[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm

Chương 28 :  Lệ Huyết Mân Côi

Người đăng: 

.
“Ngươi…” Bị Vũ Duyệt đáp trả lại một câu như vậy tất nhiên có chút khó chịu, Bích Nguyệt phẫn hận nhìn thoáng qua Vũ Duyệt. Đều là tại nữ nhân này phá hư chuyện của nàng, nếu không có nữ nhân này ở bên cạnh quấy rối, nàng nhất định có thể quyến rũ được vị công tử kia! Càng không rơi vào tình huống hiện tại. “Hiên, ta không phải đã đắc tội nàng chứ ?” Tại sao lại cứ dùng cái ánh mắt thiên đao vạn quả này nhìn nàng thế ? Làm cho nàng lạnh cả sống lưng. “Không có gì, chúng ta đi thôi. Ở trong này thêm nữa sẽ càng gai mắt, càng chướng tai !” Nắm tay Vũ Duyệt, Hiên liền quay người bước đi. “Chờ một chút!” Thấy Hiên không ra tay giúp đỡ, Bích Nguyệt có chút ủy khuất, nàng thích hắn như vậy, vì sao hắn lại chẳng thèm nhìn nàng một cái ? Trong mắt Bích Nguyệt đột nhiên hiện lên một tia ác độc, một khi đã như thế, vậy thì đừng trách nàng không khách khí. “Vị công tử này, thật ngượng ngùng rồi, thái độ vừa nãy của ta quả thật không đúng, nhưng ta nói cho ngươi biết, đóa hoa này không phải do ta hái xuống, mà là dp nữ nhân kia hái ! Ta chẳng qua chỉ là đoạt lấy từ nàng ta mà thôi.” Bích Nguyệt nói dối lưu loát đến cực điểm, ngay cả chớp mắt cũng không. Bàn tay trắng nõn chỉ vào Vũ Duyệt, Bích Nguyệt thần sắc nghiêm nghị, giống như nàng chính là một anh hùng cứu vớt thế nhân, cao cao tại thượng, chỉ có thể khiến người ta ngước nhìn. “… Khụ khụ khụ…” Vũ Duyệt thật hết chịu nổi, làm sao có thể có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy chứ ? Nói nàng không biết xấu hổ, đây đã là cất nhắc cho nàng quá rồi! “Duyệt Duyệt, nàng không sao chứ ?” Hiên cẩn thận giúp Vũ Duyệt vỗ lưng, lo lắng hỏi. “Khụ khụ… Ta không sao, chỉ là có chút cảm thán người nào đó da mặt quá dày, dày đến nỗi tường thành cũng không phải là đối thủ nữa rồi.” Nàng thật là được mở rộng kiến thức a. Vị thư sinh kia làm sao có thể không phân rõ được trắng đen ? Nhìn thần sắc mọi người, hắn tất nhiên có thể phán được, rốt cuộc là ai đã hái đóa hoa này xuống. “Công tử, tiểu nữ tử mạo muội hỏi ngài một câu, đóa hoa này rốt cuộc đã sinh trưởng ở nơi nào ?” Vũ Duyệt rất tò mò, rốt cuộc là loại bùn đất nào đã nuôi dưỡng ra đóa hoa hồng yêu diễm như vậy. Đúng vậy, đúng vậy, đóa hoa màu đỏ kia đúng là hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. “Cái này…” Thư sinh kia có chút khó xử, không biết nên mở lời như thế nào. “Công tử, ta chỉ là cảm thấy có chút hứng thú mà thôi, sẽ không cùng ngươi tranh đoạt đâu, ngươi lo lắng gì chứ ?” Nàng vừa mới bước ra bên ngoài a, hơn nữa chỉ đóa hoa hồng cũng không thiêu đốt nổi nhiệt tình của nàng, chỉ là thời điểm vừa mới nhìn thấy, có chút thân thiết thôi. “Loại hoa này mọc ở một thảo nguyên hoang dã, nơi đó có rất nhiều đóa hoa như thế này, ta thấy đẹp mắt, liền đào về mấy cây, nhưng cuối cùng cũng chỉ giữ sống được một cây, lại còn bị…” Thư sinh trừng mắt nhìn Bích Nguyệ một cái. Hàm nghĩa trong ánh mắt thư sinh không cần nói cũng biết. “Vùng hoang vu này trước kia đã xảy ra chuyện gì phải không ?” Vũ Duyệt kỳ quái hỏi, nếu không phải, hoa hồng sinh trưởng sẽ không tốt như vậy. “Không biết.” Thư sinh lắc lắc đầu, hiểu biết của hắn cũng rất ít ỏi, ngoài việc đọc sách và trồng hoa, những việc khác hắn cũng không quan tam mấy. “Việc này ta hiểu rồi, ngươi đào mấy gốc hoa đó về nhà trồng, nhưng vì sao rất khó sống sót, ngươi muốn nghe không?” Ánh mắt quét qua Bích Nguyệt một chút, bên trong thanh âm của Vũ Duyệt ẩn một chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Nếu nàng không rời đi, vậy thì phải khiến nàng chịu chút giáo huấn rồi. “Xin hỏi cô nương, rốt cuộc là thế nào ?” Thư sinh vội vàng hỏi, nếu có thể đem loại hoa này về nhà nuôi trồng, hắn có thể mang ra chợ bán ra một ít, như vậy sẽ không phải vì kế sinh nhai mà ưu sầu nữa. “Ngươi biết không? Hoa này tên là hoa hồng, là một cái tên rất mỹ lệ, rất êm tai phải không ?” Vũ Duyệt không nhìn mọi người, chỉ lơ đãng trầm giọng nói. “Hơn nữa loại hoa này cần rất nhiều chất dinh dưỡng mới có thể sống sót, đây cũng chính là lý do vì sao ngươi không thể nuôi trồng ở nhà của người.” Vũ Duyệt nói, trong thanh âm còn có chút thản nhiên bi ai, không biết vì sao, có một loại cảm giác quỷ dị không nói lên lời. “Nhưng vì sao nó chỉ có thể sinh trưởng ở vùng hoang vu dã ngoại , vì sao không thể sống sót ở nhà của ta ? Ta rõ ràng đã bón phân cho nó rất đầy đủ mà?” Thư sinh khó hiểu, hắn rõ ràng đã cung cấp cho cây rất nhiều chất dinh dưỡng, tại sao lại có thể như vậy ? Chẳng lẽ vị cô nương này lừa hắn? “Đương nhiên, có lẽ ngươi đã tốn rất nhiều công phu, nhưng ngươi đã quên không đối chiếu với hoàn cảnh sinh tồn lúc trước của nó. Ta chỉ hỏi ngươi, đóa hoa này có phải hay không vẫn không đẹp bằng những đóa hoa đang mọc ở vùng thảo nguyên kia ?” Vũ Duyệt cần một đáp án xác thực. “Đúng vậy.” Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thư sinh vẫn gật đầu thừa nhận. “Ha ha, đó là đương nhiên, phải biết rằng toàn bộ số hoa hồng ở đó đều là nhờ máu nhiễm đỏ, chất dinh dưỡng mà nó cần là máu của con người, ngươi nói xem, chất dinh dưỡng này sao có thể so sánh với chất dinh dưỡng mà ngươi đã bón cho nó được?” Vũ Duyệt cười khẽ, lời nói khó nén chút bi thương. “Tiểu thư nói như vậy là sao?” Thư sinh khó hiểu, lời này của nàng có ý tứ gì ? “Các ngươi chẳng lẽ không biết sao ? Vùng thảo nguyên đó trước kia đã có không biết bao nhiêu vạn người ở đó đánh giặc, không biết bao nhiêu máu tươi đã đổ xuống nơi đó, không biết bao nhiêu mạng người đã chết ở nơi đó sao ? Có lẽ ngươi không biết, nhưng đây là sự thật.” Nói xong, Vũ Duyệt tâm tình không khỏi có chút mênh mông, nhưng nhìn qua Hiên một chút, nàng lại thực thần kỳ khôi phục tâm thái bình tĩnh. “Hoa hồng được chất dinh dưỡng như vậy tẩm bổ, làm sao có thể không đẹp mắt ? Thay đổi địa phương, nó làm sao có thể không héo rũ?” Ánh mắt đảo qua khuôn mặt Bích Nguyệt, nhìn thấy nàng không có biểu tình gì đặc biệt, Vũ Duyệt cười khẽ một chút, lắc lắc đầu. “Tuy rằng ngươi gieo trồng đóa hoa kia, tuy ít nhưng vẫn phải tưới cho nó ít máu tươi, phải giúp nó được hấp thư chất dinh dưỡng ban đầu. Máu tươi này sớm đã nhập vào cốt tủy của nó, mà những oan hồn bị chết trận, cũng đã ký thác hồn phách của họ ở trên hoa hồng, hồn phách này nhất định biết là ai đã hái nó xuống, bọn họ sẽ đi báo thù, tuy nhiên công tử không cần sợ hãi, thiện ác đều có báo.” Nói xong, Vũ Duyệt liền mệt mỏi dựa vào người Hiên, đúng là rất mệt a. Lúc này Bích Nguyệt không thể âm ngoan như vừa nãy nữa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, người khác có thể không biết, nhưng nàng lại biết được vùng thảo nguyên đó trước kia là chiến trường, trước đây, nàng thường xuyên được nghe phụ thân giảng thuật cho huynh trưởng một ít chuyện chiến tranh xưa, bởi vì đã lâu, cho nên nàng cũng đã không còn nhớ rõ ràng nữa. Bị oan hồn dây dưa? Nàng không muốn ! Nàng không phải cố ý muốn hái đóa hoa này! Nàng không cần! Đem đóa hoa hồng hung hăng ném xuống đất, Bích Nguyệt thét chói tai chạy xa. Chỉ nghe thấy một tiếng “Tiểu thư… Đợi ta với…” cũng theo gió biến mất. “Duyệt Duyệt, chuyện này ta cũng không biết, nàng làm sao mà biết được ?” Nữ hài tử hẳn là sẽ không chú ý cái này, không phải sao? “Ha ha, cái này là ta đoán!” Nhìn vẻ mặt nữ nhân kia, nàng chỉ biết bản thân đã “chó ngáp phải ruồi” rồi. Những người khác không biết, nhưng nàng lại biết, thật là đại khoái nhân tâm a. “…” “Mẹ, ngươi không ngoan nha, cư nhiên lại khi dễ tiểu cô nương nhà người ta…” Một thanh âm non nớt đáng yêu đột nhiên vang lên
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang