[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục- Sưu tầm
Chương 57 : Mỹ nữ bị kiếp (Trung)
.
Minh hậu vẫn thản nhiên mỉm cười, nàng cũng là bất đắc dĩ. Đêm qua sau khi Dương Hạo chạy tới tẩm cung của Minh hoàng đi thăm dò chân tướng thì đồng thời Vương Thao cũng xông vào phòng của Minh hậu bắt giữ nàng.
Đây vốn là thủ đoạn tối hậu của Vương Thao để ngừa vạn nhất, không ngờ lại thành quyết định sáng suốt nhất của hắn hôm nay. Lúc Dương Hạo đem người phản kích Vương Thao đã ép Minh hậu trốn vào Chính điện, vốn hắn vẫn muốn kiên thủ sau khi những kiếm sĩ thủ hạ đã chết sạch Vương Thao mới hiểu được đại thế đã qua.
" Thả ta đi!" Vương Thao đứng thẳng, tư thế rất nhẹ nhàng, hắn mặc dù đã thua nhưng vương bài bây giờ chánh thức lộ ra tin rằng không ai dám hy sinh Minh hậu đi " Thả ta đi, nếu không nàng sẽ chết."
" Giết hắn đi." Minh hậu mỉm cười nói " Thù của Minh hoàng phải báo, địch nhân của Lôi Mông tinh tuyệt không thể để mặc hắn rời đi, không cần phải lo cho ta, giết hắn đi."
Dương Hạo còn đang ngẩn người ngây ra, loại tình thế này cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải.
" Đại sự kiện a!" Hỗn nguyên tử tựa hồ mới tỉnh ngủ, tình cảnh trước mắt khiến cho lão có chút phấn khích " Ai, nếu ngươi để nàng chết bất quá đáng tiếc thôi."
" Nói nhảm! Làm gì bây giờ?" Dương Hạo hạ thấp giọng cầu cứu.
" Giết thôi, còn có thể làm gì bây giờ, muốn làm đại sự không nên vì một nữ nhân. Hơn nữa, nữ nhân này ngươi cũng từng thử rồi, quên đi." Hỗn nguyên tử thật sự là hèn hạ vô sỉ tới cực điểm.
Dương Hạo đương nhiên sẽ không nghe theo lão, hắn dùng sức cắm thanh kiếm đang cầm trong tay xuống dưới đất :" Thả nàng ra!"
" Thả nàng?" Vương Thao nói " Ngươi có làm sao không, ta lại ngốc như vậy sao ? Chờ ta trở lại đế quốc rồi tự nhiên sẽ thả nàng ra."
" Dương Hạo!" Minh hậu lên tiếng, nàng thu hồi nụ cười, ánh mắt chăm chú " Giết ta đi, nghe rõ chưa? Giết ta đi." Minh hậu tất nhiên nhận ra sự do dự trong mắt Dương Hạo, trong lòng nàng cũng thầm nổi lên vài phần ấm áp. Nàng hiểu rất rõ, nếu cùng dưới tình huống này mà người đứng ở trước mặt là Minh hoàng thì lão sợ rằng sẽ không chút do dự xuất kiếm, dù cho kiếm kia có xuyên qua ngực Minh hậu để tấn công Vương Thao.
Nhưng Dương Hạo thì lại do dự, có lẽ chính là vì nam nhân cùng nam nhân cũng có sự bất đồng. Vương Thao rõ ràng hiểu rất rõ Dương Hạo, từ Lôi Mông tinh cao cấp học viện bắt đầu hắn đã từng giao thủ cùng Dương Hạo sau đó trơ mắt nhìn gã tiểu nhân kia chậm rãi phát triển dần. Mặc dù Vương Thao bây giờ đã thua nhưng tình thế trước mắt cũng không bất lợi.
Long tướng quân bị thương nặng, cả hoàng thất vệ đội đều nghe theo Dương Hạo, mà Dương Hạo lịch duyệt không đủ khẳng định không thể quyết giết Vương Thao cùng Minh hậu.
Cho nên Vương Thao nhận định hắn có thể thành công thoát khỏi chỗ này, chỉ cần có thể trở lại đế quốc thì tất cả hết thảy đều sẽ do hắn báo cáo. Là hắn giết chết Minh hoàng hay là Lôi Mông tinh tạo phản loạn, đế quốc nhất định sẽ tin tưởng lời hắn nói.
Vương Thao rất khẳng định, hắn cũng đã tính trước sẽ dùng loại phi thuyền nào mới có thể trở lại nơi đế quốc quân đội đồn trú nhanh hơn. Bất quá hắn cũng sai rồi. Bất kể là Vương Thao hay là Minh hậu, bọn họ cũng không hề chính thức hiểu rõ Dương Hạo, Dương Hạo bây giờ không muốn hạ sát thủ, cũng không hề cho Vương Thao đi. Hắn đang thực hiện một cử động siêu cấp cổ quái. Hắn đang cởi quần áo.
Dương Hạo trước mặt nhiều người như vậy tự cởi áo mình, hơn nữa còn lấy ra một lọ cao bắt đầu xoa, hành động này quả là phi thường quỷ dị khiến cho tất cả mọi người chứng kiến đều trợn mắt há mồm.
Chỉ có Hỗn nguyên tử là biết đồ đệ đang làm gì, lão ai ai thán khí:" Ngươi tiết kiệm một chút, băng cơ kiên thiết cao cũng không dễ tạo, xoa một chút là được rồi , ngươi làm gì là sữa tắm vậy."
Dương Hạo không hề để ý tới lão, tự động tiếp tục xoa thêm một lần nữa nửa người trên, hắn trừng mắt nhìn Vương Thao, ra vẻ cùng hung cực ác :" Đã đánh tới bước này ta còn có thể thả ngươi đi sao?"
" Ngươi không thả ?" Vương Thao dụng ánh mắt xấu xa nhìn Dương Hạo.
" Không thả !" Dương Hạo anh dũng vô cùng.
" Hảo!" Vương Thao gật đầu, trở tay kiếm dí sát lên cổ Minh hậu.
" Chờ đã!!!" Dương Hạo kêu to lên, hắn lập tức dịu xuống, phát ra vẻ tươi cười trên mặt " Ha ha ha, người lớn giảng đạo lý mà, không nên xúc động như vậy."
" Ta xúc động hay không phải xem ngươi thế nào!" Vương Thao đã đoán trước phản ứng của Dương Hạo " Thế nào, ngươi đã quyết chưa? Muốn tình nhân của ngươi chết hay là muốn ta chết ?"
" Nếu không chúng ta đánh cuộc đi, chúng ta hai người một trận quyết đấu, ai thắng người đó đi, thế nào?" Dương Hạo ngữ xuất kinh nhân (*), hắn có chút khiêu khích nhìn đối phương.
" Ngươi?" Vương Thao ha hả cười to, hắn cười đến rung cả tay " Không thể nào, ngươi muốn chịu chết sao? Ngươi có cái gì mà theo ta đấu? Ngươi cho là tự mình giết chết Kim Đức đã rất giỏi rồi sao? Hắn chỉ là đồ bỏ đi, nếu không ỷ vào danh tiếng của Kiếm quang phái thì sao có thể lọt vào kiếm sĩ đoàn của ta?"
Vương Thao nói quả thật rất có đạo lý, Dương Hạo vừa rồi phát ra khiêu chiến thật sự chính là lên tiếng đòi tự sát. Bây giờ Dương Hạo mặc dù đã thoáng có thành tựu nhưng dù sao còn không có lọt vào hàng ngũ cao thủ cao cấp. Kiếm pháp của hắn thô tháo, công lực cũng không đủ tinh túy, không sai biệt lắm đạt tới lục cấp chiến lực là nhiều nhất .
" Đồ đệ, ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi!" Ngay cả Hỗn nguyên tử cũng khẩn trương " Ta khuyên ngươi, ngàn vạn lần không nên chọc gã Vương Thao kia, hắn bây giờ có thể đã đột phá bát cấp chiến lực rồi, hơn nữa còn có vương gia kiếm pháp, ngươi chắc chắn chỉ có đường chết thôi."
Dương Hạo ai nói cũng không để ý tới, hắn chỉ cương ngạnh hết lần này tới lần khác :" Ngươi dám hay không đây? Nếu ngươi dám, hãy thả Minh hậu ra, chúng ta một đôi đả một hồi, thống khoái một chút."
" Ta không ngốc như vậy." Vương Thao giữ chặt Minh hậu " Vạn nhất ta thả Minh hậu các ngươi xông hết lên thì sao ?"
" Ta không cần vô sỉ đối với ngươi như vậy, chỉ cần ngươi chịu cùng ta quyết đấu, nếu thắng ta cam đoan ngươi có thể đi." Dương Hạo hứa hẹn " Ngươi không phải không dám chứ, các ngươi Vương gia không phải rất lợi hại sao, sao lại sợ ta như thế chứ, đệ đệ của ngươi bại bởi ta, ngươi cũng bại bởi ta thôi."
Vương Thao không chịu kém, dắt Minh hậu đi tới trước mặt Dương Hạo :" Ngươi muốn chịu chết, cũng phải nhìn chỗ, mà tại sao lại có người ngốc như ngươi như vậy, tự mình chiếm hết ưu thế mà còn muốn liều mạng."
" Ta thích, ta nguyện ý, ngươi quản sao." Dương Hạo cười hì hì, cả người buông lỏng " Ta tài cao gan lớn, với bản lãnh của ta, muốn đánh ngươi không phải rất đơn giản sao, tam hạ ngũ trừ nhị có thể......"
Mấy lời bốc phét của Dương Hạo vừa mới nói được một nửa, nhất thời, tất cả hết thảy đều đã thay đổi bởi vì Vương Thao xuất kiếm . Hắn không nói một lời, thậm chí không có chút nào báo trước đã huy kiếm, không thể nhìn thấy động tác nhưng thanh trường kiếm kia lại tựa như độc xà, bay nhanh về hướng Dương Hạo.
(*): Lời nói ra gây kinh ngạc cho người nghe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện