[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục- Sưu tầm
Chương 79 : Thánh Hùng Đảm (hạ)
.
“Đương nhiên tốt, ai mà không muốn, nhưng có muốn cũng phải có thực lực mới được chứ.” Lão bản cảm thán (thiếu chữ nên thêm đại), “Nếu có thể cướp được Thánh Hùng đảm, tựu có thể làm nhân thượng nhân, có thể muốn gì có đó, muốn bao nhiêu mỹ nữ là có bấy nhiêu, có thể nắm giữ tài phú thật lớn, có thể thao túng sinh tử con người, quả thực tốt hơn bất cứ thứ gì !”
“Chờ chút chờ chút !” Dương Hạo rốt cuộc phát hiện chuyện có điểm không đúng, sự tình lão bản nói, cùng chuyện bản thân muốn Thánh Hùng đảm căn bản không phải chung một sự tình, “Thánh Hùng đảm ngươi nói, tới cùng có phải là cùng một dạng hay không, có đúng là Thánh Hùng đảm hay không ?”
Lão bản cười hề hề thần bí : “Cho nên ta mới nói ngươi không hiểu ý tứ của những lời “Thưởng (cướp) Thánh Hùng đảm” này, ngoại nhân bình thường căn bản là không hiểu được, những lời này ngay từ đầu tựu không phải nói cho Nhân Hùng tộc nghe.”
“Hả !” Dương Hạo vung vẩy điện tử hóa tệ tạp (như thẻ tín dụng), “Lão huynh, ta rất nhiều tiền, ngươi đem ý tứ những lời này nói cho ta biết, ta liền trả tiền cơm gấp đôi.”
Hỗn Nguyên Tử thường nói, mỗi người đều có dục vọng, chỉ cần kê đúng thuốc, có thể dùng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết vấn đề. Những lời này quả nhiên cũng không sai, lão bản nọ vừa nhìn qua điện tử hóa tệ tạp ngân quang thiểm thiểm, lập tức thu hồi vẻ mặt khó khăn, trực tiếp thiết nhập chánh đề.
Bất quá, chánh đề của hắn cũng là từ hơn vạn năm trước mà bắt đầu.
“Khoảng vạn năm trước, trên Thánh Hùng tinh tịnh không có Nhân Hùng tộc tồn tại, chỉ có Thánh Hùng cùng các sinh vật khác sống chung, Thánh Hùng đều sinh hoạt trên Thánh Sơn, đương nhiên là tịnh không phải bộ dạng như hiện tại, mà là nguyên thủy, núi non xanh biếc. Số lượng Thánh Hùng rất nhiều, có thể nói là đông ngợp, chúng nó bình thường sinh hoạt một mình, mỗi khi tới mùa xuân, Thánh Hùng đực và Thánh Hùng cái sẽ giao phối với nhau.” Thanh âm lão bản nhẹ nhàng sâu xa, nhưng bên trong quán cơm lại đột nhiên an tĩnh xuống, tất cả mọi người ngừng hô hấp, phảng phất chuyện xưa này, luôn đáng giá cho mọi người dùng vẻ mặt chuyên chú nghe đi nghe lại, “Trong Thánh Hùng cũng có vương giả. Có một mùa xuân, Thánh Hùng Vương đực cùng Thánh Hùng Vương cái đến với nhau, chúng nó giao phối, chúng nó dưỡng dục, theo đạo lý, chúng nó cùng các Thánh Hùng khác giống nhau, đều sinh hạ một Thánh Hùng con lông mao tuyết bạch, nhưng là… “
Lão bản dừng một chút, không thể không nói, hắn đúng là người kể chuyện phi thường tốt, hiểu được vào lúc nào tạo nên cao trào. Đèn của quán cơm cũng bắt đầu lấp lánh, hình như có gió lãnh thổi đến, khiến cho người ngồi đây đều cảm thụ được mao cốt tủng nhiên (sợ hãi).
“Nhưng mà, vào một đêm sấm vang chớp giật, tất cả Thánh Hùng đều cảm giác được khác thường, chúng tụ tập lại một chỗ, quay về phía Thánh Hùng Vương cái sắp sinh nở gầm rống, lực lượng của Thánh Hùng, thanh âm của chúng vô cùng bàng đại, bàng đại đến mức nứt vỡ ra. Nước ối của Thánh Hùng Vương cái chảy ra nhiều hơn, biến thành hồng thủy mãnh liệt, mà ánh trăng cũng bắt đầu chuyển đỏ… “ Lão bản trợn mắt, tay bất chợt run lên, “Đột nhiên trong lúc đó, một tia xà hình thiểm điện xuyên quá bầu trời. Hài tử của Thánh Hùng Vương cái rốt cuộc cũng oa oa lên. Nhưng mà không phải tiểu Thánh Hùng, mà là Nhân Hùng lông tóc tông sắc (nâu đỏ) có thể đứng thẳng đi lại. Hài tử kia vừa đản sanh, liền đứng thẳng tắp trên đỉnh Thánh Sơn, trong tay hắn, cánh nhiên gắt gao nắm chặt một mảnh Thánh Hùng đảm, hài tử này, chính là tổ tiên toàn bộ Nhân Hùng tộc chúng ta, là khởi nguyên của chúng ta.”
“Cho nên… là tò mò sự tình tối mật của người khác.”
Bất quá những Nhân Hùng này đối với những lời đó tịnh không cho là đúng, lão bản gật gật đầu, rốt cuộc buông lỏng biểu tình : “Cho nên, Thánh Hùng đảm, tịnh không phải một kiện đặc định gì, trong Nhân Hùng tộc, đại biểu cho quyền lực. Cướp Thánh Hùng đảm, là một loại tế điện nghi thức, sau khi mỗi Đại Thủ Lĩnh chết, đều cử hành một lần, mục đích là vì tuyển ra một tân Đại Thủ Lĩnh. Những người đó cũng không phải thật sự cướp Thánh Hùng đảm, mà là chém giết lẫn nhau, người nào thực lực tối cường, người đó sẽ thành Đại Thủ Lĩnh.”
Trước khi tới Thánh Hùng tinh, Dương Hạo đã hiểu rõ qua kết cấu thống trị của Thánh Hùng tinh, nơi này bọn họ mặc dù cũng đã thành thị hóa, nhưng phương thức thống trị vẫn là chế độ bộ lạc như cũ. Quản lý giả tối cao của Thánh Hùng tinh gọi là Đại Thủ Lĩnh, Đại Thủ Lĩnh thu nắm hết thảy quyền lợi, có thể an bài người quản lý thành thị, có thể xác định Phó Thủ Lĩnh, có thể chinh binh, có thể hướng đế quốc hiệu trung thậm chí tuyên bố làm loạn.
Nói tóm lại, Đại Thủ Lĩnh của Thánh Hùng tinh so với hoàng đế của thể chế chính trị càng có quyền uy cao hơn, hơn nữa càng có ít hạn chế quyền lực, thuộc loại chính thức độc tài giả. Mỗi Đại Thủ Lĩnh thống trị đề là chế độ chung thân, bắt đầu từ lúc lên làm Đại Thủ Lĩnh, cho đến lúc chết đi. Sau đó, Thánh Hùng tinh sẽ triệu khai một lần nghi thức tuyển bạt tân Đại Thủ Lĩnh, do người hậu tuyển tự do tham dự, người sống sót cuối cùng trong tất cả người hậu tuyển chính là tân nhiệm Đại Thủ Lĩnh. Những người hậu tuyển còn lại đều bị đánh chết trong quá trình tranh đua.
Dã man, nhưng lại phi thường hữu hiệu. Tại Thánh Hùng tinh tôn sùng vũ lực này mà nói, là một chết độ không sai.
Chính là, Dương Hạo hiểu được bản thân bị lừa rồi, hắn không nghĩ tới, Nhân Hùng tộc đơn thuần đến có chút ngốc nghếch lại đều thích trêu người : “Nếu cướp Thánh Hùng đảm là tranh đoạt Đại Thủ Lĩnh, vậy bọn họ còn muốn ta đến Thánh Thành làm chi. Ta biết Đại Thủ Lĩnh là chung thân chế độ, căn bản không phải ta muốn cướp là cướp, đây không phải là trêu chọc ta sao ?”
“Không ai trêu ngươi cả, tiểu phú ông tiên sinh.” Lão bạn lại bưng lên một mâm lớn vỏ đậu, rất khó mà tin, Nhân Hùng tộc bề ngoài hung ác này, cư nhiên tuyệt đại bộ phận thời gian đều ăn chay, “Hiện tại Thánh Thành rất nhanh sẽ bắt đầu thưởng đoạt Thánh Hùng đảm rồi, nhân vì Đại Thủ Lĩnh của chúng ta, ài, Thánh Hùng phù hộ Ngài an nghỉ. Đại Thủ Lĩnh của chúng ta không lâu trước đã tạ thế, bây giờ cả Thánh Hùng tinh
Thật sự Dương Hạo không ngờ tới, hắn ngây người một lát, phảng phất là muốn từ trong dòng suy nghĩ rối ren tìm ra những bộ phận bản thân muốn. Dương Hạo đoạt rượu bắp trong tay hai hài tử Hạo Kiếm đoàn, đem mật ong không chứa cồn đưa cho bọn chúng. Đột nhiên trong lúc đó, Dương Hạo tìm được bộ phận mà mình vẫn một mực tìm kiếm, hắn kê sát tai lão bản mà rì rầm : “Ngươi vừa nói, cướp Thánh Hùng đảm ý tứ là tranh đoạt quyền lực Đại Thủ Lĩnh, chứ không phải thật sự có Thánh Hùng đảm để có thể cướp.”
“Đúng thế.” Lão bản gật gật đầu, đây là hiển nhiên mà.
“Vậy… sau đó, hắn tựu sở hữu hết thảy Thánh Hùng tinh, hắn muốn cái gì là có thể có cái đó, vậy, hắn có thể có hay không sở hữu Thánh Hùng đảm, ý của ta là, chính thức Thánh Hùng đảm, đảm (mật) của Thánh Hùng.”
“Đương nhiên có thể.” Lão bảo không chút do dự, “Ý tứ của xưng vị Đại Thủ Lĩnh này, chính là nắm giữ tất cả, đạt được tất cả, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Dương Hạo dùng sức vỗ bàn một cái : “Nếu như vậy, chúng ta đây sẽ đến cướp Thánh Hùng đảm, ta rất nhanh sẽ làm Đại Thủ Lĩnh của Thánh Hùng tinh !” Hắn vừa quay đầu, hướng Long Vân nói : “Chỉ cần là làm Đại Thủ Lĩnh, là có thể dễ dàng có cái ta muốn, Sư Sư được cứu rồi !”
Dương Hạo làm ra quyết định này, quả thực phảng phất giống như xem Đại Thủ Lĩnh là sự tình dễ dàng nắm trong tay, hắn chỉ cần nói một tiếng, ngày mai sẽ có một đống người bắt hắn đưa lên hoàng đế bảo tọa.
Nhưng sự thật vẫn là, một phòng Nhân Hùng này đều điên cuồng cười ha hả, đám gia hỏa rậm lông này, căn bản là đem Dương Hạo trở thành một tên điên.
“Ê ê !” Dương Hạo chộp lấy lão bản đang cười lăn cười bò, bất mãn chất vấn, “Có cái gì buồn cười, chẳng lẽ ta thoạt nhìn không đủ cường tráng sao ? Cho ngươi hay, trên thế giới này ta là… ta là… “
“Lão bản của tiệm xuân dược tốt nhất !” Long Vân cùng hai hài tử dị khẩu đồng thanh.
“Lão bản tiệm xuân dược bất quá chỉ là biểu tượng của ta, bản chất của ta các ngươi đều chưa ai thấy qua đâu.” Dương Hạo lắc đầu thở dài tiếc nuối, giống như một thư sinh hoài tài bất ngộ (có tài mà không có thời), “Kì thực, thân phận chính thức của ta chính là --------- siêu nhân !!”
“Siêu nhân ?” Lão bản nhỉn chòng chọc cánh tay ốm yếu của Dương Hạo, hắn nhất định nghĩ rằng, chỉ cần cánh tay lông lá của bản thân đập một phát, Dương Hạo liền gãy xương, “Siêu nhân thì ta chưa thấy qua, bất quá ta nói, ngươi cho dù là muốn tống tử cũng vô ích, bởi vì ngươi căn bản không đủ tư cách làm Đại Thủ Lĩnh.”
“Tại sao ?” Dương Hạo từ đầu cũng không muốn làm cái quỷ Đại Thủ Lĩnh gì đó, bất quá tình huống bây giờ là, ngoại trừ làm Đại Thủ Lĩnh ra, hình như không có biện pháp để lại đạt được có Thánh Hùng đảm, mà Sư Sư quá chín ngày nữa sẽ hương tiêu ngọc vẫn, cho nên Dương Hạo phải trong vòng mấy ngày này, dụng phương pháp nhanh nhất đơn giản nhất nắm bắt được những gì mình muốn.
“Chỉ có một phần tử của Nhân Hùng tộc mới có thể tham tuyển Đại Thủ Lĩnh, ngươi mơ à ? Ngươi không phải Nhân Hùng tộc, cho nên ngươi không có tư cách, cho dù là ngươi thật sự chiến thắng người hậu tuyển, Thanh Hùng cũng không có khả năng ban cho ngươi chúc phúc. Không có được chúc phúc của Thánh Hùng, sợ là ngươi có giết nhiều người hơn, cũng không thành Đại Thủ Lĩnh được.” Lão bản không được chú ý nữa, phi thường tiếc nuối.
“Nói như vậy, ta không có biện pháp trở thành Đại Thủ Lĩnh ?” Dương Hạo khuôn mặt đanh lại, lại một con đường tắt bị chặn lại.
“Chúng ta tìm biện pháp khác đạt được Thánh Hùng đảm thôi.” Long Vân áp thấp thanh âm, lặng lẽ nói, “Đường này không thông.”
“Nếu hiện tại ta nhập tịch thì sao ?” Dương Hạo vẫn không chịu bỏ qua, hắn không thuận theo không buông xuôi đi theo lão bản, “Ta bây giờ tự nguyện gia nhập Nhân Hùng tộc, ta nguyện ý trở thành công dân Thánh Hùng tinh thì sao ?”
“Không thể được, không thể được.” Lão bản liên tục lắc đầu, “Ngươi đây là đùa giỡn sao, một nhân loại làm sao có thể làm Đại Thủ Lĩnh của Thánh Hùng tinh, ngươi không có cơ hội, Thánh Hùng không có khả năng chúc phúc cho ngươi.”
“Biết đâu chừng… “
“Không có nói không chừng gì hết.” Lão bản đứng trong một đám Nhân Hùng tộc, ánh mắt bọn cẩu hùng này đều ngưng thị ở Dương Hạo, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta sợ hãi, “Trong nghìn năm thậm chí trên vạn năm qua, cho tới bây giờ không có phi Nhân Hùng tộc nào được làm Đại Thủ Lĩnh, sợ là quan viên đế quốc cũng không có, ta không biết ngươi có phải là quý tộc đế quốc phái đến áp bức chúng ta hay không, nhưng ngươi không có cơ hội, mặc dù hiện tại Nhân Hùng tộc không có dũng khí của Thánh Hùng, nhưng các ngươi muốn triệt để nô dịch chúng ta, vậy không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
Dương Hạo ngơ ngác chôn chân nơi này, mọi nhân hùng khác đều đến đến đi đi trò chuyện, mỗi người nơi này đều đem Dương Hạo trở thành quý tộc do đế quốc phái đến Thánh Hùng tinh, thậm chí là người ngoại tộc đến soán đoạt quyền lực của Thánh Hùng tinh. Dương Hạo không giải thích, cũng không muốn giải thích, hắn kì thật bất quá chỉ là muốn cứu một nữ nhân bản thân yêu thương mà thôi. Mà nữ nhân kia bởi vì Dương Hạo mà sắp phải chết đi.
Dương Hạo cúi đầu, hôm nay hắn lần đầu tiên cảm giác được tuyệt vọng, mặc dù thời gian còn cả chín ngày, có thể đối với Dương Hạo mà nói, tựa hồ đã không có gì bất đồng, hắn đều là nhìn thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, sau đó trơ mắt để cho Sư Sư sinh mạng lưu tẩu.
Nhưng may mắn rằng thần vận mệnh vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi Dương Hạo, ngay lúc hắn cúi đầu ủ rũ, một âm thanh chợt vang lên : “Không, hắn có cơ hội làm Đại Thủ Lĩnh, mà còn là cơ hội rất lớn.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện