[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục- Sưu tầm

Chương 29 : Đại hội truy điệu

Người đăng: 

.
Dưới trận điên cuồng đâm chém của hắn năng lượng trong nội thể quả thật đã chậm rãi tiết ra ngoài, mà thân thể Dương Hạo cũng xẹp xuống khôi phục bộ dáng như trước. Đến khi Dương Hạo dùng hết phần năng lượng cuối cùng trong cơ thể mệt mỏi ngã xuống đất thì hắn mới đột nhiên phát hiện cảnh tượng trước mặt mình so với lúc vừa mới đến còn kinh khủng hơn nhiều lần. Vốn là nơi kim quang lấp lánh bây giờ khắp nơi đều là máu tanh, máu của hắc ma thú thì ra cũng màu đỏ đang phun như suối khắp bốn phía trong sơn động, thậm chí bây giờ vẫn đang không ngừng tuôn ra. Vừa rồi còn là một con hắc ma thú khổng lồ đã biến thành một thi thể nằm im dưới đất, có đến nửa người đã bị Dương Hạo cắt thành nhiều miếng lớn nhỏ không bằng nhau, huyết nhục cùng tràng tử (máu thịt cùng lòng mề) chảy đầy ra thật sự khiến người ta khó có thể chịu được. Dương Hạo trừng lớn đôi mắt, thân thể co quắp lại dường như vẫn không dám tin tất cả mọi chuyện trước mặt đều là do hắn làm. " Tốt rồi, hảo đồ đệ, ngươi cũng có tiềm lực đấy chứ." Hỗn nguyên tử cũng khiếp sợ " Trước kia có chút xem thường ngươi ." Dương Hạo vẫn trừng mắt há miệng không nói gì. Hỗn nguyên tử bối rối :" Đồ đệ ngoan! Đồ đệ ngoan!" Thì ra Dương Hạo vốn không để ý đến sinh tử nữa mới có can đảm tiến vào bụng hắc ma thú như vậy, nếu nói chém chết quái vật thì quả Dương Hạo vốn không thể có thực lực đó, hoàn toàn là dựa vào vận khí cùng dũng khí mới còn sống đến giờ, bây giờ thật sự không có việc gì thì áp lực cùng tâm lý sợ hãi trong lòng hắn đều xông ra dĩ nhiên không dễ lên tiếng nói chuyện ngay được. Hắn nhìn chằm chằm chỗ thịt vụn của hắc ma thú rồi ngây ngốc cười rộ lên :" Không ngờ hóa ra ta lợi hại như vậy a." " Là đan dược của ta lợi hại." Hỗn nguyên tử liền tranh đoạt công lao. " Đó là nhờ kiếm pháp của ta." Dương Hạo đã quên mất vừa rồi hắn chỉ là chém loạn lên căn bản không thể xem như kiếm pháp nên vẫn bốc phét " Đó chính là do ta sáng tạo, gọi là...... gọi là...... Ngũ kiếm lưu." Hắn lập tức tạo ra một danh xưng khá oách. " Cái gì mà ngũ kiếm lưu." X13 lo lắng bay qua " Tất cả chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết." " Được rồi, đừng nói nhiều như vậy." Hỗn nguyên tử nhắc nhở Dương Hạo" Nhanh lấy nội đan của hắc ma thú ra, thật vất vả mới giết chết được nó." Dương Hạo cau mày, miễn cưỡng bước tới trước đống thịt nát của hắc ma thú, sờ loạn một trận nơi đại khái vốn là chỗ bụng dưới của nó, rốt cục hắn cũng lấy ra một hạt châu màu đen nhỏ như trái bóng bàn, hạt châu này thoạt nhìn giống như thủy tinh cầu, nhưng so với thủy tinh cầu lại ấm áp hơn nhiều, hơn nữa còn có mùi tanh tanh. " Đồ đệ ngoan, mau cất kỹ một chút, cái này chính là nguyên liệu trọng yếu để luyện chủ đan đó." Hỗn nguyên tử cao hứng tựa như là chính lão nhặt được bảo bối " Có thứ này phái ta đã có hy vọng phục hưng rồi." Hỗn nguyên tử còn đang nói thì kẻ thích giấu giếm tiền bạc nhất là Dương Hạo đã sớm cất kỹ nội đan vào người sau đó không ngừng lục lọi bên trong huyệt động lấy ba khối nguyên tinh thạch có thể mang đi được. Ngoài một khối của hắn, Ngã Ti cùng A Mạn Đạt mỗi người một khối. Dương Hạo đã chuẩn bị tốt nhưng hắn không thể ngờ dù có mang nguyên tinh thạch trở về thì trong Lôi Mông Tinh cao cấp học viện đã có sẵn nguy cơ mới đang đợi hắn. Bởi vì đường tới ám thú sào huyệt xa xôi, cho nên lúc Dương Hạo mệt mỏi trở lại trường học đã qua đi hai ngày, đương nhiên Dương Hạo cũng sẽ không biết, ngay lúc hắn đi tới ám thú sào huyệt đã có một đội ngũ thần bí, lập tức tiến vào trong huyệt động theo hắn. Dương Hạo về học viện rồi cũng không báo cho ai, chỉ đánh một giấc trong túc xá của mình. Từ khi sinh ra tới nay hắn chưa bao giờ có giấc ngủ thoải mái dễ chịu như vậy, còn có rất nhiều mộng đẹp vì hắn vẫn tin rằng có mấy khối nguyên tinh thạch này là có thể yên ổn qua nốt học kỳ còn lại của học viện cho đến khi có chứng chỉ tốt nghiệp. Sáng hôm sau, Dương Hạo bị một trận âm thanh kinh dị đánh thức, dường như có nhà đang mở băng nhạc đám ma. Dương Hạo nhìn màn sương trăng ngoài cửa sổ cũng không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì trong học viện, hắn dứt khoát bật dậy cầm lấy ba khối nguyên tinh thạch, hướng về phía sân học viện đi đến. Hôm nay quả thật là có một chút vấn đề, mới sớm như vậy, trên sân đã tập trung mấy trăm đệ tử, rất nhiều người đều đang tụ cùng một chỗ bàn luận, dường như có một chuyện rất lớn xảy ra. Ở giữa sân đặt một pho tượng mới tạo thành, vì làn sương mờ nên Dương Hạo cũng không thấy rõ là bức tượng gì. " Chúng ta mãi nhớ tới hắn, hắn đã sống cùng chúng ta một thời gian nhưng đã giúp chúng ta học được rất nhiều......" Thanh âm Kiệt Khắc sư phụ dường như đau khổ vạn phần đang vang lên. " Uy, ai chết vậy ?" Dương Hạo không biết nên vỗ vỗ vai một đồng học đứng trước. Gã đồng học kia cũng không quay đầu lại chỉ nói :" Tế Dương Hạo." " A?" Dương Hạo thất kinh, hắn nhìn rõ lại rõ ràng vẫn còn x13 đang ngủ gà ngủ gật trên vai hắn " Dương Hạo đã chết?" " Tại sao không chết!" Gã đồng học vẫn không quay đầu chỉ phân tích " Đã ba ngày hai đêm mà còn chưa quay lại, khẳng định đã chết trong ám thú sào huyệt rồi." " Cũng không nhất định, nói không chừng hắn sẽ kiếm được nguyên tinh thạch và quay lại." Dương Hạo cũng không muốn giấu thân phận mình đồng thời cũng chẳng muốn nhìn đông người như vậy truy điệu mình. " Người khác còn sống quay lại còn có thể nhưng Dương Hạo tuyệt đối không thể." Gã đồng học tự tin mười phần " Dương Hạo một chút năng lực cũng không có, đừng nói là ám thú sào huyệt mà ngay cả quái vật đơn giản nhất có lẽ cũng đánh không lại, hắn mà có thể quay lại sao?" " Câm!" Dương Hạo chửi thầm trong bụng. " Giúp ngươi câm!" Hỗn nguyên tử rất có nghĩa khí lên tiếng nhưng gã đồng học kia vẫn đang nói thầm :" Ta đã cược mấy ngàn rằng hắn không thể quay lại, ai ngờ chỉ có 1 ăn 1. 1, có thắng cũng chẳng được mấy tiền, hắn chết cũng không chịu chết đáng giá một chút." " Nếu là như thế......" Dương Hạo cố gượng hỏi tiếp " Sao ngươi còn tới tham gia truy điệu hắn." " Vì tiền thôi." gã đồng học hưng phấn nói " Ngã Ti không biết chạm dây thần kinh nào mà trả mỗi người hai ngàn tệ để chúng ta tới tham gia truy điệu, có lẽ làm thế này sẽ giúp cho Dương Hạo chết sớm hơn một chút." " Bức tượng trên kia là ai ?" Hỗn nguyên tử đột nhiên hỏi một câu rồi Dương Hạo cũng lặp lại y nguyên câu hỏi. Gã đồng học trả lời :" Là Dương Hạo, nghe nói là của một danh gia điêu khắc, hẳn là rất đắt tiền đó." " Nhanh như vậy đã tạc xong có lẽ cũng không phải đồ tốt." Dương Hạo thầm nói. " Lúc hắn bắt đầu xuất phát đi ám thú sào huyệt, Ngã Ti đã tìm người làm rồi." gã đồng học cười cười " Cũng đúng thôi, ai cũng biết hắn sẽ chết chắc nên đương nhiên nên sớm chuẩn bị." Dương Hạo thiếu chút nữa đã tức đến ngất đi. Thì ra tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không về, ngay cả Ngã Ti cũng đã sớm chuẩn bị lễ truy điệu. " Đồ đệ ngoan...... có muốn chọc những người này không?" Hỗn nguyên tử cất tiếng hỏi, ngữ điệu đầy vẻ âm hiểm. Trong lòng Dương Hạo đang buồn bực, hắn trước kia tưởng rằng mặc dù mình có kém trong học viện nhưng nói thế nào cũng không có đắc tội nhiều người, nào ngờ bọn người kia chẳng có ai tốt, không chỉ đánh cược mình không thể quay lại, thậm chí ngay cả tham gia lễ truy điệu cũng phải được trả tiền, quả thực chính là không thể dễ dàng tha thứ. " Hay là dùng tuyệt chiêu của sư môn để cho chúng xấu mặt một phen đi." Hỗn nguyên tử tuyệt đối là một lão già mưu mẹo. " Làm thế nào?" Dương Hạo đã rung động. " Ngươi nuốt một viên Long hổ đại hoàn đan sau đó đem sức thuốc hóa thành chân khí phóng ra, khiến năng lượng của thuốc nhiễm vào trong làn sương, sau đó......" " Sau đó thế nào?" " Ngươi làm sẽ biết." Hỗn nguyên tử hắc hắc cười lạnh " Cam đoan vừa đẹp mắt lại trả được thù." Dương Hạo mặc dù biết, Hỗn nguyên tử không có ý gì tốt nhưng vì quá tức giận nên cũng không tính toán nhiều liền làm theo cách của Hỗn nguyên tử nói. Dương Hạo lặng lẽ phóng thích chân khí mang theo dược lực vào trong màn sương sớm. Một cổ khí màu phấn hồng trong nháy mắt liền theo làn sương tràn ngập khắp sân khiến tất cả mọi người đang tham gia lễ truy điệu ngoài Ngã Ti, A Mạn Đạt, Kiệt Khắc sư phụ mấy người ở phía đầu sân khá cao đã hít vào không ít. Hỗn nguyên tử cùng Dương Hạo mang danh xuân dược phái tu tiên tự nhiên không phải là hư danh, tất cả đan dược của bọn họ mặc dù có những tác dụng khác nhau nhưng bản chất đều là xuân dược phi thường mãnh liệt cho nên chân khí Dương Hạo thả ra dĩ nhiên cũng tràn ngập dược tính xuân dược, mọi người hít vào rồi dược tính rất nhanh phát huy. Đúng lúc này, ánh mặt trời từ từ mãnh liệt, sương trắng chậm rãi tán đi, khiến cho quang cảnh trên sân có thể nhìn thấy rõ, những người được thuê tới tham gia truy điệu cũng không có gì ngăn cản nữa. Lúc dược tính vừa bắt đầu những người này bất quá chỉ là cảm thấy toàn thân nóng lên mà thôi, nhưng theo dược lực thấm dần trong thân thể bọn họ dần dần động tình, không ít người tự sờ thân thể mình không hề cố kỵ, thậm chí còn bắt đầu cởi quần áo. Trên sân dần vang lên trận trận dâm thanh diễm ngữ, điểm chết người chính là không ít nam nữ đang đứng lẫn với nhau, trong lúc mơ mơ màng màng tự nhiên quay sang ôm lấy đối phương, nếu cứ tiếp tục có lẽ mấy trăm người ở đây sẽ lập kỷ lục làm tình tập thể trước mắt mọi người. Dương Hạo mặc dù là tác giả chuyện này nhưng hắn tuyệt không ngờ sẽ tạo thành cảnh tượng này, hắn trợn mắt há mồm :" Mẹ ơi, sao dược tính lại lợi hại như vậy?" " Nói nhảm! Chúng ta chính là cao thủ đan đỉnh song tu phái." Giọng Hỗn nguyên tử đầy đắc ý. " Làm sao bây giờ?" Dương Hạo bắt đầu sốt ruột " Chúng ta phải cứu tỉnh bọn họ a, không thể để cho bọn họ ......" " Không thể cứu đâu, đồ đệ ngoan, ngươi hảo hảo thưởng thức cảnh này đi." Hỗn nguyên tử quả nhiên lộ rõ âm mưu, một điểm hối hận vì những gì mình làm cũng không có. Thế nhưng Dương Hạo không nghĩ như vậy, mặc dù vừa rồi hắn rất giận nhưng cũng không muốn khiến những đồng học kia mất thể diện như vậy. Nhưng bất luận Dương Hạo kêu gọi người bên cạnh thế nào, bọn người kia vẫn chỉ mơ mơ màng màng không tỉnh, thậm chí còn có một người con gái thừa thế xông tới dọa Dương Hạo phải vội né ra. Lúc tràng làm tình tập thể sắp xảy ra không thể tránh được thì trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn kinh tâm động phách, theo tiếng nổ rung động lòng người một đạo quang mang màu trắng giống như tia chớp phóng xuống. Oanh một tiếng, vừa lúc đánh trúng bức tượng đặt ở giữa sân khiến bức tượng nổ thành thạch phấn. Đạo bạch quang này không phải sét từ trên trời phóng xuống mà do một cao thủ kiếm đạo tạo thành, cao thủ kia chỉ dụng một chiêu kiếm đã dễ dàng phá hủy ca pho tượng, hơn nữa còn phát ra tiếng nổ chấn động lòng người giúp cho toàn bộ đám người trúng dược vật khiến xuân tâm nhộn nhạo hoàn toàn tỉnh táo lại. Mọi người đều tựa như vừa từ trong mơ tỉnh lại, may là thời gian tự khởi động không dài, cho nên cũng không tạo thành hậu quả gì lớn cho lắm. Dương Hạo thấy một kiếm vừa rồi lại càng hoảng sợ, khi kiếm quang biến mất một nam thanh niên tóc dài phiêu phiêu chợt xuất hiện đứng ở giữa sân, trên mặt đầy vẻ lạnh như băng cùng cao ngạo, diện mạo nam tử này có vài nét rất giống với Vương Chí Tuấn. Dương Hạo vừa mới vừa nghĩ đến Vương Chí Tuấn hắn đã cùng hiệu trưởng và một đoàn sư phụ xuất hiện, đám người đó dường như đều có tâm sự trong lòng, mặt rất nghiêm túc. Ngã Ti vẫn đứng cạnh bức tượng cho nên không trúng phải dược vật, thế nhưng chỉ nháy mắt bức tượng tỉ mỉ chuẩn bị bị phá hủy, nàng đương nhiên không thể nén giận :" Hỗn đản! Ai cho ngươi phá hủy đồ của ta." " Ngã Ti!!!" Hiệu trưởng tiến lên, uy nghiêm nhìn bốn phía chung quanh " Các ngươi đang làm gì vậy ?" Lôi Mông Tinh cao cấp học viện là học viện của những quý tộc cao nhất trong cả Ngân hà đế quốc, cũng là nơi do hoàng thất Lôi Mông Tinh quản lý cho nên hiệu trưởng ở đây đều là hoàng thân quốc thích. Như vị hiệu trưởng trước mắt cũng mới chỉ gần bốn mươi chính là biểu huynh của hoàng đế Lôi Mông Tinh, trong hoàng tộc cũng rất có địa vị. " Đang...... đang làm lễ truy điệu." Ngã Ti mặc dù đanh đá nhưng đối mặt với hiệu trưởng cũng có chút sợ hãi. " Hồ đồ, vừa rồi mà gọi là truy điệu sao ?" Hiệu trưởng giận dữ quát lên. " Có lẽ có người ở chỗ này giở trò đó." Cao thủ có mái tóc dài bay bay nhìn khắp một vòng chung quanh, ánh mắt như kim châm đâm tới mặt Dương Hạo. Vị hiệu trưởng cau mày :" Cái gì truy điệu, truy điệu ai ?" " Dương Hạo......" Ngã Ti áp thấp giọng rồi lại không nhịn được bắt đầu khóc to, mặc dù Ngã Ti làm việc hoang đường thế nhưng tình cảm đối với Dương Hạo cũng rất chân thành. Hiệu trưởng lạnh lùng hừ một tiếng :" Theo ta được biết, Dương Hạo chưa có chết." " Sao có thể?" Ngã Ti la hoảng lên " Hắn tới ám thú sào huyệt, sao có thể không chết?" " Người có chết hay không cũng không biết mà đã làm lễ truy điệu, ngươi thật ra rất muốn làm tiểu quả phụ sao?" " Đây là ca ca Vương Thao của ta, hiện đang là đoàn trưởng hoàng gia kiếm đạo đoàn." Vương Chí Tuấn kiêu ngạo giới thiệu. Hiển nhiên vinh diệu của Vương thị gia tộc bọn họ chính là gã ca ca này. " Vậy thì sao ?" Ngã Ti cho tới bây giờ kiêu ngạo đã thành tính căn bản là không để ý đến đoàn trưởng hay không đoàn trưởng, cả Ngân hà đế quốc ít nhất có hơn một trăm kiếm đạo đoàn phân bố trong quân đội, cũng không phải là quá quan trọng. " Ta đang nghĩ xem kẻ dám cùng đệ đệ ta động thủ có thể có bao nhiêu bản lãnh." Vương Thao ngạo mạn chỉ ngón tay ra xa xa về phía Dương Hạo " Không phải ngay cả việc lộ diện hắn cũng không dám chứ? " Vương Thao vừa nói dứt Dương Hạo quả nhiên lọt vào kế khích tướng đã nhanh chóng chạy tới cạnh Ngã Ti :" Đúng vậy, chọc giận đệ đệ ngươi chính là ta, vậy thì sao ?" " Dương Hạo!!!" Ngã Ti cùng A Mạn Đạt đều la hoảng lên, các nàng sớm đã tưởng rằng Dương Hạo hẳn phải chết không thể nghi ngờ cho nên ngay cả lễ truy điệu đều cũng đã sớm chuẩn bị xong, không ngờ đến bây giờ hắn vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hơn nữa dường như so với trước kia càng thêm phần mạnh mẽ. Dương Hạo dường như đã thay đổi, toàn thân đều tràn ngập tự tin, hắn khoát khoát tay với hai người tình rồi chăm chú quan sát cao thủ kiếm đạo trước mặt. " Thế nào?" Vương Thao đứng thẳng tắp, rất giống một thanh trường kiếm " Ngươi quả có thể tự mình giết chết một con hắc ma thú ?" " May mắn thôi, có điều so với ngươi thì ta vẫn mạnh hơn." Dương Hạo trừng mắt nhìn lại, căn bản không có chút sợ hãi nào. " Đồ đệ ngoan, Đồ đệ ngoan......" Tiếng gọi của Hỗn nguyên tử từ trong bụng vang lên. " Uh?" Đang ở trước đám đông, Dương Hạo không dám trả lời rõ. " Ngàn vạn lần đừng mạnh miệng, gã Vương Thao này rất lợi hại, phi thường lợi hại, rất mạnh mẽ." Hỗn nguyên tử rất hiếm khi tâng bốc người khác như vậy " Tiểu đồ đệ, ngươi chưa thể dò xét năng lượng người khác cho nên mới không biết sự cách biệt giữa ngươi cùng hắn." " A?" " Nếu ví hắn như đại dương mênh mông thì kẻ giết hắc ma thú như ngươi bất quá chỉ là một dòng suối nhỏ, ngươi nếu chọc phải hắn, vậy......" Hỗn nguyên tử ngượng ngùng nói. Dương Hạo lập tức thay đổi sắc mặt, vốn hắn vừa mới giết chết hắc ma thú, lòng tin đang mở rộng còn tưởng rằng Vương Thao lợi hại nhất cũng chỉ bằng hắc ma thú là cùng, không ngờ chuyện căn bản là hai người không phải cùng một tầng thứ. \ Thấy sắc mặt Dương Hạo đại biến, Vương Thao hơi hài lòng, len tiếng nói :" Tiểu tử, ngươi cho là giết chết hắc ma thú non là lợi hại rồi sao ? Nói cho ngươi, thủ hạ của ta chỉ cần một kiếm là có thể giết chết nó." Dương Hạo từ trên người Vương Thao cảm thấy được một cỗ khí tức nồng đậm mùi máu tươi, loại khí tức này chỉ có người đã chém giết lâu trên chiến trường mới có. Dương Hạo không nhịn được khẽ run lên vài lần nhưng đôi mắt vẫn cố gắng dùng sức nhìn thẳng. Vương Thao không hãi sợ ánh mắt hung dữ của Dương Hạo chút nào, hắn quả thật rất có vẻ anh tuấn tiêu sái, không chỉ khuân mặt nam tính, làn da trắng hồng như được bảo dưỡng, một mái tóc dài phiêu tán quả thực giống như một tiên nhân tuấn tú. " Yên tâm, ta sẽ không động thủ với ngươi." Vương Thao đeo bao tay làm bằng ngân ti vào " Đoàn trưởng Hoàng gia kiếm sĩ đoàn ta có vinh dự của mình, sao có thể cùng tiểu tử hạ lưu ngươi so chiêu chứ." " Hạ lưu?" Dương Hạo không nhịn được hống lên. Vương Chí Tuấn ở bên cạnh hồ giả hổ uy (cáo mượn oai cọp) ha ha cười to, dường như tự mình chiến thắng Dương Hạo vậy. Vương Thao khẽ nhếch khóe miệng :" Mặc dù ngươi sẽ không chết dưới kiếm của ta nhưng ta cam đoan, ngươi tuyệt đối không có kết thúc tốt." Dương Hạo tức đến xì khói, ngực như có một tảng đá đè lên vậy, mặc dù hắn sợ Vương Thao không dám ra tay, nhưng đang ở trước mặt Ngã Ti cùng A Mạn Đạt hai người tình của mình Dương Hạo vẫn đứng vững ngang tàng như trước, có ý bảo ngươi đâu thể làm khó dễ được ta. Vương Thao liếc mắt nhìn rồi mỉm cười :" Tiên sinh, làm phiền ngài." Vị hiệu trưởng liền nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Dương Hạo nói :" Vừa rồi chuyện trên sân là do ngươi tạo ra ?" " Ta không làm." Đánh chết Dương Hạo cũng không nhận, vốn học viện đang muốn gây phiền toái cho hắn, dù ngốc hắn cũng không đến nỗi không nhận ra. " Không phải ngươi sao ?" Vương Thao không nhịn được bèn lên tiếng " Loại chuyện vừa rồi rõ ràng là do tà thuật của ngươi." " Trong học viện sao có thể học được tà thuật!" Dương Hạo nhìn hiệu trưởng " Ta là đệ tử ở đây, nói ta học tà thuật, vậy không phải nói là do học viện dạy sao ?" " Xảo ngôn!" Hàn quang đã nổi lên trong mắt Vương Thao. Có điều hiệu trưởng cũng cảm thấy lời cáo buộc của Vương Thao quả có chút vũ nhục đến học viện bèn bất mãn ho khan một tiếng rồi mới lên tiếng :" Dương Hạo, ngươi vốn là không có khả năng đến nơi đây học tập, toàn bộ là vì ân trạch của hoàng gia Lôi Mông Tinh nên mới tạo cho ngươi cơ hội này. Nhưng ngươi lại không biết quý trọng......" Dương Hạo cảm giác ngữ khí của hiệu trưởng tựa hồ có chút bất thiện, hình như có ý muốn bắt hắn khai đao :" Hiệu trưởng, không có chứng cớ thì chuyện vừa rồi sao có thể đổ lên đầu ta ?" " Không tính chuyện vừa rồi." Khuân mặt lão hiệu trưởng như một khối hàn băng. Dương Hạo thở dài một hơi :" Hắc hắc, hiệu trưởng đúng là anh minh a, ta phải đi học thôi." Nói rồi Dương Hạo liền cầm lấy tay Ngã Ti cùng A Mạn Đạt, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cừu hận Vương Chí Tuấn phóng tới. " Chờ một chút." Thanh âm hiệu trưởng tiếp tục vang lên " Ngươi sau này có lẽ cũng không cần phải đi học nữa." " Tại sao?" Dương Hạo ngạc nhiên đến ngây người, trong lòng chợt có một dự cảm xấu. " Học viện đã quyết định cho ngươi vào danh sách khai trừ." Hiệu trưởng phun ra quyết định khiến Dương Hạo dường như lọt xuống một hố băng, từ đầu đến chân bị đóng băng đến cả đầu ngón tay đều cũng phát run :" Cái gì?" " Học viện sẽ khai trừ ngươi!" Vương Chí Tuấn lớn tiếng nói, thanh âm tựa như một cây mộc côn đánh xuống đầu Dương Hạo. " Tại sao?" Ngã Ti thấy mặt Dương Hạo như tro tàn, không nhịn được bèn đứng ra kháng nghị. Hiệu trưởng hiển nhiên đã sớm chuẩn bị lời giải thích :" Trước đây, học viện đã thông báo rằng những đệ tử không thể nộp nguyên tinh thạch sẽ lập tức bị khai trừ." Ngã Ti nhìn sang Dương Hạo, thấy hắn vẫn còn đang đần ra bèn tự động chủ trương :" Ai nói hắn không thể nộp, ta nộp thay hắn, ta lập tức sẽ đi mua." " Còn kịp sao ?" Vương Chí Tuấn xuy xuy cười lạnh " Bây giờ trên thị trường căn bản là không có nguồn cung ứng, ngươi muốn mua phải đợi từ các tinh hệ khác vận chuyển lại đây, không có nửa tháng thì đừng nghĩ đến." " Thế nhưng......" " Còn nhưng nhị gì nữa." Vương Chí Tuấn hung hăng nói " Dương Hạo nhất định phải bị khai trừ, ai bảo hắn đắc tội ta!" Ngã Ti mặc dù tức giận vô cùng nhưng đối mặt với quy định cũng không có biện pháp nào để kháng nghị, nhưng nàng chợt nghe thấy phía sau Dương Hạo đang hít thở đầy nặng nề, Dương Hạo tựa như một con sói bị chọc giận, chỉ thiếu mỗi việc ngao ngao hú lên. " Không ai có thể khai trừ ta!" Dương Hạo phẫn nộ trầm giọng nói. " Vậy......" Vương Chí Tuấn còn chưa nói xong, Dương Hạo đã đem một chiếc túi lớn hung hăng ném xuống trước mặt hắn. Vương Chí Tuấn cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, chỉ thấy bên trong chiếc túi kia có ba khối nguyên tinh thạch lớn, hơn nữa còn không phải là loại quáng mạch cấp thấp trên thị trường mà là loại phi thường thuần túy, năng lượng còn tản ra cả mặt ngoài tinh thạch, loại tinh thạch này giá trị trên thị trường còn cao hơn yêu cầu mấy lần. " Sao ngươi có thể!!" Vương Chí Tuấn trợn tròn mắt. " Ta giết hắc ma thú, đương nhiên sẽ kiếm được nguyên tinh thạch." Dương Hạo hai tay chống nạnh, tức giận nói " Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta thấy hắc ma thú sẽ xoay người chạy đi sao, ba khối tinh thạch này chính là phần của ta cùng Ngã Ti và A Mạn Đạt, các ngươi còn có điều gì nói." Khuôn mặt tuấn tú của Vương Chí Tuấn biến sắc, hiển nhiên thứ Dương Hạo vừa lấy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, Vương Chí Tuấn cũng giống lũ đồng học khác đều tưởng rằng Dương Hạo chết chắc. Giờ hắn thấy Dương Hạo thật sự có thể xuất ra nguyên tinh thạch, không khỏi luống cuống tay chân, đành quay đầu lại nhìn về phía đại ca mình cầu cứu. Thế nhưng hiệu trưởng cùng Vương Thao hai người lại không chút động dung, bọn họ biết nhiều nội tình hơn Vương Chí Tuấn nhiều cho nên đối với chuyện Dương Hạo xuất ra nguyên tinh thạch không có chút nào bất ngờ. Hiệu trưởng nhìn tinh thạch trong túi gật đầu nói :" Nga, ba khối này quả nhiên là nguyên tinh thạch rất thuần túy, có thể nộp cho học viện." " Ta có thể tiếp tục lưu lại chứ ?" Trong lòng Dương Hạo xuất hiện một hy vọng, tảng đá lớn trên ngực cuối cùng sắp có thể quẳng xuống. Thế nhưng lão hiệu trưởng chợt toát ra ánh mắt tiếc hận :" Nhưng ngươi vẫn bị khai trừ." " Tại sao?" Dương Hạo ủy khuất vạn phần. Vốn học viện muốn tất cả đệ tử mỗi người giao một khối nguyên tinh thạch đã là việc phi thường quá phận, mà hắn lao lực thiên tân vạn khổ kiếm được tinh thạch thuần túy như vậy hẳn phải được khen thưởng mới đúng, nhưng ngược lại còn muốn khai trừ, quả thực là quá không có đạo lý . " Nguyên nhân học viện khai trừ ngươi cũng không phải vì chuyện đó." Lão hiệu trưởng nhìn cái túi dưới chân " Chính là vì số nguyên tinh thạch này." " A?" Dương Hạo hoàn toàn không hiểu. " Mời Vương Thao đoàn trưởng nói cho ngươi đi." Sắc mặt hiệu trưởng cũng không quá tốt, có lẽ quyết định này của lão là do áp lực của Vương Thao. Vương Thao không hoảng hốt không vội vàng mở miệng nói :" Nguyên nhân rất đơn giản nhưng ngươi hãy nói ngươi kiếm được nguyên tinh thạch này như thế nào trước đã ?" " Ta tới ám thú sào huyệt a." Dương Hạo liền đem toàn bộ quá trình kể qua một cách đơn giản " Không nghĩ rằng phải giết chết hắc ma thú mới kiếm được." " Không nghĩ rằng?" Vương Thao mỉm cười " Hay cho câu không nghĩ rằng, chẳng lẽ ngươi không biết, con hắc ma thú ngươi giết chết đang được đế quốc đặc thù bảo vệ sao ?" " Đặc thù bảo vệ?" Dương Hạo cảm thấy choáng váng, điều này thật sự là hắn không biết " Cái gì đặc thù bảo vệ ? Sao phải bảo vệ nó?" " Nguyên tinh thạch là một loại tinh thạch năng lượng phi thường hiếm có, đối với binh khí bình thường sẽ có tác dụng tăng sức mạnh mãnh liệt, đối với quân đội đế quốc mà nói là một loại tài nguyên trân quý." Vương Thao giải thích rất bình thản " Nguyên tinh thạch cũng không phải tài nguyên quáng vật do thiên nhiên sinh ra mà là thông qua hít thở của hắc ma thú mới ngưng tụ thành, nhưng cũng không phải tất cả hắc ma thú đều có thể tạo ra loại nguyên tinh thạch này, chỉ có một vài con hắc ma thú còn non mới có thể ngưng tụ thành nguyên tinh thạch." " Vậy...... Vậy thì thế nào?" Dương Hạo dần cảm giác được sự nghiêm trọng của hỏi đề. " Thế nào?" Vương Thao nói với vẻ thế mà cũng không hiểu " Mỗi con hắc ma thú có thể ngưng tụ nguyên tinh thạch đều được luật pháp của đế quốc bảo vệ, bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể khai thác tinh thạch nhưng tuyệt đối không thể xúc phạm tới hắc ma thú . Ngươi vì khai thác ba viên nguyên tinh thạch mà đã giết chết một con hắc ma thú trân quý, con này chính là ma thú duy nhất có thể ngưng tụ nguyên tinh thạch trong phạm vi vài tinh hệ quanh đây."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang