[Dịch] Đan Vũ Càn Khôn
Chương 50 : Sơ nhập Hoang Nguyên
.
- Về phần yêu thú đã ngoài thất cấp, giống như Độc Giác Giao Long ngươi nghe được, không có tu vị ngoài Võ Tôn thì đừng mong đối phó được! Chúng chỉ sinh hoạt ở khu vực hạch tâm trong Yêu Thú Hoang Nguyên, cũng tiến hành tu luyện giống như nhân loại, nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không ra ngoài, Độc Giác Giao Long này vậy mà xuất hiện ở khu vực ngoại vi, một là do những người này đã nhìn lầm rồi, còn không thì là vì chuyện gì đó nên nó mới chạy ra.
Cổ Mặc giải thích kỹ càng.
Sau đó lại khẽ mĩm cười nói hướng Tần Phàm hỏi:
- Như thế nào, tiểu tử, đã biết nguy hiểm còn dám đi vào không?
- Nguy hiểm? Nếu như không thử qua cảm giác ở thời khắc sinh tử thì sao gọi là lịch lãm rèn luyện được?
Tần Phàm nhàn nhạt nói, sau đó ngang nhiên đi về phía Yêu Thú Hoang Nguyên.
Hoang Nguyên, chính là chỉ khu vực hoang vu nguyên thủy nhân loại không cách nào tụ cư, nơi này là thuộc về yêu thú.
Vô biên vô hạn, yêu thú hoành hành!
Cái này là nhận thức trực quan của đại đa số mọi người đối với Yêu Thú Hoang Nguyên.
Nơi này có dãy núi không ngớt không dứt, cũng có sâm lâm cổ thụ che trời, ở đây chính là thiên đường của yêu thú, cũng là bảo khố của mạo hiểm giả! Có hằng hà Linh Dược và khoáng thạch, cũng có rất nhiều kỳ ngộ và nguy hiểm.
Tần Phàm đứng ở lối vào Yêu Thú Hoang Nguyên, trông thấy một đầu sơn mạch vô biên không ngớt không dứt, tung hoành nam bắc, nghe nói đầu sơn mạch này ngăn cách toàn bộ Đại Kiền quốc, ở bên kia sơn mạch này là một quốc gia khác.
Nhưng đầu sơn mạch này còn không phải là toàn bộ Yêu Thú Hoang Nguyên, chỉ là một bộ phận trong đó thôi, cũng còn thuộc về ngoại vi của Yêu Thú Hoang Nguyên! Yêu Thú Hoang Nguyên này rộng lớn bao nhiêu có thể nghĩ được! Yêu Thú Hoang Nguyên có thể nói là chiếm lấy diện tích ba phần mười toàn bộ Vũ Thiên đại lục.
Bất quá vẻn vẹn chỉ trông thấy một phần của Yêu Thú Hoang Nguyên, cảm giác bao la vô biên vô hạn kia cũng đã khiến Tần Phàm có một loại cảm giác xem thế là đủ rồi.
- Nơi này chính là Yêu Thú Sơn Mạch, đệ nhất sơn mạch của Yêu Thú Hoang Nguyên, cũng là bình chướng tự nhiên của Đại Kiền quốc! Có vô số yêu thú, có vô số Linh Dược! Nơi này là vùng đất mộng tưởng mà võ giả truy cầu, tại đây cũng là nơi chôn xương của võ giả!
Lúc này thân ảnh Cổ Mặc cũng xuất hiện bên người Tần Phàm, ánh mắt phiêu miểu, như thổn thức cảm thán:
- Yêu Thú Hoang Nguyên ah, ta cũng thật lâu không tới đây rồi... Ngẫm lại cũng hoài niệm và hưng phấn ah!
- Vậy thì lên đường đi! Yêu Thú Hoang Nguyên, ta đến rồi!
Tần Phàm hăng hái, thân hình tung một cái, biến mất trong núi rừng mênh mông ở phía xa.
...
Trong Yêu thú sơn mạch sơ mạch không ngớt không ngừng, công thêm các loại thực vật không biết sống bao nhiêu tuổi, làm cho đi đường bên trong yêu thú sơn mạch rất phiền toái, phiền toái nhất chính là thường xuyên phải trèo đèo lội suối, hoặc là còn phải đi vòng vèo về phía trước.
Bụi gai bụi cỏ dại sinh trưởng dưới mặt đất, Tần Phàm đã bắt đầu hối hận không mua một thanh trường đảo để mang theo, coi như là phẩm chất có kém một chút thì lúc này cũng phát huy ra được công dụng nhất định.
- Lão già chết tiệt, sao lại không nhắc nhở ta!
Tần Phàm có chút tức giận truyền âm cho Cổ Mặc, sau khi tiến vào yêu thú sơn mạch, chỉ đi được mấy trăm mét hắn đã cảm nhận được yêu thú sơn mạch này khó đi đến cỡ nào.
- Hắc hắc, không cần, rất nhanh sẽ có.
Cổ Mặc vô tình cười cười, mang theo một vòng thanh âm nghiền ngẫm truyền đến.
Tần Phàm có chút nghi hoặc khó hiểu.
- Hắc hắc, cái này ngươi không cần biết, ta nói có thì sẽ có.
Thanh âm Cổ Mặc truyền đến, ngược lại giả vờ thần bí. Sau đó lại nghe thấy hắn truyền âm nói:
- Mặt khác ta vẫn phải nói cho người một ít chuyện phải chú ý ở Yêu Thú Hoang Nguyên a! Nhớ kỹ, ở trong yêu thú sơn mạch kiêng kỵ nhất chính là phát ra tiếng vang, như vậy sẽ rất dễ dàng khiến cho ngươi bị rất nhiều yêu thú phát hiện. Dù cho phát ra tiếng vang gì, cũng phải nhanh chóng rời đi.
- Còn có, dù cho bị thương, vết máu trên người cũng phải tận lực che giấ, mùi máu tươi cũng sẽ hấp dẫn yêu thú. Cái mũi của yêu thú so với chúng ta linh mẫn hơn nhiều lắm, hơn nữa có vài yêu thú năng lực truy tung mạnh đến nổi khiến người không tưởng nổi.
- Còn có... A..., tóm lại tất cả phải cận thận, khi nào ngươi chưa chết đến nơi thì lão nhân gia ta sẽ không xuất thủ.
Cổ Mặc cuối cùng truyền âm nói, sau đó liền im lặng.
Tần Phàm có chút im lặng.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, vô số tán cây của đại thụ cơ hồ che khuất cả bầu trời, thấy một màn như vậy, hắn biết rõ ở nơi ngay cả mặt trời cũng khó chiếu đến này, đầu tiên phải học cách phân biệt rõ Đông Nam Tây Bắc.
Thân ảnh như linh xảo như Viên Hầu lướt ngang qua các nhánh cây loạn trên đường, nhưng vừa vặn đi hai bước.
- Ồ?
Nhìn thấy một màn cách đó không xa, Tần Phàm lại không khỏi nhíu mày cảm thấy có chút buồn nôn.
Thi thể ba nam một nữ ở phía trước hơn mười thước, thi thể vẫn chưa hư thối, nhưng thi thể ba người này bị cắn ra một dấu vết phi thường rõ ràng, thi thể ba người đều không hoàn chỉnh, có một gã nam nhân đùi bị ăn sạch hơn phân nửa, bụng cũng bị ăn ra một cái lỗ lớn, đại tràng ruột non bị đứt ra cũng lưu trên đất. Đầu nữ nhân kia bị ăn sạch một nửa, con mắt vẫn còn, đầu lâu trắng bệch càng có thêm một ít sâu lông bò ở phía trên.
- Ha ha, nhìn đi ―― phía trước chẳng phải có một thanh trường đao sao? Ta đã nói không cần tự mình mua mà.
Lúc này thanh âm thập phần đắc ý của Cổ Mặc lại từ bên tai truyền đến, tựa hồ đã sớm biết như thế
Tần Phàm lần nữa nhíu mày, nhưng không đi nhặt trường đao bên cạnh thi thể, bởi vì trên đó thoạt nhìn vậy có dính một như gì đó giống như óc vậy... Tràng cảnh buồn nôn này khiến hắn da đầu hắn cũng ẩn ẩn có chút run lên.
- Ha ha, như thế nào? Tiểu tử sợ sao?
Thanh âm Cổ Mặc hơi giễu cợt lần nữa truyền đến.
- Ồ?
Nhưng một lát sau, không đợi Tần Phàm trả lời, hắn nhưng lại tự phát ra một tiếng kinh nghi, sau đó lại cười nói:
- Ha ha, lần này có trò hay để xem, tiểu tử, tự ngươi giải quyết cho tốt đi!
Thanh âm Cổ Mặc vang lên, Tần Phàm nhìn về phía trước, liền phát hiện có ba bóng người cao lớn từ đó đi ra, thần sắc thoạt nhìn có chút bất thiện.
Khi trông thấy bộ dạng Tần Phàm, một trang hán sắc mặt có chút âm tàn bên trái liếm liếm bờ môi, âm trầm nói:
- Dê béo thật mềm...
- Không thể tưởng được xui xẻo như vậy, vừa mới đến đã gặp phải cướp đường rồi.
Tần Phàm lúc này sao còn không rõ xảy ra chuyện gì, sắc mặt trầm xuống, đánh giá ba người ở đối diện.
Ngoại trừ tên vừa lên tiếng vừa rồi, hai người khác cũng đều sắc mặt bất thiện. Trong đó người bên phải có chút cao lớn, làn da hơi chút ngăm đen, trên mặt râu ria lổm chổm, trên vai vác một thanh trường đao, thoạt nhìn tỉ lệ ngược lại không tệ. Về phần người ở chính giữa thì cách ăn mặc thoạt nhìn càng giống một văn sĩ nhã nhặn hơn, nhưng vẻ âm tàn trên mặt lại không thua hai người kia chút nào cả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện