[Dịch] Đan Phù Chí Tôn
Chương 46 : Hồi tâm
Ngày đăng: 18:24 11-12-2018
.
Trận đấu lớn của đệ tử ngoại môn Nam Huyền Tông, mỗi mười năm cử hành một lần, xem như là một việc trọng đại của tông môn.
Mục đích của trận đấu lớn là khích lệ các đệ tử tinh tiến, tông môn sẽ nhằm vào thứ tự của các đệ tử mà ban thưởng. Ít nhất, mười người đúng đầu một giới, tông môn sẽ ban cho Cố Nguyên Đan. Cố Nguyên Đan chính là đan dược phải dùng để tu chân giả tiến cấp Cố Nguyên kì, hết sức trân quý.
Đối với đại chiến của đệ tử ngoại môn, Bắc Thần tự nhiên cũng có ý tưởng. Như hắn tính toán, bình thường đối chiến, hắn mặc dù không địch lại được tồn tại Hóa Huyết đỉnh phong như Phi Chiến, nhưng về thứ tự cũng là có thể nhận thưởng
Tương đối mà nói, đại chiến tông môn chỗ Mật Châu hắn tuy rằng cảm thấy hứng thú nhưng không có tính toán sẽ tham gia. Nói giỡn gì chứ, nơi đó chính là một hồi đại chiến của Đạo Tiên cảnh giới. Hiện giờ tiền bối Ngưng Đan kỳ cũng không biết đồn trú bao nhiêu, một Hóa Huyết tầng tám như hắn, chớ không phải là muốn đi chịu chết sao!
Lục Quỳnh vừa hỏi điều này, kia khẳng định sẽ không phải là chỉ hỏi chơi thôi. Trán Bắc Thần toàn là mồ hôi, sẽ không phải vì ăn mất mấy con linh ngư của nàng, nàng sẽ mang hắn đi làm vật hi sinh chứ!
Lục Quỳnh nhìn thấy được thần sắc của Bắc Thần trải qua biến hóa, cuối cùng lại nhìn trộm đánh giá bản thân, lúc này đại khái cũng đoán ra được tâm tư của hắn.
- Tiểu tử hỗn láo này, ăn vụng linh ngư của ta thì thôi đi, còn không nghĩ đến cái tốt của ta. Ngươi đừng nghĩ nhiều, sự tình ta cũng đã tính toán tốt lắm rồi. Đại chiến tông môn ngươi sẽ không phải tham gia, hai tháng này cứ ở Đệ Tứ Sơn đi, sau khi mài dũa tu vi, hai tháng sau để Lưu Phủ dẫn ngươi đi Mật Châu!
Trong lòng Bắc Thần có điểm kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày con đường tu chân của chính mình sẽ bị cao tầng tông môn an bài tốt hết rồi.
Phải biết rằng, Lục Quỳnh là sơn chủ của Đệ Tứ Sơn, thân mình lại là tồn tại cấp cao của Ngưng Đan tầng tám. Trong Đệ Tứ Sơn này, đệ tử ít nhất mấy trăm, trong đó Ngưng Đan kì cũng không biết có bao nhiêu người, nàng cư nhiên sẽ khảo luận trên người chính mình, chẳng lẽ chỉ bởi vì ăn vụng mấy con linh ngư kia sao.
Sơn chủ đã an bài, Bắc Thần tất nhiên là không dám dị nghị điều gì rồi.
Nghe nói Lưu Phủ cũng muốn tiến đến Mật Châu, Bắc Thần bất giác lại tràn ngập tò mò đối với Mật Châu.
Lưu Quỳnh sau khi thấy Bắc Thần gật đầu đồng ý, tinh quang lóe sáng trong hai mắt, lộ ra khuôn mặt tươi cười. Chỉ biết tiểu tử này đại khái đã đoán ra mục đích của hành trình Mật Châu nay rồi. Đối với tâm tính trí tuệ của Bắc Thần, nàng cũng có nhận thức nhất định. Trong lòng đối với đệ tử trước mắt này cũng là thích thú vô cùng.
- Lưu Phủ, ngươi mang theo Bắc Thần đi Mật Châu đi, cẩn thận làm việc. Đệ Tứ Sơn chỉ có hai người các ngươi đi là tốt lắm, đối phó với bọn Đạo Chân Tông không cần nương tay, sớm hay muộn cũng phải đại chiến một hồi. Còn có Bắc Thần ngươi, ta biết ngươi nắm chắc bài tẩy trong người, nhưng dù sao tu vi còn thấp, làm việc cần phải lưu tâm mắt. Các ngươi lần này đi, sợ là mấy năm cũng không về được, cần phải thật cẩn thận!
Lưu Phủ cùng Bắc Thần thi lễ với Lục Quỳnh:
- Cẩn tuân dặn dò của sơn chủ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện