[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục- Sưu tầm

Chương 42 : Thập kiếm lưu

Người đăng: 

.
Nơi này quả nhiên là bảo khố bí ẩn nhất của hoàng thất, ngay cả một cái hầm băng cũng dùng tới thủ đoạn nghiêm mật bảo vệ, mặc dù Dương Hạo sử dụng ngự vật thuật lấy hết máy cảnh báo ra nhưng còn có một lớp cửa hợp kim dầy hơn mười thước bọc ở ngoài khiến hắn cũng phải đau đầu. Nếu là những gã phi tặc khác lại đây sợ rằng đúng là phải quay về tay trắng, biện pháp tốt nhất của những gã đó chính là sử dụng máy khoan bằng tia lazer để cắt mở lớp cửa hợp kim nhưng nếu sử dụng sẽ sinh ra nhiệt độ cao, nhất định sẽ khiến vật được cất giấu bên trong bị tiêu hủy. Nhưng may rằng Dương Hạo có thanh băng nhận, băng nhận không chỉ sắc bén vô cùng hơn nữa bởi vì nó có băng thuộc tính cho nên nó có tác dụng đóng băng, chắc chắn không ảnh hưởng đến bảo vật cất trong đó. Sau một hồi điều khiển phi kiếm Dương Hạo đầu đầy mồ hôi mở ra được hầm băng nhưng thứ hiện ra trước mắt lại khiến hắn sợ đến. Bên trong hầm băng cũng không giống như tưởng tượng của Dương Hạo mà chỉ có vài thứ mà thôi. Ngược lại hầu hết không gian trong hầm băng đã bị một khối băng lấp đầy. Khối băng này không sai biệt lắm dày khoảng năm mươi thước mang hình chữ nhật được tạo ra bởi nhiều khối băng nhỏ xếp lên nhau. Dương Hạo đi tới nhìn kỹ mới phát hiện ra ở giữa khối băng trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng trong mỗi một khối băng nhỏ đều có một con tiểu ngư màu lam nhạt. Loại tiểu ngư này bất quá chỉ bé bằng một ngón tay, thản nhiên bơi qua bơi lại trong khối băng, con nào cũng có chiếc đuôi mỏng màu lam nhạt không ngừng khua động. Nếu chỉ có cá trong khối băng có lẽ đã không khiến hắn kinh ngạc đến vậy, điểm mấu chốt là ở giữa khối băng hóa ra không có kết băng mà chỉ là nước, đám tiểu ngư sống sờ sờ bên trong khối băng dường như cuộc sống tốt phi thường. Có thể bảo trì nước ở trạng chất lỏng dưới nhiệt độ âm 10 độ đúng là điều phản vật lý học. " Đúng rồi! Đây là Băng sương ngư." Hỗn nguyên tử dường như nhìn thấu được nghi vấn trong lòng Dương Hạo nên cất tiếng giải thích " Bản lãnh lớn nhất của Băng sương ngư chính là có thể khiến lớp băng chung quanh nó hóa thành nước, cho nên dù băng giá cỡ nào nó đều vẫn có thể bơi rất thoải mái." " Nhưng ......" Miệng Dương Hạo vẫn mở lớn không thể khép lại được " Nơi này có quá nhiều Băng sương ngư." Đúng như lời Dương Hạo nói, bên trong hầm băng có hơn một ngàn khối hàn băng, giữa mỗi khối băng đều có một con Băng sương ngư. " Gặp quỷ rồi!" Thanh âm Hỗn nguyên tử kích động không kém " Lão tử tìm mấy ngàn năm chưa từng thấy, nơi này dĩ nhiên lại nhiều đến vậy, đúng là gặp quỷ rồi." Dương Hạo nhún nhún vai, hắn đã cảm giác được lòng tham của Hỗn nguyên tử đang nổi lên. Để át chế lão quỷ này khỏi bức mình làm chuyện xấu Dương Hạo khoái đao trảm loạn ma, cũng không kinh ngạc nữa chỉ thuận tay lấy ra một khối băng rồi nhanh chóng đóng chặt cửa hầm băng lại. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hỗn nguyên tử đã bắt đầu lẩm bẩm :" Nếu lấy tất cả chỗ Băng sương ngư này ra ngoài nhất định có thể kiếm không ít tiền nha." " bán cái đầu lão, chúng ta đã trộm được một khối rồi, lão còn muốn vét sạch của người ta sao ?" " Dù sao đều cũng đã trộm rồi, có cái gì khác nhau chứ ?" Hỗn nguyên tử cười hì hì " Ăn trộm một lần cũng không khác gì ăn trộm một trăm lần mà." " Lão nhầm rồi." Dương Hạo dừng chân lại, rất trịnh trọng nói " Chỉ là ta không còn biện pháp nào nên mới đến đây mượn thôi, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ kiếm bằng được Băng sương ngư trả lại, cho nên ta tuyệt đối không phải kẻ trộm." " Thì ngươi đang là kẻ trộm đó thôi!" " Ta là theo lão học tập tu tiên, không thể theo học cách làm người của lão." Ngữ khí Dương Hạo đầy kiên định " Với nhân phẩm như lão trách sao lại bị người ta gọi là tà phái. Hay là nhìn ta khiến Đan đỉnh song tu phái phát dương quang đại, trở thành danh môn chánh phái nhất thống hoàn vũ đi." " Khi sư diệt tổ a......" Hỗn nguyên tử rống lên thảm thiết " Sao ta lại thu phải một đồ đệ chánh phái như ngươi chứ." " Được rồi, bây giờ có Băng sương ngư, còn Hỏa hài nhi ở đâu cơ chứ?" Dương Hạo không cùng Hỗn nguyên tử lý luận nữa. " Hỏa hài nhi chỉ sống ở nơi viêm nhiệt, ngươi đương nhiên phải đi tìm hỏa lô rồi." Dương Hạo tiếp tục thi triển nhạy cảm thuật, nhưng tìm suốt cả cung điện rộng lớn cũng không cảm giác được có thứ hỏa lô (lò sưởi) gì tồn tại. " Lần này thất bại rồi, hình như không đặt ở đây." Dương Hạo bắt đầu cúi đầu ủ rũ. " Tìm không được hỏa hài nhi thì sẽ luyện không được Băng hỏa cửu trọng thiên......" " Ta biết rồi!" Dương Hạo gắt lên " Đúng là nói nhảm." Hắn lại cẩn thận tra tìm một vòng, ở đây xác thật không có hỏa lô. Hắn xông vào đây thời gian cũng đã không ngắn, nếu còn tiếp tục ở lại có lẽ sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện. Bất đắc dĩ, Dương Hạo chỉ đành xoay người lại, chuẩn bị mang theo Băng sương ngư chạy ra khỏi hoàng cung. Đúng lúc sắp ra khỏi cửa, Hỗn nguyên tử chợt phát hiện :" Điểm hồng hồng trong góc kia là cái gì?" Thứ Hỗn nguyên tử hỏi ở trong góc của cung điện nơi vẫn đang hồng lên, từ lúc Dương Hạo phá hủy huyễn thuật chỉ có nơi đó là có chút ánh sáng. Dương Hạo đang muốn rời đi nên chỉ thoáng liếc mắt nhìn rồi thuận miệng đáp :" Hình như là một chiếc điện khảo lô (lò sưởi điện)." " Điện khảo lô ?" Hỗn nguyên tử lặp lại, ở thì đại của lão hẳn là cũng có sản phẩm khoa học kỹ thuật, có điều tư duy vẫn chưa thể hoàn toàn đổi mới. " Điện khảo lô !" Dương Hạo chợt tự phản ứng lại " Tại sao nó vẫn hoạt động, chỉ lúc nào cần sưởi ấm mới dùng nó cơ mà." " Sưởi ấm !!" Hỗn nguyên tử kêu to lên" Chúng ta đúng là ngốc a, có phải thời kỳ cổ đại nữa đâu mà còn tìm cái gì hỏa lô nữa !!" Đúng thật, bây giờ đã là thời đại nào rồi, vũ trụ phi thuyền đã có thể bay tới mấy ngàn tinh hệ, ngoài vài tinh cầu man hoang lạc hậu chứ làm sao còn có ai sử dụng hỏa lô nữa. Dương Hạo thi triển Phi hoa ảo ảnh thân pháp, tốc độ cực nhanh từ bên trong chiếc lò sưởi điện lấy ra một gốc cây màu đỏ đến chói mắt. Quả nhiên đó chính là Hỏa hài nhi mà Hỗn nguyên tử muốn tìm. Thế nhưng nói là giống đứa bé, kỳ thật cũng không phải y như vậy mà cầm trong tay chỉ như một gốc cây khô héo mà thôi. Dương Hạo sớm có chuẩn bị liền xuất ra một chiếc hộp cách nhiệt rồi đem Hỏa hài nhi cất vào, sau đó lại phun ra một cổ chân khí hàn chặt miệng hộp lại. " Đại công cáo thành rồi !!" Sau khi cất kỹ cả hai thứ thuốc quý vào bao rồi Dương Hạo mới thở dài một hơi, vốn còn tưởng rằng chuyến trộm cắp hôm nay sẽ rất khó khăn, không ngờ lại thuận lợi như vậy . Nhưng tâm lý lạc quan của Dương Hạo rất nhanh biến mất, bởi vì khi hắn đang hưng phấn chạy ra khỏi cửa lớn của cung điện thì ngoài cửa đã không còn cảnh gió mát khẽ thổi bốn phía không người như trong tưởng tượng nữa mà ngược lại, đã có một người đang đứng ngoài cửa lớn tựa như một tòa thiết tháp, hai tay khoanh lại, dường như là đang đợi Dương Hạo tự đâm đầu vào lưới. Người này Dương Hạo cũng từng gặp một lần, chính là gã Kim Đức phó đoàn trưởng kiếm sĩ đoàn được Lý Ba mời tới Lăng phi tinh thần hải. Vóc người hắn khá cao, to lớn dị thường, đeo một thanh trường kiếm gắn đầy châu ngọc bảo thạch, từ đôi mắt hắn đang phóng ra hai luồng sát khí âm lãnh. Kỳ thật Dương Hạo bây giờ lộ số tu luyện đã hoàn toàn khác biệt. Mấy môn trụ cột thuật đã chỉ còn có tác dụng phụ trợ, chính thức tuần hoàn trong cơ thể hắn chính là chân khí của đạo tu tiên. Theo lý thuyết, lượng chân khí này không ngừng tuần hoàn, qua thời gian rất lâu cũng không bị hao tổn, chỉ là hôm nay Dương Hạo đã dụng quá nhiều, lúc thi triển Phi hoa ảo ảnh thân pháp đã tiêu hao quá độ, cho nên hắn đang thật sự bất lực. " Không thể thủ thì tấn công đi!!" Hỗn nguyên tử cũng phát hiện ra vấn đề trong thân thể Dương Hạo. Năm thanh phi kiếm tựa như bướm lượn, rung lên trong không trung rồi bắn khỏi quỹ đạo phòng ngự quanh thân Dương Hạo, cấp tốc lao về phía Kim Đức. Gần đây Dương Hạo tu luyện ngày đi ngàn dặm, phi kiếm quả nhiên cũng có thanh thế khiến người ta phải sợ hãi, tốc độ so với trước đây càng thêm nhanh hơn vài lần. Bây giờ dù là giáo sư kiếm đạo trong học viện, thậm chí có là bát đại đao thủ của Lý Ba lại đây, sợ rằng chỉ một chiêu cũng sẽ bị Dương Hạo đánh bại. Nhưng lúc này Dương Hạo đối mặt là Kim Đức, là một phó đoàn trưởng kiếm sĩ đoàn, mặc dù trong giới kiếm sĩ còn chưa tiến tới đại sư cấp bậc nhưng ít ra cũng là một cao thủ lợi hại. Khuân mặt Kim Đức không dao động, từ tay phải chợt bộc phát ra ánh sáng tựa ánh mặt trời, căn bản là không thể thấy hắn xuất kiếm như thế nào nhưng luồng quang mang này vừa xuất hiện đã khiến mấy thanh phi kiếm của Dương Hạo lập tức mất đi phương hướng, hơn nữa còn hữu khí vô lực bay loạn trong không trung. " Ngươi cũng chỉ có điểm ấy bản lãnh thôi sao ?" Ánh mắt Kim Đức băng lãnh, hắn rốt cục không muốn tái lãng phí thời gian nữa nên đã quyết phải giết chết Dương Hạo chỉ trong một chiêu điên cuồng. Mà một chiêu này, chính là tuyệt chiêu đã khiến Kim Đức thành danh. Trong bóng đêm, ánh mắt Kim Đức lóe lên, hắn giống như một vị quốc vương quý phái đang chậm rãi giơ thanh bảo kiếm của mình lên, dường như muốn phát ra chiêu trí mạng cuối cùng. Trong tay hắn chính là thanh bảo kiếm nổi danh, ở trên thanh kiếm được nạm 108 loại bảo thạch hiếm có trên đời, số bảo thạch này không phải để thể hiện sự phú quý mà nó liên quan đến chiêu số của " Kiếm quang phái" nổi tiếng. " Kiếm quang phái", có thể nói là một lưu phái kiếm sĩ có bề dày lịch sử lâu đời, tương truyền trong thời kỳ văn hóa kiếm tiên đại thịnh, người người đều lấy kiếm thuật để chuyên tu, mặc dù sau đó văn hóa kiếm tiên đột nhiên biến mất khiến hầu như toàn bộ phương pháp tu tiên đều bị thất truyền nhưng kiếm thuật của Kiếm quang phái lại vẫn còn giữ được nguyên vẹn như trước. Bây giờ Kiếm quang phái cùng chín dòng kiếm phái nữa hợp xưng thành đế quốc Thập kiếm lưu, trong đó truyền nhân đệ tử toàn bộ đều là đoàn trưởng hoặc phó đoàn trưởng trong các kiếm sĩ đoàn của quân đội đế quốc, có thể nói quyền thế kinh người. Tuyệt kỹ của Kiếm quang phái chỉ dựa trên một chữ " Quang". Lên tiếng thì đơn giản, nhưng lúc vận dụng lại thiên biến vạn hóa, đồng thời còn được phân ra thứ tự cao thấp bất đồng. Với Kim Đức, trên thân kiếm của hắn được nạm 108 viên bảo thạch chính là để tụ tập quang mang cùng chiết xạ quang mang. Mỗi lần Kim Đức rút kiếm truyền nguyên lực lên số bảo thạch trên thân kiếm sẽ khiến chúng phát ra ánh sáng chói mắt khiến cho đối thủ căn bản không cách nào nhìn thấy, cuối cùng sẽ tạo cơ hội cho Kim Đức đánh lén thành công. Có điều rất ít người biết, đó bất quá cũng chỉ là chút tài mọn của Kim Đức mà thôi, tác dụng chính thức của số bảo thạch đó là khi Kim Đức xuất ra đòn sát thủ. Người đã từng đụng phải một chiêu đó toàn bộ đều đã chết sạch. Đó mới là chính thức sát chiêu. Kim Đức đang giơ cao thanh kiếm của mình lên, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng trong veo như nước đồng thời trên thân kiếm của Kim Đức cũng được phủ trong một tầng quang mang rực rỡ. " Cực quang!!" Kim Đức hô khẽ tựa như đọc một câu ma chú. Trong nháy mắt, thanh bảo kiếm đã thay đổi, nó không phải là một thanh kiếm nữa mà đã thành một luồng sáng, một luồng sáng lợi hại mang theo ngân quang chết chóc. Ngân quang vừa xuất hiện trong bóng đêm liền không ngừng lay động, dường như tùy thời đều sắp bắn ra, bất kỳ vật gì ngân quang chiếu tới đều bị hủy diệt, chỉ cần đang ở trong phạm vi của luồng ngân quang sẽ không thể chạy thoát được. Chỉ mới vài phút mà như đã trải qua vài thế kỷ. Luồng ngân quang càng ngày càng sáng ngời kia đã biến thành sắc thái ỳ dị tựa lưu ly rồi nhanh chóng phân thành hơn mười luồng kiếm quang nhỏ, hướng về Dương Hạo vọt tới. Dương Hạo đã không còn kịp triển khai thân pháp, cho dù kịp cũng không tránh được. Tốc độ con người dù có nhanh đến đâu cũng sánh cùng ánh sáng thế nào được, trừ phi là siêu quang tốc áp súc không gian trong khi di chuyển ngoài vũ trụ nếu không tuyệt đối không ai có thể nhanh hơn tốc độ của tuyệt chiêu Cực quang do Kim Đức phóng ra. Nhưng Dương Hạo cũng không sợ hãi, hắn còn có biện pháp chống đỡ rất tốt. Chỉ cần hạ ý thức năm thanh phi kiếm đã xoay quanh người Dương Hạo, hộ vệ cho thân thể hắn nghiêm mật, thậm chí người ta còn không thể nhìn thấy có phi kiếm tồn tại mà chỉ có vài luồng sáng nhá lên tựa một chiếc lồng thủy tinh che phía ngoài Dương Hạo. Đây là kiếm quyết chữ "Ngự " một trong ngũ đại kiếm quyết của Đan đỉnh song tu phái. Mặc dù Dương Hạo mới chỉ sơ học, nhưng dù sao cũng là tuyệt kỹ của tu tiên phái nên nó có sức mạnh kinh người, nghiêm mật phòng ngự đến gió cũng không lọt vào được. Nhưng Dương Hạo đã quá coi thường địch, hắn cũng không nghĩ tới Kiếm quang phái có thể tồn tại mấy ngàn năm đương nhiên phải có vài môn tuyệt kỹ, những tuyệt kỹ này có lẽ cũng không kém hơn bao nhiêu so với tuyệt chiêu của Đan đỉnh song tu phái, càng huống chi kinh nghiệm của một kẻ vừa mới tập kiếm sao có thể bằng người lăn lộn nơi sa trường nhiều năm cơ chứ. Quả nhiên, Kim Đức thấy Dương Hạo triển khai phòng ngự kín đáo thì lãnh quang trong mắt càng sắc bén :" Đi tìm chết đi!" Hơn mười luồng cực quang bắn tới trước vòng phòng ngự của Dương Hạo thì đột nhiên chấn động, không hề bắn tiếp mà lại phân tách thành hàng ngàn hàng vạn tia sáng chỉ nhỏ như sợi tơ. Vô số tia sáng tựa kim châm đâm trên lớp phòng ngự của Dương Hạo. Nhưng bất luận Dương Hạo dụng bao nhiêu sức lực thi triển " Ngự" tự huyền cũng làm sao có thể ngăn cản được bụi trong không khí được, trong hàng trăm nghìn tia sáng kia đã có một tia lọt vào. Một tia, nhưng chỉ cần một tia vậy là đủ rồi. Một tia sáng bình thường sau khi lọt qua lớp phòng ngự lại phát ra sát khí khiến kẻ khác rung động, tựa độc xà xuất động nó liền trực tiếp bắn về phía cổ họng Dương Hạo. Cao thủ trong lúc so chiêu, một chút sơ xảy nhỏ cũng đủ khiến người ta chết không có chỗ chôn, càng huống chi Dương Hạo mặc dù mới có chút thành tựu nhưng còn kém cao thủ rất xa cơ chứ. Trước khi Dương Hạo tới đây chỉ dự phòng bôi Băng cơ kiên thiết cao nơi ngực còn chỗ cổ căn bản là không hề chuẩn bị chút nào, nếu bị Cực quang của Kim Đức đánh trúng sợ rằng lập tức sẽ bị cắt đứt toàn bộ mạch máu nơi yết hầu, dù thần tiên cũng không thể cứu sống được. Trong thời khắc này Dương Hạo cơ hồ không còn phản ứng được nữa nhưng trong thân thể hắn không biết vì sao lại đột nhiên nổi lên một cỗ năng lượng nóng bỏng, sau đó tứ chi tựa như đằng vân giá vũ, hoàn toàn không chịu khống chế của Dương Hạo mà tự động né sang bên cạnh vài phân với tốc độ mắt thường khó có thể phát hiện được. Chỉ là vài phân nhưng đã cứu được tính mạng của Dương Hạo. Khi tia cực quang bay qua cổ hắn chỉ lưu lại trên vai một vết cắt sâu. Mặc dù tia sáng này chỉ mảnh như một sợi tơ lại mới sượt qua cũng đã khiến Dương Hạo bị cắt rất sâu, máu tươi lập tức nhuộm hồng lớp áo ngoài. " Chuyện gì xảy ra vậy ?" Dương Hạo vẫn còn đang trong sự khiếp hãi khi đứng trước cái chết nên đối với việc vừa xảy ra không chút nào ý thức được. " Đương nhiên là sư phụ ta cứu ngươi rồi." Thanh âm Hỗn nguyên tử có chút uể oải " Ta cũng là liều cái mạng già đó." " May còn có lão, bằng không ta đã chết chắc rồi." Trong lòng Dương Hạo cuối cùng đã thật tâm thật ý cảm tạ Hỗn nguyên tử một lần. Có điều hắn rất nhanh lại phi thường không chí khí hỏi :" Thì ra trong bụng ta mà lão còn có thể lợi hại như vậy a, vậy nếu không sau này chuyện đánh nhau giao hết cho lão nhé. Cùng lắm thì ta phụ trách cùng đàn bà lên giường, cho lão rình coi miễn phí." Dương Hạo vốn không thích động thủ cùng người khác, đối với hắn mà nói chuyện luyện đan trong Đan đỉnh song tu phái tương đối thích hợp hơn, về phần động võ thật sự là nếu có thể tránh được thì tránh rồi. " Ngươi nghĩ hay nhỉ!" Hỗn nguyên tử lập tức phá tan ý niệm trong đầu hắn " Ngươi biết một chiêu vừa rồi tiêu hao bao nhiêu năng lượng của Nê hoàn đan không? Ta ít nhất sẽ giảm thọ ba tháng a, sau này còn khiến ta cứu ngươi, dụng không được vài ngày ta sẽ chết mất. Ngươi không phải muốn khi sư diệt tổ chứ ?" Dương Hạo lè lưỡi ra sợ hãi, Hỗn nguyên tử có thể sống trong bụng hắn tất cả đều nhờ có năng lượng mà lúc đầu Dương Hạo nuốt viên đại dược hoàn, nếu năng lượng đó thật sự tiêu hao hết thì Hỗn nguyên tử quả là muốn hương tiêu ngọc vẫn, từ nay về sau không còn tung tích nữa. Dương Hạo mặc dù đấu khẩu cùng lão già này hàng ngày nhưng cũng không muốn lão thật sự chết đi. " Ngươi tránh được quả là vận khí của ngươi quá tốt." Kim Đức nhìn Dương Hạo chỉ bị thương rồi còn lầm bầm lầu bầu, không khỏi giận. " Vận khí?" Dương Hạo mặc dù trên người chảy máu nhưng ngoài miệng không chịu kém chút nào " Sao không nói là tại kiếm thuật của ngươi không đủ, nói cho ngươi biết, thân pháp của ta là tốt nhất trên thế giới, kiếm pháp gì cũng đừng nghĩ đánh tới ta. Cực quang của ngươi đúng là càng quá kém, đừng nói giết người mà cho dù chỉ soi đường lúc buổi tối cũng hiềm không đủ sáng." " Phải không?" Trên mặt Kim Đức không có chút tức giận nào mà ngược lại chỉ âm trầm, hô hấp cực kỳ trầm, thoạt nhìn như đang dồn sức ra thêm một kích. Dương Hạo quay phải nhìn trái, hy vọng có thể tìm đường đào tẩu nhưng Kim Đức dù chỉ có một người nhưng dưới kiếm thế của hắn ba phương hướng đều bị bao phủ, căn bản là không có chỗ nào có thể tránh được. " Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Dương Hạo vội hỏi Hỗn nguyên tử. " Chờ chết thôi chứ còn có thể làm sao bây giờ." Hỗn nguyên tử bình thản nói " Ai bảo ngươi nói như vậy, nói cái gì không nói lại đi nói kiếm pháp của hắn không giỏi." " Chẳng lẽ còn muốn ta khen hắn sao ?" Dương Hạo thắc mắc " Làm gì có ai tự hạ thấp uy phong của mình." " Địch thủ của ngươi mặc dù công lực kém hơn nhưng kiếm pháp hắn dùng lại không hề đơn giản." Hỗn nguyên tử thở dài, dường như đang nhớ lại những chuyện trước kia " Kiếm pháp vừa rồi của hắn có xuất xứ từ một đại kiếm tông tu tiên phái vào thời kỳ của ta, chỉ có điều bây giờ đã không còn phương pháp tu tiên nên uy lực giảm đi. Năm xưa, chỉ một chiêu này xuất ra đã có thể giết chết tất cả địch nhân trong phương viên nghìn bước. Lần nhiều nhất một cao thủ đã giết chết hơn một ngàn người với chiêu này." " Cái gì?" Dương Hạo kinh ngạc khi nghe Hỗn nguyên tử nói như vậy. Nguyên lai kiếm thuật của Kim Đức cao minh như vậy nên vết thương trên vai hắn lại thành rất đáng giá. " Một đoàn trưởng kiếm sĩ đoàn lại có lục cấp chiến lực, ngươi nếu xem thường hắn thì ngoài việc chờ chết chứ không còn đường nào khác." Hỗn nguyên tử nhân cơ hội bèn cất lời giáo huấn. " Đây cũng là nguy cấp giáo học sao?" Dương Hạo tâm lý buồn bực, chỉ đành gật đầu như một con gà con mổ thóc " Biết rồi, biết rồi, sau này cùng lắm thì ta không coi thường đối thủ, người nào ta cũng phải cẩn thận là được chứ gì." " Không kịp nữa rồi " Hỗn nguyên tử nói " Ngươi nhìn Kim Đức đang làm gì kìa!" Dương Hạo cũng đã thấy Kim Đức đang vạch bộ trang phục tượng trưng cho thân phận quý tộc của hắn ra để lộ một hàng nút bấm trên đai lưng. Khoa học bây giờ đã phát triển cả trên trang phục, rất nhiều quần áo thoạt nhìn rất mềm mại mặc lại thoải mái đồng thời còn được tích hợp không ít sản phẩm kỹ thuật tiên tiến. Kim Đức vừa rồi liên tục vặn vặn chính là một đai lưng trang bị phụ trợ công nghệ cao —— lực lượng tăng cường khí. Loại công nghệ lực lượng tăng cường khí là một trong những trang bị quan trọng trong quân đội của đế quốc, nó thông qua quy tắc có chút giống với kích thích sinh ra từ điện năng nên có thể khiến cho nguyên lực của người sử dụng nhanh chóng tăng gấp vài lần. Tướng lãnh cao cấp của đế quốc nhất là thành viên kiếm sĩ đoàn cùng vũ đấu đoàn đều được cấp một cái, để sử dụng khi chính thức gặp phải cường địch. Lúc Dương Hạo còn trong học viện đã thấy Vương Chí Tuấn từng dụng một lần, có điều nguyên lực của hắn quá yếu nên dù sử dụng cũng không mang lại hiệu quả gì ghê gớm. Nhưng bây giờ đứng trước mặt Dương Hạo không phải là đối thủ yếu ớt như vậy. Kim Đức là một phó đoàn trưởng kiếm sĩ đoàn, đồng thời còn là một đệ tử của thập kiếm lưu nổi danh, thực lực của hắn cũng không kém hơn Dương Hạo, hơn nữa kiếm pháp trác tuyệt, bây giờ sử dụng lực lượng tăng cường khí thì nguyên lực càng tăng hơn vài lần. Chung quanh thân Kim Đức nhanh chóng hiện ra một tầng quang mang màu bạc. Ngân quang này cũng biểu thị cho nguyên lực của Kim Đức đang nhanh chóng bành trướng, đã tiết ra ngoài. Kim Đức lại giơ thanh bảo kiếm của hắn lên, quang mang trên thân kiếm đột nhiên sáng rực lên khiến chung quanh chợt rõ như ban ngày. Dương Hạo cảm giác trước mặt hắn như đang có một mặt trời, ánh sáng đến không cách nào nhìn nổi. Lúc này nếu Kim Đức phóng xuất " Cực quang" thì uy lực không đoán cũng biết sẽ rất kinh người, dù cho Dương Hạo có tốc độ nhanh hơn vài lần, dù cho phi kiếm của hắn có tốt hơn cũng không thể ngăn cản, hoàn cảnh của hắn tựa như khốn quân đang bị thiên quân vạn mã vây quanh, gần như đã chắc chắn sẽ chỉ còn là một bộ thi thể dưới kiếm của Kim Đức. Thời khắc này Dương Hạo như đã lâm vào tuyệt cảnh, vừa rồi " Cực quang" mới chỉ là sơ cấp mà hắn đã không có cách nào ngăn cản. Còn bây giờ, cho dù là Dương Hạo cùng Hỗn nguyên tử hai người liên thủ, sợ rằng cũng khó lòng chạy thoát. " Xong rồi." Hỗn nguyên tử chỉ nháy mắt đã bi quan " Lần này thật sự xong rồi, ta không có cách nào nữa." " Lão không có thì ta có!" Dương Hạo cơ hồ là rít qua kẽ răng trả lời, hắn nhắm mắt lại, không cố nhìn quang mang chói mắt trước mặt. Từ trong túi thuốc Dương Hạo lấy ra vài viên thuốc màu đỏ bỏ vào trong miệng. " Ngươi muốn làm gì ?" Hỗn nguyên tử lại càng thêm hoảng sợ " Ngươi không phải nói sẽ không dùng loại Hỏa nhung hoàn này sao ?" Hỏa nhung hoàn là loại phụ trợ đan mới nhất mà Hỗn nguyên tử vừa dạy Dương Hạo làm ra. Bởi vì tăng lực hoàn chỉ có tác dụng tăng lực cho người sử dụng ở giai đoạn Trúc cơ, còn đối với người đạt tới Linh hư như Dương Hạo đã không còn hiệu quả cho nên muốn chân khí nhanh chóng gia tăng chỉ có dùng loại Hỏa nhung hoàn này mới có thể.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang