[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục- Sưu tầm
Chương 73 : Mỹ nữ triền thân (hạ)
.
" Tham gia đế quốc quân đội?" Dương Hạo thoáng rùng mình, tổng cảm giác được có điểm khó xử.
" Ngươi không muốn gia nhập đế quốc quân đội sao?" Long Vân cau mày " Nếu không ngươi tới Lôi Mông tinh cao cấp học viện học cái gì? Bây giờ ngươi có kiếm sĩ đoàn của mình, chỉ cần gia nhập đế quốc lập tức sẽ trở thành quý tộc, chẳng lẽ không tốt sao?"
" Cũng đúng." Dương Hạo gật đầu " Nói không chừng đến lúc đó Vương gia cũng không thể tới tìm ta phiền toái nữa."
Không đợi Long Vân nói gì thêm Kim Miên Nguyệt đã cười cười chạy tới ôm lấy Dương Hạo :" Hơn nửa tiếng nữa chúng ta sẽ bắt đầu tiến vào mê trận thiên việt đó."
" Thiên a, cuộc sống khổ sở tới rồi ......" Long Vân ai oán lắc đầu " Ngày hôm đó đến giờ còn chưa khỏe lại nữa."
" Lần này thiên việt tối thiểu cần ba mươi sáu tiếng, ta ghép hơn hai mươi cái trùng động, trung gian vượt qua hai mươi tinh hệ, khẳng định có thể tách rời hạm đội truy ở phía sau, bọn họ nếu còn muốn tìm chúng ta ít nhất cũng phải mấy tháng thời gian, khi đó......" Kim Miên Nguyệt đắc ý đến mắt cũng híp lại thành một đường.
" Đến lúc đó chúng ta đã sớm tìm được thứ cần và bỏ đi rồi." Dương Hạo vỗ vỗ khuân mặt trắng trẻo của nàng " Làm tốt lắm."
Long Vân từ trên ghế đứng dậy :" Ta đi cho lũ tiểu hài tử ngủ đây, lúc thiên việt chỉ có ngủ mới dễ chịu hơn một chút."
" Không ai có thể chịu được liên tục ba mươi sáu tiếng thiên việt, người lớn cũng phải tiến vào trạng thái ngủ say, phi thuyền sẽ tự động vận hành, sau khi kết thúc mới đánh thức chúng ta." Kim Miên Nguyệt nhắc nhở Long Vân " Nhớ ngủ trong máy tạo dẫn lực đó, nếu không ta cũng không thể cam đoan giúp ngươi ngủ thoải mái."
Nhìn Long Vân lảo đảo đi ra ngoài, Dương Hạo cũng muốn đứng lên :" Ta cũng muốn đi thăm Sư Sư mọt lúc, tránh lúc thiên việt xảy ra chuyện gì."
" Ta cũng đi!" Kim Miên Nguyệt khẩn trương kéo lấy tay áo Dương Hạo.
" Nàng là bạn gái ta!" Dương Hạo thật sự dở khóc dở cười " Ngươi muốn làm gì?"
" Nàng cũng là tình địch của ta, ta muốn thăm nàng không được sao?" Kim Miên Nguyệt nháy mắt chạy vọt lên trước Dương Hạo.
" Ngươi phiền toái rồi, tiểu tử, ngươi chọc phải phiền toái lớn." Hỗn nguyên tử hữu khí vô lực nói " Cho dù là ta ở thời kỳ toàn thịnh cũng không dám cho hai nữ nhân gặp mặt, ngươi chưa từng thấy sự kinh khủng của ghen tuông đâu."
Dương Hạo cũng không thể làm gì hơn, hắn trước còn không tưởng rằng Kim Miên Nguyệt sẽ lên được phi thuyền cơ, thế nhưng trên người nữ nhân này dường như có một loại ma lực có thể khiến cho người ta thủy chung không cách nào cự tuyệt.
Phòng của Sư Sư nằm ở vị trí an toàn nhất trong trung tâm của phi thuyền, thiết bị dẫn lực hoạt động không ngừng đảm bảo giữ ổn định cho mọi máy móc trong phòng, bất luận bên ngoài quay lộn thế nào thì ở đây đều vẫn bất động. Sư Sư ngủ say trong máy duy trì tính mạng, xuyên qua nắp thủy tinh trong suốt có thể nhìn rõ được dung nhan xinh đẹp của nàng, hai gò má tái nhợt, môi vô sắc, tóc có chút tán mạn rủ trên trán.
" Thật đẹp." Kim Miên Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sư Sư đang bất tỉnh nhân sự, ánh mắt đầy phức tạp phảng phất có chút đau lòng, phảng phất có chút thở dài, lại phảng phất có chút tự ai " Nàng thật đẹp."
" Uh." Dương Hạo gật đầu " Nàng là người đẹp nhất, bất kể lúc nào cũng là người đẹp nhất trong lòng ta."
" Nàng vì cứu ngươi mới biến thành như vậy sao?" Kim Miên Nguyệt đã sớm từ trong miệng bà tám X13 nghe hết chuyện cũ của Dương Hạo.
Ngón tay Dương Hạo buông xuống, cũng không nói gì thêm chỉ lặng im nhìn khuân mặt đã sớm mất đi phong thái ngày xưa của Sư Sư.
" Có nghĩ tới chuyện nếu ngươi không cứu được nàng thì sẽ làm sao không?" Kim Miên Nguyệt khoát tay lên trên nắp thủy tinh " Cơ hội rất xa vời đó."
" Sẽ không đâu, ta nhất định phải cứu nàng, đó là trách nhiệm của ta." Khóe miệng Dương Hạo lộ ra một nụ cười mỉm " Mà nói thế nào ta cũng là một chưởng môn, làm chưởng môn đương nhiên phải có trách nhiệm."
" Chưởng môn?"
" Đan đỉnh song tu phái!" Dương Hạo ha ha cười to " Một tiểu môn phái đã bị diệt từ mấy vạn năm trước."
" Nói bậy nói bậy!" Hỗn nguyên tử quả nhiên thốt lên đầy giận dữ " Tử đồ đệ, cũng dám xúc phạm bổn phái, ngươi còn muốn làm chưởng môn hay không, cẩn thận không ta sẽ phế bỏ chức chưởng môn của ngươi."
Quả như djw đoán, Kim Miên Nguyệt một điểm cũng chưa từng nghe nói tới môn phái này, nàng le lưỡi :" Kỳ thật, ngươi đang rất mạo hiểm đó. Đi theo phía sau ngươi chính là thiên vương hạm đội, một trong tứ đại gia tộc quân của đế quốc, ngươi biết thực lực bọn họ mạnh thế nào không? Chỉ cần một lần hạm đội bắn ra có thể hủy diệt cả một hành tinh lớn."
" Vốn là rất nguy hiểm mà." Dương Hạo cười rất đểu " Bất quá bây giờ chúng ta không phải có ngươi sao, chỉ cần tiến vào mê trận sẽ cắt đuôi được bọn họ, đúng không?"
" Đương nhiên!" Kim Miên Nguyệt dùng sức gật đầu " Ta là ai a, một trong những hướng dẫn viên tốt nhất trên thế giới, có ta ở đây hết thảy đều có thể yên tâm."
" Ha ha, ta thích nha đầu này." Hỗn nguyên tử cười rộ lên " Rất có phong cách tự tin của ta năm đó a, xem ra rất cần phải thu nàng làm đồ đệ, tránh việc ngươi làm xấu danh tiếng sư môn ta."
Dương Hạo không hề để ý đến lão chỉ đưa đầu sang gần người Kim Miên Nguyệt, sắc tình hề hề nói :" Dù sao cũng mất ba mươi sáu tiếng thiên việt, như vậy ngươi có muốn ngủ cùng ta hay không a, hai người còn có chuyện để làm nữa chứ."
Ánh mắt hút hồn của Kim Miên Nguyệt đã sớm đọng ở trên mặt Dương Hạo, sắc tâm của hắn đã sớm viết rõ trên khuôn mặt, hơn nữa cặp mắt Dương Hạo còn không ngừng nhìn xuống ngực nàng.
Kim Miên Nguyệt cong môi, khẽ hôn lên mặt Dương Hạo một cái sau đó cười đến chảy cả nước mắt nói :" Ta không cần, ngươi đúng là đồ đại sắc lang." Không đợi Dương Hạo phản ứng lại Kim Miên Nguyệt đã chạy đi, không biết trốn tới góc nào trên phi thuyền đi ngủ.
" Không đi thì thôi, chạy cái gì mà chạy, cứ làm như ta là sắc lang vậy." Dương Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.
" Thì đúng là ngươi mà!" Hỗn nguyên tử không bỏ qua.
" Lão mới là lão sắc lang."
" Ngươi là tiểu sắc lang do lão sắc lang dạy ra!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện