[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm
Chương 41 : Ngọc Liên
                                            .
                                    
             “Nghe khúc ?” Vị cô nương kia đột nhiên nghe thấy Vũ Duyệt hỏi như vậy không khỏi thất thần giây lát. “Đúng vậy, tuy chúng ta không phải là người bản địa, nhưng cũng nghe  nói ở đây có một vị cô nương xướng khúc rất hay, nổi tiếng gần xa.  Không biết tại hạ có cơ hội được nghe một khúc nhạc hay không?” Vũ Duyệt  vẻ mặt khát cầu, làm cho nữ tử trước mắt không đành lòng cự tuyệt. 
“Nếu nói đến xướng khúc, người giỏi nhất của chúng ta chắc chắn  là Ngọc Liên cô nương, chí có điều tính tình của nàng rất cổ quái, không  dễ dàng gặp người khác.”.” Nữ tử hơi khó xử, đối với ” việc đến tận tay  rồi còn không nắm được”, cũng cảm thấy có chút bất lực. Nàng ở tại  thanh lâu đã nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp qua người nào khó hiểu  như nàng ta đâu.. Tuy rằng không chắc chắn, nhưng vị cô nương kia vẫn cẩn thận đi tới hỏi Ngọc Liên cô nương trên lầu. “Hiên, chàng nói xem, cái người được gọi là Ngọc Liên cô nương kia,  rốt cuộc là nhân vật thế nào ? Cư nhiên có thể độc chiếm ngôi vị đệ nhất  Bài hành bảng nhiều năm như vậy?” Còn nhớ 4 năm trước, thời điểm nàng  sống trong lãnh cung u ám, đã nghe nói qua tên này, không ngờ 4 năm sau,  nữ nhân này vẫn nổi tiếng như vậy! Quả nhiên tồn tại cường đại ! Nữ nhân này đủ cường! Nếu có thể được sống trong thâm cung, nàng nhất định sẽ như cá gặp nước! Khụ khụ khụ… Đương nhiên, đây chỉ là giải thích của cá nhân nàng thôi. “Không biết!” Hắn không thèm để ý người hắn không để trong mắt, nên sẽ càng không để trong lòng ! “…” Quả nhiên, nàng đã biết là không nên ôm ảo tưởng với hắn mà, bất  quá, đối với biểu hiện không biết của hắn, trong trái tim nàng lại có  chút mừng thầm . “Nhị vị công tử xin mời đi theo ta, Ngọc Liên cô nương lúc này rảnh  rỗi, có thể gặp mặt nhị vị một lát.” Vị cô nương kia đi ra, trong ánh  mắt còn chứa đựng một tia không thể tin nổi.. “Ha ha, Hiên, thật không ngờ vận khí của chúng ta tốt như vậy, nhân  vật lớn như vậy chúng ta cũng có thể nhìn thấy.” Vũ Duyệt khẩn cấp muốn  nhìn thấy nữ nhân trong truyền thuyết kia rốt cuộc có bộ dáng gì. “Duyệt Duyệt, thực chưa từng thấy nữ nhân nào như nàng. Nàng lôi kéo  nam nhân của mình đến dạo thanh lâu, chẳng nhẽ nàng không sợ ta bị nữ  nhân yêu mị kia câu mất?” Lạc Minh Hiên hận không thể gõ bể đầu Vũ  Duyệt, nhìn xem bên trong rốt cuộc có cái gì. “Hừ, nếu đúng như chàng nói, nam nhân như vậy ta còn cần làm gì. Có  thể dễ dàng bị nữ nhân khác câu đi, đã nói lên rằng chàng cũng không  phải là hảo nam nhân gì. Ta nói như vậy chàng có hiểu không?” Vũ Duyệt  ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, vấn đề gì nàng cũng có thể hào hảo  thương lượng. Duy chỉ có điều này là không thể. Nếu không thể cho nàng điều nàng muốn , nàng tình nguyện vứt bỏ hoàn toàn! “Duyệt Duyệt…tin tưởng ta.. cũng phải tin tưởng quyết định của  nàng.” Lặng lẽ cầm tay Vũ Duyệt, Lạc Minh Hiên trịnh trọng tuyên thệ,  ánh mắt hắn nhu hòa như gió mùa thu. Không có một tia tạp chất. Vũ Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, nếu không tin tưởng hắn, nàng cũng sẽ không lựa chọn ở bên hắn. “Còn thỉnh cô nương dẫn đường, tại hạ có chút khẩn cấp nhìn thấy  Ngọc Liên cô nương tao nhã .” Cùng Lạc Minh Hiên thì thầm vài câu xong,  Vũ Duyệt cười nói. “Hai vị công tử xin mời theo ta.” Cô nương kia đi phía trước, bộ  pháp cũng rất chậm, phỏng chừng là muốn cho Vũ Duyệt bọn họ có thể đuổi  kịp. “Công tử, đây là phòng của Ngọc Liên cô nương. Các ngươi vào đi  thôi, ta không được cùng các ngươi vào.” Miệng chu lên hơi đáng tiếc,  làm cho Vũ Duyệt nhất thời bật cười, lại làm cho nữ nhân kia ngây ngất  vài giây. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Vũ Duyệt kéo tay Lạc Minh hiên đi vào. Trong phòng, một nữ nhân đang tùy tay gẩy cầm huyền, bộ dáng tao nhã thản nhiên. Nhìn thấy dung mạo Ngọc Liên, Vũ Duyệt kinh sợ , quả nhiên nàng có  thể nhiều năm đứng vững tại Bài hành bảng là có nguyên nhân , không chỉ  là tài nghệ của nàng, mà phần lớn là tướng mạo của nàng đi? Bộ dáng 25, 26 tuổi, hoàn toàn không có biểu hiện suy sắc của thanh  lâu nữ tử, khí chất quanh người nàng, là một hương vị nữ tính thành  thục, vô cùng có mị lực. Thật giống như một ly rượu ngon nguyên chất, làm cho người ta nhịn không được muốn tinh tế thưởng thức. “Duyệt Duyệt!” Thấy Vũ Duyệt đắm đuối nhìn một nữ nhân đến ngẩn  người, sắc mặt Lạc Minh Hiên nhịn không được biến đen, tại sao người nào  cũng có thể hấp dẫn tầm mắt của nàng? Duy chỉ có một mình hắn lại bị  nàng xem nhẹ đặt ở một bên ? “Hiên, chàng không thấy nàng ta đẹp quá sao?” Vũ Duyệt không để ý đến bất mãn của Lạc Minh Hiên, thì thào nói. “Đẹp, nhưng có liên quan gì đến ta?” Trả lời thực đúng trọng tâm, Vũ Duyệt nghe mà muốn tâm hoa nộ phóng. “Hiên, ta phát hiện chàng càng ngày càng thích lời ngon tiếng ngọt  !” Nhẹ nhàng nói xong câu này, Vũ Duyệt cố gắng ức chế khuôn mặt mình  không thay đổi màu sắc, xem ra nàng vẫn còn phải tu luyện thêm a. Đối  mặt với một nam nhân như vậy, nàng cư nhiên vẫn không thể tâm bình khí  hòa, bình thản chịu đựng gian khổ. “Nhị vị công tử nếu đã đến đây, làm sao lại đứng ở cửa không chịu  tiến vào ?” Thanh âm trong như nước suối trên núi Không Linh vang lên,  làm cho Vũ Duyệt nhịn không được lại ngẩn ngơ, người đã đẹp rồi, ngay cả  giọng nói cũng hay như vậy nữa, ông trời thật đúng là không công bằng  mà. ” Ngọc Liên cô nương thứ lỗi…Chúng ta nếu tiếp tục đứng ở cửa nữa  quả là quá kì cục rồi !” Vũ Duyệt tiếp nhận lời nói của Ngọc Liên, liền  lững thững đi vào trong, Lạc Minh Hiên đi phía sau không khỏi nhíu mày,  nữ nhân này cho hắn cảm giác rất quái dị! “Công tử, nếu hôm nay người đã tới phòng của Ngọc Liên, không biết  người có thể tuân theo quy củ của Ngọc Liên hay không ?” Ngọc Liên nhìn  về phía Vũ Duyệt ánh mắt theo chút quỷ dị không nói lên lời. Nhưng nàng  lại biểu hiện ra bộ dáng đương nhiên phải thế. Chẳng nhẽ cô nương nào  đầu bảng cũng cổ quái? “Đương nhiên , nếu tại hạ đã đến nơi này của cô nương . Nếu không  vâng theo quy củ của cô nương, chẳng phải là giọng khách át giọng chủ  sao ? Cô nương cứ việc yên tâm mà làm.” Vũ Duyệt cười cười, điều này  cũng không phải làm cho người ta khó có thể chịu được . Về phần Lạc Minh Hiên, từ khi hắn tiến vào vẫn nghiêm mặt như chì,  Vũ Duyệt đơn giản sẽ không quản hắn , cứ để cho hắn đứng đó, để cho nàng  chơi là tốt rồi.. “Được, nếu công tử đã đáp ứng sảng khoái như thế, chúng ta liền nghe  một khúc nhạc được không ?” Ngọc Liên trong mắt hiện lên một tia giảo  hoạt, nhưng cũng làm cho người ta không hiểu. “…” Phong cách hành sự hảo lưu loát, nếu chỉ nói như vậy, nàng sao  có thể ở chỗ này 5 năm không ngã ? Chẳng lẽ người đẹp là có thể siêu  việt hết thảy sao? Tổng cảm thấy có chút không đúng thực, nữ nhân này hoàn toàn không  giống với người bên trong thanh lâu, đương nhiên kỹ nữ cũng sẽ có người  thanh cao , nhưng người đã ở trong thanh lâu 5 năm, còn có thể duy trì  tư thái xa cách và thanh cao sao ? Vũ Duyệt nghĩ không ra, nhưng lại có  hứng thú với nguyên do trong đó, cũng không biết bản thân có thể đào móc  một ít bí mật của người khác hay không ? Vũ Duyệt thực vô lương nghĩ. Thời điểm Ngọc Liên bắt đầu đánh đàn, Vũ Duyệt liền thuận thế ngồi  xuống bên cạnh nàng, khoảng cách rất gần, trên người nàng tỏa ra mùi  hương thanh nhã, hoàn toàn không giống với hương vị của những cô nương  khác trong thanh lâu, ngược lại giống như một tiểu thư khuê các cành  vàng lá ngọc. Nàng quả nhiên rất kỳ quái ! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện