[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm

Chương 8 : Là may mắn hay là thật đáng buồn

Người đăng: 

.
Vũ Duyệt thân mình nhất thời cứng đờ, đầu óc cũng có chút xoay chuyển, cái thanh âm kia… Không thể nào? “Duyệt Duyệt? Ngươi làm sao vậy a?” Nàng như thế nào đột nhiên khẩn trương như vậy a? Bị người ngăn lại, bọn họ cũng có biện pháp thoát thân không phải sao ? “Hư —— không cần nói nói, cái tên kia biết ta…!” Xong đời, làm sao có thể đụng phải Vân Dực a? Cái này có phải hay không chết chắc rồi a? “Duyệt Duyệt, ngươi gần nhất có vẻ rất táo bạo a!” Không đúng, không phải gần nhất, mà là từ sau khi hắn nhìn thấy nàng, nàng vẫn đều có chút cứng đầu! Đây làm sao có thể là muội muội khôn khéo trước kia của hắn? “Ta có thể không táo bạo sao? Ta ở trong này phẫn hận đợi mười mấy năm, gần nhất toàn bộ đều bộc phát ra, thần kinh có thể bình thường mới là lạ!” Vũ Duyệt tức giận nói. “…” Nhớ ngày đó, thời điểm vừa mới xuyên tới, nàng xuyên qua thành một vị công chúa, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận! Nhưng mẫu thân trên danh nghĩa của nàng cư nhiên bởi vì nàng là một nữ hài tử, mà nhẫn tâm đem nàng một phen đẩy ngã trên mặt đất, hoàn toàn không có một tia tình nghĩa mẫu tử. Chuyện này cũng chẳng có gì, nàng không lo chính mình là nữ nhi, nàng cũng không xem bà ta là nương, dù sao nàng cũng không mang tâm lý của một tiểu hài tử. Chuyện tình càng quá đáng hơn là, cái người gọi là Hoàng Thượng kia, cũng chính là cha nàng càng chẳng quan tâm nàng, cư nhiên tên cũng không đặt cho nàng! Như vậy còn chưa tính, nhưng sau đó có Vương gia nước khác đến cầu hôn lại điểm danh nàng, muốn nàng thành thân, đây không phải nói giỡn hay sao? Tỷ tỷ trên danh nghĩa của nàng nhìntrúng Lạc Minh Hiên, muốn quyến rũ hắn, kết quả vì sao trúng chiêu lại là nàng và cái tên Vương gia chó má kia ? Mà tên phụ thân kia từ lâu đã xem nhẹ nàng, sớm đã quên chính mình còn có một nữ nhi là nàng, thật bi ai! Dù sao, tính tình nàng căn bản là táo bạo mọi người trong nhà đều biết, sau khi thân phận thay đổi, cùng lúc trước có chút bất đồng, nhưng là bản tính cũng sẽ không thay đổi. “Đem mặt rời lại đây!” Ngữ khí có chút cưỡng chế, làm cho Vũ Duyệt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng không thể để cho hắn nhận ra được, nếu không sẽ phải đi gặp cái tên Vương gia kia ! Nàng liền buồn bực a, nàng rốt cuộc có điểm nào tốt? Cư nhiên làm cho hắn đối với nàng nhớ mãi không quên? Tìm nàng bốn năm? Nếu không phải nàng biết cái đạo lý nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, phỏng chừng nàng đã sớm bị đóng gói mang về . “Vị quan gia này, tiểu nhân vẫn khuyên ngài không nên nhìn thì tốt hơn !” Vũ Duyệt đè nặng cổ họng của mình, thanh âm có chút khàn khàn. “Như thế nào? Chẳng lẽ là ám muội bất thành sao?” Vân Dực thanh âm có chút lạnh, thật không ngờ, đi theo chủ tử một thời gian, cư nhiên tính cách cũng bị nhiễm a. “Không dối gạt gì quan gia, tiểu nhân cùng khuyển tử đang bị đậu mùa, chúng ta sợ đem bệnh lây cho ngài nha…” Xem nàng săn sóc, quan tâm nhân nhiều như vậy a. ” Không sao cả, ta đã từng bị đậu mùa, cho nên ta không sợ mắc tiếp !” Vân Dực nheo hai mắt lại, cẩn thận nhìn bóng dáng Vũ Duyệt, thật sự là rất giống a! Bất quá, nếu bốn năm không tìm được nàng, nói cách khác chính là nàng căn bản che giấu quá tốt! Như vậy nàng mới có thể lấy một loại hình thức che giấu nào đó để rời khỏi tầm mắt của hắn, Vân Dực âm thầm báo cho chính mình. “Ngươi thật sự… muốn xem?” Vũ Duyệt nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi hỏi. “Ân!” Vân Dực cũng không là người phải hồ lộng, nếu không hắn hiện tại làm sao có thể là thủ hạ đắc lực của Lạc Minh Hiên? Ai, hiện tại chính mình cùng con là thân thế mỏng manh, làm sao có thể cùng một đoàn quan binh xung đột đây, hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện ông trời không cần quá tàn nhẫn như vậy! Vân Dực tỉ mỉ nhìn Vũ Duyệt nửa ngày, không nói gì, nhưng là nhìn đứa nhỏ trong lòng nàng, ánh mắt kinh nghi không hề lưu chuyển, chuyện này có phải hay không quá hoang đường ? Vân Dực hiện tại xác định người trước mắt chính là Vương phi không sai, nhưng đứa nhỏ trong lòng nàng là thế nào? Chẳng lẽ nàng thành thân? Không giống a! Chẳng lẽ đứa nhỏ kia là của Vương gia? Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Vân Dực, hắn hiện tại thực hỗn loạn. “Quan gia? Quan gia?” Vũ Duyệt khẩn trương gọi Vân Dực, hắn sẽ không phát hiện cái gì đi? Nàng hiện tại là đang giả trang, Vân Dực là người khô cứng như vậy , hẳn là sẽ không đoán được a. Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn nàng chết? Nàng có chết cũng không muốn ở cùng cái tên Vương gia kia đâu ! Đầu năm nay nam nhân ba vợ bốn nàng hầu nhiều như vậy, nam nhân kia lại là Vương gia, thế nào cũng cảm thấy không đáng tin! Nàng muốn tìm một người giống cha nàng kiếp trước, sủng lão bà như vậy , yêu lão bà như vậy ! Nếu có cái loại tiểu tam, tiểu lão bà đến chen chân, thì nàng tình nguyện một mình ở vậy cả đời! Vũ Duyệt trong tiềm thức bắt đầu chống lại Lạc Minh Hiên, không phải là vì hắn làm người thế nào, mà vì cái thân phận Vương gia kia của hắn, cũng đã đủ cho nàng khiếp sợ. Không cần nói nữa, nàng muốn rời khỏi Lạc Minh Hiên ! Cho nên thực bất hạnh, Lạc Minh Hiên còn không có kịp đứng trên vũ đài để triển lãm chính mình, liền bị Vũ Duyệt một cú knockout . “Vị phu nhân này, các ngươi đang vội vã đi chữa bệnh sao?” Vân Dực phục hồi lại tinh thần nhẹ nhàng hỏi. “Đúng vậy, quan gia, bệnh này không thể chờ a!” Vũ Duyệt ra vẻ ai oán nói tiếp. “Vậy các ngươi trước hết đi thôi! Vẫn là đi chữa bệnh quan trọng hơn !” Vân Dực lời nói vô cùng lạnh nhạt, nhưng trong mắt hắn đã có một chút tinh quang hiện lên, hắn sẽ không ngăn nàng lại, dù sao nơi này còn có nhiều người như vậy đang nhìn, vẫn là chậm rãi rồi nói sau. Vũ Duyệt vội vàng ôm Vũ Kiệt ly khai, hù chết nàng, còn tưởng rằng chính mình liền như vậy xong đời! Hoàn hảo, ông trời có mắt a! “Vân Thiên, ngươi đi theo mẫu tử hai người kia, trăm ngàn lần không nên mất dấu bọn họ! Có chuyện tình gì quan trọng, ngươi liền dùng bồ câu đưa tin trở về!” Vân Dực lời nói rơi vào không trung, một bóng dáng ở phía sau hiện lên, giây lát liền biến mất, tốc độ kia thật mau, làm cho người ta cảm thấy là ảo giác. “Các huynh đệ, thu binh, hiện tại chúng ta có thể trở về rồi!” Vân Dực đem mọi người đều triệu tập lại, dù sao người đã muốn tìm cũng đã tìm được rồi, hơn nữa mọi người đều đã rất tập trung, như vậy có thể ly khai. “Vương gia, ta đã tìm được Vương phi !” Vân Dực cúi đầu ở bên người Lạc Minh Hiên, cung kính nói. “Nàng ở nơi nào?” Lạc Minh Hiên lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt cũng có chút trầm ngâm, hắn không có nghe lầm chứ ? “Thuộc hạ không có mạnh mẽ mang Vương phi về, nhưng đã cho Vân Thiên đuổi theo tung tích của Vương phi, hắn sẽ tùy thời truyền tin tức về !” Vân Dực thật sự đoán không ra Vương gia nhà mình rốt cuộc muốn làm thế nào , hắn tự chủ trương như vậy, Vương gia sẽ không tức giận chứ ? “Thời điểm tin tức truyền tới, bổn vương muốn biết trước tiên, bổn vương sẽ tự đi tìm nàng!” Thanh âm kiên quyết làm cho người ta biết được hắn thật sự quyết tâm, hắn nhất định phải làm cho nàng cam tâm tình nguyện trở về!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang