[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục- Sưu tầm
Chương 44 : Siêu cấp vô địch đích hoàng đế khách nhân
.
Suốt một đêm lao khổ cuối cùng cũng kết thúc. Dương Hạo đã mệt đến không nhấc nổi tay lên nữa. Những tao ngộ đêm qua đối với Dương Hạo mà nói quả thực còn phong phú hơn so với hơn cuộc sống hai mươi năm qua của hắn. Trong thương khố của Minh hoàng còn lớn hơn mấy lần căn phòng giấu Băng sương ngư Dương Hạo đã lao động thông suốt một đêm, cả hai chiếc đan lô vừa chế tạo ra cũng được hoàng thất vệ sĩ chuyển tới đây.
Nhưng cho dù có đầy đủ nguyên liệu lẫn công cụ mà Dương Hạo vẫn bị hỏng đến gần ba mươi lần. Ba mươi lần, nghe có vẻ chỉ là một con số đơn giản nhưng đối với Dương Hạo cùng Hỗn nguyên tử mà nói quả thực chính là kinh tâm động phách. Phải biết rằng, nguyên liệu của Băng hỏa cửu trọng thiên cần chính là Hỏa hài nhi cùng Băng sương ngư vạn phần trân quý, hai loại này dù cho Hỗn nguyên tử tìm cả ngàn năm cũng không thấy mà đêm qua Dương Hạo tùy tùy tiện tiền đã phá hủy ba mươi phân, cái giá phải trả đúng là không thể tư nghị. Còn may rằng Dương Hạo cuối cùng rốt cục đã nắm giữ được những điểm quan trọng trong luyện đan, vài lần đầu thất bại rùi rốt cục mới xem như thành công được mười tổ Băng hỏa cửu trọng thiên.
Mỗi tổ Băng hỏa cửu trọng thiên đều có chín viên dương hoàn cùng chín viên âm hoàn. Mỗi lần nam dùng dương hoàn nữ dùng âm hoàn hai người giao hợp sẽ khiến âm dương điều hòa. Bất luận người có thân thể thế nào đối với Băng hỏa cửu trọng thiên tóm lại đều sẽ có phản ứng, chỉ cần dương hoàn vào bụng thì dù Minh hoàng thân thể thật sự đã bất lực cũng có thể trọng chấn hùng phong.
Mà hiệu quả kích thích tình dục chỉ là tác dụng phụ của Băng hỏa cửu trọng thiên mà thôi, hiệu quả quan trọng nhất của tổ linh dược này là điều trị cho thân thể nam nhân. Minh hoàng vốn đang mắc tình dược kháng nguyên chứng thân thể sẽ được chậm rãi thay đổi, một chút độc tố sẽ bị bài tiết khỏi cơ thể. Chỉ cần liên tục trong một tháng dụng chín viên linh dược có thể chữa khỏi hoàn toàn cho người mắc tình dược kháng nguyên chứng, sau này bất luận dùng loại xuân dược gì đều cũng sẽ có hiệu quả gấp bội.
Dương Hạo giao đại bộ phận Băng hỏa cửu trọng thiên cho hoàng gia vệ sĩ, hơn nữa còn nhắc theo lời Hỗn nguyên tử phân phó rằng trong khi đang dùng thuốc không được dùng thêm bất kỳ loại kích thích nào nữa nếu không sẽ có nguy hiểm đến tánh mạng.
Đám vệ sĩ vội vàng mang thuốc chạy về phía hoàng cung còn Dương Hạo lại bình thản mang một tổ dược cất vào túi của hắn.
" Lão nói......" Dương Hạo hỏi Hỗn nguyên tử " Thuốc này bọn họ sẽ đưa đi đâu ?"
" Thế mà cũng hỏi ?" Hỗn nguyên tử cười hì hì " Khẳng định là sẽ để lão già kia thử dùng rồi, bây giờ có lẽ lão còn đang cùng một phi tử chờ thuốc của chúng ta đấy."
" Sẽ có tác dụng chứ ?"
" Ngươi nói gì vậy ?" Hỗn nguyên tử tựa như bị vũ nhục, lớn tiếng quát " Đan dược của Đan đỉnh song tu phái chúng ta sẽ vô dụng sao ? Có loại thuốc nào không phải thần dược chứ ?"
" Lão quên à, lần nào cũng kèm thêm vài loại phó tác dụng." Dương Hạo mỉa mai, có điều hắn thật ra không nghi ngờ hiệu quả của Băng hỏa cửu trọng thiên mà chỉ là đang lo lắng cho tương lai mình " Ta muốn nói là Minh hoàng sau khi dùng thuốc sẽ xử lý chúng ta như thế nào đó."
" Thả chúng ta!" Hỗn nguyên tử rất khẳng định.
" Tại sao?" Dương Hạo vẫn không hiểu " Chẳng lẽ người có địa vị như vậy mà sẽ không đem chúng ta giết đi diệt khẩu sao ?"
" Đồ đệ a đồ đệ " Ngữ khí Hỗn nguyên tử mang vẻ tâm sự " Ngươi rốt cuộc vẫn còn trẻ, không hiểu biết nhiều về xã hội. Kỳ thật chúng ta hôm nay cũng không phải là làm ra thần dược cho lão......"
" Vậy là cái gì?"
" Bởi vì ngươi giết Kim Đức!" Hỗn nguyên tử tự hào tựa như Kim Đức là do tự lão giết được vậy.
" Kim Đức chính là hoàng gia kiếm sĩ đoàn Phó đoàn trưởng, ta giết hắn thì từ phương diện nào cũng đáng phán cho ta tử tội a." Dương Hạo hoàn toàn mạc không thể hiểu tại sao giết người mà ngược lại còn không có việc gì.
" Trước kia không phải ta từng nhắc tới sao, vì hoàng gia kiếm sĩ đoàn căn bản là do Ngân hà đế quốc phái tới các tinh cầu giám thị quân đội. Mặc dù trên danh nghĩa là hoàng gia nhưng trên thực tế cũng là cái đinh trong mắt Minh hoàng." Hỗn nguyên tử quả nhiên lão gian cự hoạt, chỉ nghĩ một chút đã nhìn thấu vấn đề " Bây giờ ngươi giết chết một người Phó đoàn trưởng, làm yếu đi thực lực của kiếm sĩ đoàn. Minh hoàng nếu xử phạt ngươi thì sau này còn có ai dám thuần phục lão nữa chứ."
" Chưa chắc đã như vậy." Dương Hạo nói " Hơn nữa thuốc của chúng ta hữu hiệu như vậy, lão ta dùng một lần chắc sẽ muốn dùng thêm nên có lẽ sẽ không nỡ giết chúng ta."
Hai người ngươi một câu ta một câu đùa vui vẻ, vừa rồi đủ loại băn khoăn đều quẳng hết đi, quả thực tưởng như không phải kẻ trộm đột nhập hoàng cung bị bắt mà còn giống như một công thần. Tâm tình hưng phấn của họ mãi cho đến lúc cửa của kho thuốc bị người mở ra mới chánh thức chấm dứt. Nụ cười thoải mái trên mặt Dương Hạo đã hoàn toàn đọng lại, hắn thấy cánh cửa kho cơ hồ đã bị người đập nát sau đó một đoàn hoàng thất vệ đội đằng đằng sát khí tiến vào, cả đám võ trang tận răng trường kiếm đã rút khỏi vỏ, sau khi tiến vào liền kẹp lấy Dương Hạo thô lỗ lôi ra ngoài.
Chân khi của Dương Hạo bây giờ vốn đã hao hết, hơn nữa đêm qua luyện đan tinh lực cũng cạn kiệt làm sao còn có khí lực phản kháng, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ bị người lôi đi trong miệng còn thầm chửi :" Còn nói chúng ta sẽ không chết chứ, lão nhìn bộ dáng của bọn chúng đi, rõ ràng là thuốc không có hiệu quả mà."
Tình cảnh trước mắt quả là trái ngược hoàn toàn với dự đoán của Hỗn nguyên tử :" Chẳng lẽ thuốc thật sự có chuyện ? Chẳng lẽ ta sau mấy ngàn năm đã nhớ lầm phương thuốc rồi sao ?"
" Uy, lão huynh, bây giờ lão mới nói nhớ lầm sao ??" Dương Hạo tức giận đến đỏ mặt, hai chân hắn cơ hồ bị người giơ cách mặt đất một đoạn mà lôi đi. Trên đường đi thật ra cũng rất kỳ quái, mấy gã hoàng thất vệ đội đi vào một con đường nhỏ rất yên tĩnh, cũng không phải là đưa Dương Hạo tới khu tẩm cung của hoàng đế mà là bắt cóc hắn tới một cung điện lập lòe ngân quang.
Cung điện này cơ hồ đều là dụng thứ nguyên liệu gần giống với bạch kim kiến tạo lên, dưới ánh trăng chiếu rọi tản ra quang mang mê người. Đám hoàng thất vệ đội đẩy Dương Hạo vào cung điện chứ tự mình lại không dám vào sau đó để mặc Dương Hạo tự lẩm bẩm chửi một mình :" Hỗn đản Đan đỉnh phái, đáng chết Đan đỉnh phái, cái gì phương thuốc kia đều là gạt người tất cả đều là gạt người ......" Hỗn nguyên tử đại khái như cảm giác rằng là do lão nhớ lầm phương thuốc nên không hề phản bác mà chỉ lặng lẽ không nói một câu nào.
Cung điện này cùng những nơi mà Dương Hạo đi qua trước đây không hề giống nhau. Trong ấn tượng của hắn chỉ cần là nơi Minh hoàng xuất hiện thì tứ phía đều là kim quang sáng lạn, cảm giác ấm áp giống như luôn có ánh mặt trời chiếu rọi còn trong nơi này lại rất lạnh lẽo. Vách tường màu bạc thậm chí còn khiến người ta có loại cảm giác đang ở trong một cung điện dưới nước.
Toàn thân Dương Hạo đều lạnh đến nổi da gà, hắn không hề thúc dục mà chân khí trong người đã tự chủ động lưu chuyển làm ấm cơ thể hắn. Chỉ có điều hôm nay chân khí hắn đã tiêu hao quá độ, không những không thể điều khiển được chân khí từ trong đan điền mà ngược lại còn cảm giác như có một ngọn lửa từ đan điền phun ra, chỉ giây lát đã đốt tới lục phủ ngũ tạng.
" A!!!" Dương Hạo đau khổ quỳ xuống đất, hắn vừa mở miệng còn chợt phun ra một luồng lửa.
" Ngươi làm sao vậy?" Thanh âm Hỗn nguyên tử cũng kỳ quái " Trong bụng ngươi vừa rồi toàn khói, chẳng lẽ ngươi muốn nướng bộ lòng sao?"
" Ta không biết......" Dương Hạo cảm giác bên trong cơ thể tựa như có một ngọn lửa đang chạy tán loạn, tự mình căn bản không thể quản được, loại nhiệt lượng nóng tựa chân hỏa đó đang không ngừng thiêu cháy từng bộ phận cơ thể Dương Hạo " Hình như trong bụng ta đang bị đốt."
" Không xong!!!" Hỗn nguyên tử ngạc nhiên biến sắc " Ta quên nói với ngươi chuyện chân hỏa cắn trả ."
" Cái gì chân hỏa cắn trả ?" Dương Hạo vội vàng hỏi tới, cơ thể hắn sắp bị hủy diệt mất.
" Hỏa nhung hoàn là một loại đan dược rất bá đạo, nó trên thực tế sẽ khiến toàn bộ chân khí trong đan điền của người sử dụng hoàn toàn biến thành chân hỏa, sau đó mới áp chế phóng thích dần dần, công hiệu gần giống với trạm biến áp trước kia." Hỗn nguyên tử nói " Vốn chỉ cần chân khí của ngươi đầy đủ thì sẽ không có vấn đề."
" Vậy bây giờ phải làm sao ?" Dương Hạo chợt có dự cảm rất xấu, bởi vì mỗi lần Hỗn nguyên tử xấu hổ giải thích chuyện gì đó thì cũng là lúc Dương Hạo hắn chịu tai họa.
" Bây giờ ngươi đã hao hết toàn thân chân khí, cũng chính là không có gì để áp chế năng lượng của Hỏa nhung hoàn trong đan điền nên số chân hỏa đó mới chạy loạn trong cơ thể ngươi. Điều mấu chốt là chân hỏa cắn trả có thể sẽ khiến ngươi nguy hiểm đến tánh mạng."
" Gặp quỷ rồi!!!" Dương Hạo bất chấp khổ sở trên người rống lớn lên " Lão là đồ hỗn đản, chuyện trọng yếu như vậy tại sao không nói sớm ?"
Hỗn nguyên tử rõ ràng lại phạm sai lầm nhưng vẫn bình tĩnh trả lời :" Cấp tu luyện của ngươi ta đã trải qua mấy ngàn năm rồi, sao có thể còn nhớ kỹ nhiều chi tiết như vậy chứ. Ngươi cũng không phải là không biết ta có một chút lão nhân bệnh......"
" Ta bây giờ phải làm gì ?" Dương Hạo mặc dù phẫn nộ nhưng vẫn phải nhờ Hỗn nguyên tử cứu mạng nên không dám quá mức lớn tiếng.
Hỗn nguyên tử chép chép miệng, không nói câu nào nhưng rõ ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng. Dương Hạo đột nhiên tỉnh ra, vội nhắc :" Uy, lão già kia, lão ngàn vạn lần đừng có ý đồ với bộ lòng của ta, sáng hôm nay ta đã ăn rất nhiều nên bây giờ có lẽ đã thành ^ ^ rồi ."
" Được rồi, biết rồi." Hỗn nguyên tử như vừa trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt mới không hạ thủ với bộ lòng béo của Dương Hạo " Bây giờ ngươi có chút phiền toái đó, nếu ở chỗ nào khác còn dễ, chứ nếu muốn cứu ngươi trong hoàng cung sẽ rất khó khăn......"
" Địa điểm thì có quan hệ gì ?" Toàn thân Dương Hạo như đang bị mấy trăm chiếc roi quất vào, đau cả người phát run " Lão có biện pháp gì thì mau nói đi."
Đang lúc nguy hiểm mà Hỗn nguyên tử vẫn không nhanh không chậm mở lời :" Có người tới. Tí nữa mới nói cho ngươi!"
" Uy uy!" Dương Hạo vội hô nhưng Hỗn nguyên tử rốt cuộc vẫn không chịu lên tiếng, có lẽ đang trốn ở góc nào đó thí nghiệm độ dày béo của bộ lòng .
" Ngươi làm sao vậy?" Một thanh âm đàn bà lạnh như băng vang lên.
Đàn bà?
Dương Hạo lại càng hoảng sợ, hắn còn tưởng rằng là thuốc của Minh hoàng có vấn đề nên hắn mới bị bắt tới hỏi tội chứ không ngờ rằng trước mặt lại xuất hiện một thiếu phụ tuyệt mỹ cao sang xinh đẹp.
Người thiếu phụ này ước chừng ba mươi tuổi, quả không còn thanh xuân như các tiểu cô nương nhưng trên người nàng lại tràn ngập phong vận, có lẽ vẻ đẹp còn sánh ngang cùng Sư Sư.
Vóc người thiếu phụ thập phần mượt mà, phần mông nảy nở ẩn hiện sau làn lụa quần mỏng manh, ống quần cũng không quá dài nên lộ ra nửa chiếc chân nhỏ mịn màng. Nhưng tối hấp dẫn ánh mắt Dương Hạo chính là đôi bàn chân đang đi guốc gỗ. Đôi chân thật sự là đẹp đến kẻ khác phải giật mình, không chỉ mượt mà đáng yêu mà còn sáng lên như bảo thạch, nơi mắt cá còn có một sợi dây màu bạc (nguyên bản là ngón chân đeo nhẫn >
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện