[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm
Chương 55 : Nhiêu Phi nương nương
.
Chương 55:: Nhiêu Phi nương nương “Duyệt Duyệt, nàng làm sao vậy?” Nhẹ nhàng ôm Vũ Duyệt vào lòng, hắn hoàn toàn không thèm nhìn tới nữ nhân ghê tởm kia.. “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi lạnh.” Thuận thế dựa vào lòng Lạc Minh Hiên, Vũ Duyệt dùng sức cọ cọ. “Nhiêu Phi nương nương giá lâm!” Vũ Cẩm Thiên vừa định nói gì đó, lại đột nhiên bị thanh âm cao vút này chặn họng. “Ái phi, nàng đến hơi chậm đó!” Vũ Ngạo Thiên từ chỗ ngồi của mình đi xuống, nhẹ nhàng tiến đến nắm tay Nhiêu phi, cười một tiếng.
“Hoàng Thượng ~” Thanh âm nhu ngấy làm cho Vũ Duyệt nhịn không được lại run rẩy, nữ nhân này không ngờ lại là mẫu thân trên danh nghĩa của nàng, nghĩ như thế nào, cũng đều cảm thấy có chút châm chọc. “Nô tì chỉ là muốn trang điểm đẹp một chút, không muốn làm cho ngài mất mặt mà thôi!” Không thuận theo níu níu ống tay áo Vũ Ngạo Thiên, Nhiêu phi nũng nịu yếu ớt nói. “Ai…” Vũ Duyệt thấy thế, nhịn không được thở dài một hơi. “Nhìn thấy người kia nàng cảm thấy khó chịu sao ?.. Duyệt Duyệt, nếu nàng thấy khó chịu, chúng ta sẽ rời khỏi đây. ” Lạc Minh Hiên không muốn khiến cho Vũ Duyệt phải chịu bất kì hình thức thương tổn nào. “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy buồn cười. Đã là một lão bà tuổi trung niên rồi, không ngờ còn học đòi mấy cô nương trẻ tuổi bôi son trát phấn, thật đúng là làm cho người ta muốn nôn. Những đồ ăn mỹ vị để trước mắt này, ta cũng không muốn động tới nữa .” Nàng sợ bản thân nhịn không được lại nôn ra! “Nhiêu phi nói cũng đúng, là trẫm sơ sót.” Giống như chịu thua, nhưng ở một góc tối trên khuôn mặt mà người khác không nhìn thấy, trong mắt Vũ Ngạo Thiên lại xẹt qua một tia lãnh ý. “Lạc Vương gia, đã lâu không thấy .” Nhìn thấy Lạc Minh Hiên, Nhiêu phi ân cần thăm hỏi tượng trưng một chút, mục đích nàng đến đây không phải là vì hắn, cho nên cũng không cần phải nói chuyện nhiều với hắn. “Nương nương khách khí rồi. Nếu không phải lúc trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ quan hệ giữa chúng ta đã thân thiết hơn một chút.” Lạc Minh Hiên coi như là tình cảm mà nói. Nếu Duyệt Duyệt không trốn hôn, hiện tại nàng có thể xem như là nhạc mẫu của hắn “Ngươi…” Nghĩ đến chuyện này, Nhiêu phi liền hận nghiến răng nghiến lợi, nếu không con nha đầu chết tiệt kia đào hôn, thì hiện tại nàng đã có thể ngồi lên ngôi Hoàng quý phi ! Tuy rằng Hoàng Thượng cực kì sủng ái nàng, nhưng phi tử quá nhiều, Hoàng hậu lại chỉ có một, nàng không cầu mong có thể lên làm Hoàng hậu, có thể lên làm Hoàng quý phi đã là rất tốt rồi. Thế nhưng, con nha đầu chết tiệt kia lại ngạnh sinh chặt đứt con đường này của mình ! Cho dù sau nàng có thể sinh được một đứa con trai, thì cũng chỉ có thể được ban chút khen thưởng mà thôi. Nàng không chỉ muốn có được sự sủng ái của Hoàng Thượng, nàng cũng muốn có được địa vị ! “Lạc Vương gia nói những lời này, quả thật làm cho bản cung xấu hổ không thôi. Đều là do bản cung giáo nữ vô phương, nếu không cũng sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.” Vốn dĩ Nhiêu phi muốn phát tác cơn giận, đột nhiên lại nhớ tới hiện tại không thích hợp cho nên chỉ có thể “nén giận” . Vẻ tươi cười kia có biết bao nhiêu phần là giả dối. Hừ, giáo nữ vô phương ? Nếu có mà nói, chẳng phải là chết người sao ? Vũ Duyệt lạnh lùng nhìn Nhiêu phi đứng e lệ ở đó, thật không biết trong lòng người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì. Ngoài mặt nàng đóng vai một nữ nhân e lệ khả ái, nhưng sau lưng ngoan lệ thế nào có ai biết được? Không từ mà biệt, cho dù là thân sinh cốt nhục của nàng, nàng cũng có thể ngoan tâm đẩy vào chỗ chết. Huống chi là đối với người khác ? Tâm địa nữ nhân như thế, nàng thật đúng là chưa bao giờ nhìn thấy. Người ta luôn nói Vũ Mị Nương vì địa vị mà hãm hại Vương hoàng hậu, để làm được điều này, nàng có thể hy sinh tất cả, thậm chí là nữ nhi của nàng, nhưng trước khi làm điều đó, đối với nữ nhi này, nàng hẳn cũng có một chút thương xót đi ? Nhưng vị trước mắt này, quả thực so với Vũ Mị Nương còn nhẫn tâm hơn, sau khi vừa sinh nàng ra, đã muốn bóp chết nàng, chỉ bởi vì nàng là một nữ nhân ! Nữ nhân bên trong hậu cung quả nhiên tâm địa đều là rắn rết, không thể nhìn tướng mạo. “Thiên nhi thỉnh an Nhiêu phi nương nương.” Vũ Cẩm Thiên sau khi thấy Nhiêu phi đã yên lặng ngồi bên cạnh Vũ Ngạo Thiên, liền thực không cam lòng tới hành lễ với nàng. Đều là do nữ nhân này cướp đi sự sủng ái của phụ hoàng dành cho mẫu phi, cho nên tuy rằng nàng được sủng ái, nhưng vẫn xa không bằng các công chúa khác, cho nên nàng hận nàng ta! “Thiên công chúa không cần đa lễ, bản cung chịu không nổi đại lễ của công chúa.” Nhiêu phi nói rất là nhu hòa, dụng tâm kín đáo, nhưng vẫn có người có thể nghe ra sự khinh thường bên trong giọng nói của nàng. “…” Vũ Cẩm Thiên oán hận âm thầm cắn môi, nữ nhân này! Không sớm thì muộn sẽ có ngày nàng khiến cho nàng ta thân tàn ma dại ! “Không biết Lạc Vương gia đã thành thân bao lâu rồi?” Nhìn quần áo trên người Vũ Duyệt đồng bộ với Lạc Minh Hiên, liền biết ngay thân phận nàng không thấp, hơn nữa Lạc Minh Hiên có thể che chở nàng như vậy, xem ra khả năng lớn nhất đó là Vương phi của hắn. Nhiêu phi tuy rằng rất không muốn để ý tới Lạc Minh Hiên, nhưng chuyện này nàng vẫn ít nhiều có chút cảm xúc. Tuy rằng con nha đầu chết tiệt kia đào hôn, nhưng hôn ước giữa nàng và Lạc Minh Hiên vẫn chưa có giải trừ ! Vũ Duyệt híp mắt nhìn Nhiêu phi trong chốc lát. Nữ nhân rất được, có một loại cảm giác xinh đẹp đến tận xương, nhất cử nhất động đều vô cùng mị hoặc, thực không hổ danh hiệu “ Nhiêu phi” này. Bất quá, thời gian có thể rửa trôi mọi thứ, nữ nhân này đã hoàn toàn không có được vẻ thuần nhiên như lúc trước, có thể được sủng ái mười mấy năm, nàng rất không đơn giản! Ngoài phòng gió tựa hồ như lớn hơn , bức rèm che trước cửa bắt đầu lay động, phát ra thanh âm “đinh đinh”, lãnh ý nhè nhẹ rót vào đại sảnh, Vũ Duyệt nhịn không được lại cọ cọ vào trong lòng Lạc Minh Hiên. Ô ô ô, nàng mặc ít áo quá a ! “Bốn năm .” Lạc Minh Hiên không e dè, nói 4 năm là 4 năm , tuy rằng Duyệt Duyệt chạy trốn, nhưng tràng hôn than kia, cho tới bây giờ hắn đều cảm thấy mình đã giữ lời ! Lời này nói ra, toàn trường đều ồ lên, nói như vậy, hoặc là thời diểm cầu hôn công chúa hắn đã thành thân, hoặc là sau khi công chúa đào hôn làm cho hắn giận dữ, liền cưới người khác ? Vũ Ngạo Thiên cầm chén rượu âm thầm phát lực, khiến cho chén rượu ngọc kia xuất hiện vết rạn nhè nhẹ. Lạc Minh Hiên có phải muốn cho hắn không còn mặt mũi đúng trước mọi người nữa hay không ? “Thật không ngờ Lạc Vương gia lại có nhiều tình nhân như vậy a!” Phía dưới lập tức có người cười ra tiếng, thật vất vả mới có một cơ hội để trào phúng đối phương, người Vũ quốc làm sao có thể buông tha cơ hội tốt này ? Tuy rằng Lạc Minh Hiên là Vương gia Lạc Thiên quốc, danh phận cũng không nhỏ, nhưng hiện tại hắn cũng phải là đại biểu quốc gia đi sứ, hơn nữa Hoàng thượng hiện tại khẳng định cũng sẽ không tiếp đãi tốt với hắn nữa, vậy thì không cần khách khí. “Hiên, ta mệt rồi, có chút buồn ngủ, không muốn nghe lũ chó điên này sủa nữa!” Vũ Duyệt miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó đem sức nặng của toàn thân đặt trên người Lạc Minh Hiên, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. “Ngươi…” Một xú nữ nhân, không ngờ cũng dám ở trong này nói năng bậy bạ, còn dám mắng hắn là chó điên ? Vừa định mắng chửi một tiếng, nhưng lại cảm thấy trường hợp hiện tại không thích hợp, liền câm miệng không nói nữa . “Nếu mệt rồi, vậy nàng cứ an tâm ngủ đi!” Khẽ hôn lên trán Vũ Duyệt một cái, Lạc Minh Hiên nhẹ nhàng nói. Vũ Ngạo Thiên âm tình bất định nhìn cục diện phía dưới, người khiêu chiến quyền uy của hắn chưa bao giờ có kết cục tốt!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện