[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm
Chương 37 : Dưới ánh trăng sáng
                                            .
                                    
             “Duyệt Duyệt, ngươi muốn xử lý chuyện này như thế nào ?” Vũ Kiệt vừa cắn đùi gà, vừa nhồm nhoàm hỏi Vũ Duyệt. “Ta không biết!” Vũ Duyệt hiện tại sợ nhất là người khác hỏi nàng  điều này, nói nàng không thích Lạc Minh Hiên là giả, nhưng nếu nói thích  hắn, thì việc chấp nhận ở bên hắn lại vượt qua giới hạn chịu đựng của  nàng, ai, thật là đau đầu. “…” Nhìn Vũ Duyệt vẻ mặt buồn rầu, Vũ Kiệt nhất thời không nói gì,  sớm biết rằng sẽ làm Duyệt Duyệt rối rắm như vậy, hắn sẽ không hỏi. 
“Ai, hiện tại ta muốn suy nghĩ một chút. Chờ ta suy nghĩ cẩn  thận, tất cả đều sẽ giải quyết dễ dàng.” Giống như đang tự an ủi mình,  càng giống như là giải thích cho người khác tin, dù sao cũng chỉ có thể  nói như vậy. “Ta muốn đi ngủ, ngươi cứ suy nghĩ đi.” Vũ Kiệt đi tới chậu nước  trên bàn, tự mình giặt sạch khăn lau mặt, dùng khăn lau đi lau lại cái  miệng bóng loáng . “Bảo bối, vừa ăn cơm xong đã muốn đi ngủ, đối với thân thể sẽ không  tốt!” Vũ Duyệt bất mãn nhìn về phía Vũ Kiệt, tiểu tử này từ nhỏ đã không  biết yêu quý thân thể, nếu trưởng thành lên, sẽ còn như thế nào nữa ? “Ai nha, Duyệt Duyệt, ta hiện tại rất buồn ngủ, ngươi không cần quản  ta, trời đất bao la, đối với ta ngủ mới là quan trọng nhất!” Cũng không  quay đầu lại, Vũ Kiệt rất nhanh cởi ra ngoại bào, đá rơi giầy, trực  tiếp trèo lên giường, chui vào trong chăn, chuẩn bị đi gặp Chu công. Hiện tại có thể cùng Chu công hảo hảo nói chuyện phiếm, đó cũng là một chuyện rất hạnh phúc. “Được rồi, được rồi, ngươi ngủ đi, dù sao ta cũng không quản được  ngươi!” Vũ Duyệt thực bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng thật đúng là  không có cách nào đi ước thúc con trai này của mình. Nghĩ đến cũng thật  là buồn cười. “Duyệt Duyệt, nàng ở đâu ?” Không biết đã qua bao lâu, Vũ Duyệt cảm  thấy khi nàng đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe được có người đang  gọi tên mình. “Ách? Ai vậy ?” Đầu óc còn chưa kịp nghĩ, Vũ Duyệt đã thốt ra thành lời. Quả nhiên là phản xạ có điều kiện. “Duyệt Duyệt, là ta. Hiên!” Cho dù thân phận đã bị Vũ Duyệt biết  được, nhưng trước mặt nàng, hắn vẫn như cũ là Hiên, hắn cũng chỉ vì một  người mà thay đổi thành Hiên! “A… Chờ một chút, ta ra mở cửa!” Vũ Duyệt từ trên giường ngồi dậy,  không biết từ khi nào thì nàng lại ngủ gật đi như vậy, xem ra nàng thật  sự mệt mỏi. “Duyệt Duyệt!” Thấy Vũ Duyệt mở cửa, cặp con ngươi tham lam của Lạc  Minh Hiên không chớp cứ thế nhìn Vũ Duyệt, thật giống như là đã lâu  không nhìn thấy nàng. “Có chuyện gì sao?” Nghiêng thân mình một chút ý bảo Lạc Minh Hiên vào phòng, sao có thể cứ như vậy đứng chắn trước cửa? Có chuyện muốn nói thì vào trong phòng vẫn tốt hơn. “Duyệt Duyệt, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” Lạc Minh Hiên nhìn Vũ Duyệt, rốt cục nói ra câu này. “Nói chuyện ?” Vũ Duyệt tò mò lặp lại một chút, lập tức liền đồng ý . Bọn họ đúng thực là cần nói chuyện một chút, nếu không còn không  biết muốn nháo tới khi nào, vẫn nên để hai người họ hiểu biết về đối  phương thì tốt hơn. “Ân, chúng ta cần nói chuyện một chút. Hôm nay sau khi ăn cơm chiều,  đến hậu viện bên trong khách điếm, ta ở nơi đó chờ nàng.” Nói xong, Lạc  Minh Hiên liền rời đi. Hắn thật sự không muốn nghe Vũ Duyệt cự tuyệt. “…” Chữ “được” còn không có nói ra khỏi miệng, người cũng đã rời đi  làm cho Vũ Duyệt nhịn không được muốn cười. Thật không ngờ, Lạc Minh  Hiên có đôi khi vẫn rất khả ái! Không biết vì sao, Vũ Duyệt cư nhiên đối với cái “ước hẹn” buổi tối  này có chút chờ mong, hậu viện khách điếm a, không biết hắn rốt cuộc  muốn chơi trò gì. “Duyệt Duyệt, ngươi phát ngốc cái gì ? Sắc trời đã không còn sớm,  còn tiếp tục ngẩn người, một ngày cũng sắp hết nga!” Vũ Kiệt thật sự  không muốn nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của Vũ Duyệt, có cảm giác  nàng sẽ bị nam nhân kia cướp đi ! Ban đêm, trời cao trong, vầng trăng soi sáng, ánh trăng ôn nhu chiếu khắp nhân gian làm cho lòng người cảm thấy thật ấm áp. Vũ Duyệt xem xét lại thời gian, thấy đã cách không còn nhiều, liền rời khỏi phòng, hướng về hậu viện khách điếm mà đi. Đi vào trong đình viện của khách điếm, Vũ Duyệt cảm giác bốn phía  xung quanh mình đã bị màn đêm vây quanh, cho dù có trăng sáng trên trời  cao, nhưng vẫn không thể làm cho nàng thích ứng vớ bóng tối nơi này. Đi vào hậu viện, Vũ Duyệt nhìn thấy cách đó không xa có chút ánh  sáng yếu ớt, bên cạnh ẩn ẩn có bóng người, sẽ không phải là Lạc Minh  Hiên chứ ? Vũ Duyệt mang theo một tia tò mò, hướng tới thân ảnh kia đi qua. Rất nhiều cây nến đỏ được xếp thành một hình gì đó rất đặc biệt,  quầng sáng ấm ấp tỏa ra xung quanh, làm cho người ta cảm thấy thật tuyệt  vời. Vừa đi vào đã thấy rất nhiều đóa hoa được bày ra trên mặt đất tạo thành một tấm thảm hồng đỏ thắm, rất lãng mạn.. “Lạc Minh Hiên?” Vũ Duyệt chậm chạp không dám mở miệng, bóng người  phía trước thật sự là Lạc Minh Hiên sao? Hắn cũng có thể làm những  chuyện như vậy sao ? Nghĩ như thế nào, cũng đều cảm thấy có chút bất khả  tư nghị. “Duyệt Duyệt, ta vẫn thích nàng gọi ta là Hiên!” Xoay người, khuôn  mặt tuấn dật của Lạc Minh Hiên liền xuất hiện trong tầm mắt Vũ Duyệt. Lạc Minh Hiên cực lực duy trì bộ dáng trấn định, kỳ thật hai tay đang nắm chặt kia của hắn cũng đã sớm bị mồ hôi làm cho ẩm ướt. Hắn liên tiếp tự nhủ rằng bản thân không thể mất bình tĩnh, nếu  không muốn theo đuổi nữ nhân này, còn không biết phải đợi tới khi nào. “… Ngươi gọi ta ra đây để nói điều gì ?” Không để ý tới lời Lạc Minh  Hiên vừa nói, Vũ Duyệt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, lãng phí  thời gian có vẻ không tốt lắm. “Duyệt Duyệt, nàng thật sự đối với ta một chút cảm giác cũng không  có sao?” Lạc Minh Hiên gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Vũ Duyệt,  hắn không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình chuyển biến nào của nàng. “Ta…” Vũ Duyệt há mồm muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng không nói được nên lời. Nàng không biết nên trả lời như thế nào. “Duyệt Duyệt, cho dù ta là Lạc Minh Hiên, nhưng những hứa hẹn của ta  đối với nàng khi ta là Hiên, ta vẫn nhất định có thể làm được ! Tuy  rằng thân phận ta có chút đặc biệt, nhưng những việc ta muốn làm, không  có gì là không làm được! Duyệt Duyệt, nàng hãy tin tưởng ta đi!” Lạc  Minh Hiên khi nói đến bản thân có thể làm những việc mình muốn, cả người  khí phách hiện ra, đó là khí độ vương giả trời sinh! “Ta rất muốn tin tưởng ngươi, nói thật, cứ tiếp tục như vậy, ta cũng  rất khó chịu! Nếu vậy chúng ta cứ thử ở bên nhau một thời gian nhé! Xem  biểu hiện của ngươi ta sẽ quyết định sau!” Vũ Duyệt thật sự không thể  nói ra lời cự tuyệt, nhưng nói như thế, cùng đồng ý thì có cái gì khác  nhau? Chính là giấu đầu hở đuôi thôi. Vũ Duyệt vừa nói ra lời này liền cảm thấy tâm tình mình thoải mái rất nhiều. Đột nhiên, trên trời không rơi xuống những cánh hoa màu đỏ, mùi thơm  ngát ở trong trời đêm lan tràn, thật đẹp làm cho trái tim nhịn không  được rung động… 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện