[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm

Chương 59 : Xuân sắc nồng đậm

Người đăng: 

.
“Hiên ~” Thanh âm mềm mại làm cho động tác của Lạc Minh Hiên càng thêm cấp bách . Lúc này ở dưới thân hắn là người hắn yêu nhất, lần này có thể quang minh chính đại có được nữ tử trong lòng, còn chuyện nào có thể làm cho người ta hạnh phúc hơn đây ? Ngoài cửa sổ, cơn gió nhỏ khẽ lay nhánh cây mảnh mai, dường như đang chúc mừng cho hai người bọn họ. Ánh nến ấm áp lan tỏa trong không khí, bầu không khí dịu nhẹ, ẩn hiện cảm giác ôn nhu. Vầng răng huyền ảo, che phủ bóng cây tầng tầng lớp lớp… “Hiên ~” Hai mắt Vũ Duyệt dần trở nên long lanh, đôi mắt trong suốt như nước lập tức ánh vào trong mắt Lạc Minh Hiên. “Duyệt Duyệt…” Nhìn dung nhan thiêu hồng kia, đáy lòng Lạc Minh Hiên càng ôn nhu, bảo bối của hắn, người đầu tiên khiến cho hắn biết cảm giác yêu thương một người là như thế nào. Quần áo từng lớp từng lớp rơi xuống, da thịt mịn màng dưới ánh trăng huyền ảo dường như đang phát ra những tia sáng kì lạ.. Bầu không khí mê hoặc quanh quẩn bên ánh nến ấm áp, mang đến một cảnh xuân sâu sắc, động lòng người.. Tấm màn giường không biết từ khi nào đã được buông xuống, hai thân ảnh hòa quyện vào nhau vô cùng hài hòa, vô cùng duy mỹ, dường như bọn họ sinh ra là để cho nhau vậy, không chấp nhận bất cứ người nào chen chân vào đó. Ánh trăng trên cao không ngờ cũng thẹn thùng trốn vào những đám mây bồng bềnh xung quanh, nháy mắt tinh nghịch mấy cái, thật tình chúc phúc cho đôi tình nhân này ! Một đêm tham hoan, Vũ Duyệt cuối cùng cũng không chống cự được sự triệu hồi của Chu công, nặng nề thiếp đi. … Ngoài cửa sổ, bầu trời ngày hôm nay như xanh một cách đặc biệt, ánh nắng cũng đặc biệt ấm áp, côn trùng kêu vang có nhịp điệu, thời tiết như vậy hiếm có khó gặp, thích hợp ra ngoài dạo chơi, đạp thanh, hoặc là ngắm hoa thưởng lãm. Đáng tiếc. Không ngờ vẫn có người nhẫn tâm cô phụ những tia nắng ấm áp này, chui rúc trong chăn ngủ thật ngon ! Tục ngữ nói rất đúng, làm việc vui thì tinh thần cũng vui, lời này quả thực rất thích hợp đối với Lạc Minh Hiên bây giờ, trải qua một đêm “vất vả làm lụng “, cả người hắn vẫn tràn đầy tinh thần. . Nằm nghiêng ở đầu giường, một tay Lạc Minh Hiên đặt sau đầu, một tay đặt trên người Vũ Duyệt, khóe miệng mỉm cười nhìn mỹ nhân đang ngủ say này ! Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, bởi vì bị hắn hung hăng yêu thương, mà thật lâu không tiêu tan, thật giống một quả táo chín hồng, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một miếng. Thử xem nó rốt cuộc có ngọt như trong tưởng tượng hay không. Đôi môi đỏ mọng có chút sưng tấy, làm cho Lạc Minh Hiên trong lòng tự trách, tối hôm qua hắn có phải đã quá thô bạo hay không ? Thế cho nên… Nhìn lại hồng ngân che kín da thịt, Lạc Minh Hiên thật sự cảm thấy bản thân nên bình tĩnh lại một chút ! Cánh tay đặt trên người Vũ Duyệt không tự giác xẹt qua da thịt non mềm kia, nhẹ nhàng ma sát, cảm giác rất tuyệt. “Ân?” Một tiếng than nhẹ, Vũ Duyệt hơi mở đôi mắt buồn ngủ ra, có chút không rõ ràng tình huống hiện tại. Nàng hiện tại đang ở nơi nào ? “Bảo bối, tỉnh rồi ?” Thanh âm trầm thấp lại có chút khàn khàn vang lên bên tai. Vũ Duyệt có chút không hiểu, bên người nàng tại sao lại có nam nhân ? Bỗng dưng mở to hai mắt, vẻ buồn ngủ trong mắt Vũ Duyệt lập tức biến mất không thấy . Vội vàng từ trên giường ngồi dậy, muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ! Một cơn đau nhức chạy dọc từ dưới thân lên, Vũ Duyệt lập tức run rẩy, muốn ngã xuống dưới. Một đôi bàn tay to nhanh chóng xuất hiện, kéo nàng vào một cái ôm thật ấm áp. “Đau quá ~” Thanh âm có chút ủy khuất, lại diễn ra ngay lúc này, Lạc Minh Hiên cảm thấy dục vọng của mình lập tức lại trỗi dậy, tiểu nữ nhân này, hắn thật sự là không có sức chống cự với nàng mà ! “Đến đây, ta giúp nàng xoa!” Thanh âm trầm thấp tràn ngập từ tính làm cho trái tim Vũ Duyệt say mê, chính hắn làm ác, đương nhiên phải là do hắn đi giải quyết hậu quả. Bàn tay to ấm áp, đặt lên vòng eo mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve, mát xa. Thỉnh thoảng còn truyền một ít nội lực vào. Vũ Duyệt cảm thấy vùng eo dường như đang có một dòng nước ấm chảy qua, cơn đau nhức cũng đã giảm bớt một chút, thật là thần kỳ ! “Còn đau không ?” Cúi đầu hỏi Vũ Duyệt, trong mắt Lạc Minh Hiên mang theo một chút đau xót. “Ta không có mảnh mai như vậy đâu!” Thoải mái nằm trong lòng Lạc Minh Hiên, Vũ Duyệt nhịn không được khiêu khích nói. “Không mảnh mai ? Vậy đêm qua là ai luôn khóc nói ta nhẹ một chút ?” Vừa thấy Vũ Duyệt bướng bỉnh cãi lại, Lạc Minh Hiên liền trêu ghẹo nàng một chút. “Chàng…” Hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, hai má Vũ Duyệt lại đỏ ửng, tốc độ cực nhanh , làm cho người ta không theo kịp . “Lạc Minh Hiên, chàng đáng đánh đòn!” Hắn sao có thể chuyện gì cũng nói ra như vậy ? “Bảo bối, vi phu tùy nàng xử trí!” Ôm Vũ Duyệt nằm xuống, mái tóc dài bị hất sang một bên, lộ ra cơ ngực tinh tráng. Từng bắp thịt căng phồng, tràn ngập nam tính, làm cho Vũ Duyệt lập tức im lặng. Bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc tầm mắt, đầu óc hít thở không thông, Vũ Duyệt kinh ngạc không biết nên làm gì . “Nương tử, thế nào, nàng có thấy vừa lòng không ?” Ngữ điệu mị hoặc, làm cho Vũ Duyệt không tự giác gật đầu. Đợi chút ! Vũ Duyệt dùng sức lắc lắc đầu, muốn cho bản thân tỉnh táo một chút, nam nhân này, không ngờ , không ngờ dám sử dụng mỹ nam kế với nàng ? Thật là đáng giận ! “Hừ, đó có là gì, ta một điểm cũng không hài lòng, dáng người của chàng còn kém xa hình mẫu lý tưởng của ta, cơ bắp thì lỏng lẻo, quá mềm, một điểm cũng không tốt !” Chu môi lên, Vũ Duyệt muốn phản kháng lại Lạc Minh Hiên, còn mơ nàng mới nói hắn tuyệt! “Phải không ?” Nghe vậy, Lạc Minh Hiên cũng không tức giận , ngược lại vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn Vũ Duyệt, thật giống như một tiểu hồ ly đang tính kế người khác ! “Đúng vậy !” Vũ Duyệt đang dỗi nên cũng không để ý đến nét mặt của Lạc Minh Hiên, cố gắng nói ra mục đích của bản thân. “Một khi đã như vậy, chỉ có thể nói rằng vi phu đã thất bại, bất quá, vi phu đối với những lời nương tử đại nhân nói ra không hoàn toàn tin tưởng, vì để chứng minh những lời của nương tử là sai, vi phu cũng chỉ có thể hy sinh thêm một chút, để nương tử thể nghiệm lâu hơn một chút !” Bộ dáng vô lại, lời nói lại càng vô lại hơn , làm cho Vũ Duyệt lập tức rớt mộng. Nàng có phải vừa nghe lầm cái gì không ? Ừ, đúng vậy, gần đây thính lực của nàng không được tốt lắm, cho nên nhất định là nàng đã nghe lầm ! Vũ Duyệt giả vờ như chưa nghe thấy, sau đó kéo chăn lên, chuẩn bị tiếp tục đi ngủ bù, nàng vẫn còn buồn ngủ quá! “Nương tử, nàng sao có thể không nhìn vi phu vậy ?” Vẻ mặt ai oán xốc chăn Vũ Duyệt lên, bàn tay to háo sắc lập tức tiến vào . “Ô ô ô, chàng tránh ra cho ta ~” Vũ Duyệt đáng thương nhìn Lạc Minh Hiên, kết quả ánh mắt kia lại dẫn động thú tính của người nào đó… Còn ngủ cái gì nữa chứ ? Hiện tại thời tiết tốt đẹp như vậy, làm một số việc khác vẫn tốt hơn a…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang