng chốc trực tiếp mất đi tri giác. Hốt hoảng, đầu Tần Tử Nguyệt thình thịch đau, trong lòng khẩn cầu hi vọng thương thế của bản thân không quá nghiêm trọng, bằng không mẹ giáo sư của nàng nhất định sẽ chạy đến trước mặt mình khóc lóc ầm ĩ, mà ba nàng, chỉ cần dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết ông ấy nhất định là sẽ dựng râu trừng mắt rống nàng, muốn nàng đàng hoàng tử tế về nhà kế thừa tay nghề mà tổ tông truyền xuống, thu nhập không cao nhưng dù sao nó cũng so với nghề giáo sư an toàn hơn. Nàng thế nhưng lại không có suy nghĩ cẩn thận, nếu lúc nãy, nàng kịp thời ngăn cản hành động hơ nóng thuốc thử của vị đệ tử kia thì sẽ không gây ra một vụ nổ lớn đến như vậy, tuy rằng nàng đối với bốn người học sinh này không phải là thập phần vừa lòng, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng đã là tiến sĩ, nàng nghĩ chắc bọn họ sẽ không phạm phải một sai lầm cấp thấp như kia. Chân tay cuối cùng cũng có thể động đậy một chút, lập tức có một thanh âm vang lên ở bên tai nàng: "Tiểu thư người đã tỉnh sao?" Thanh âm thanh thanh thúy kia không hề cho Tần Tử Nguyệt thời gian để làm ra bất kỳ một phản ứng nào, thanh âm kia lúc đầy còn mang theo kinh hỉ nay đã biến thành nghẹn ngào, "Tiểu thư của ta, ngươi cuối cũng đã tỉnh lại, nếu người không tỉnh lại thì Lưu Châu thật sự sẽ bị người hù chết . . ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang