[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm

Chương 24 : Bay ra khỏi lồng chim

Người đăng: 

.
“Ngươi tránh ra cho ta!” Một trận gió thổi qua, thức tỉnh Vũ Duyệt đang có chút say mê, cũng làm thức tỉnh trái tim đang khiêu loạn. Dùng sức giãy dụa ra khỏi vòng ôm ấm áp của Hiên, Vũ Duyệt có chút xấu hổ kêu to. “Duyệt Duyệt, nàng chẳng lẽ thật sự không nhìn thấy tâm của ta sao?” Thanh âm tràn ngập ưu thương lại vang lên, cái người vừa mới làm người ta mặt đỏ tim đập tựa hồ không phải hắn. Hiên mang theo vẻ mặt vài phần u buồn, làm cho Vũ Duyệt đột nhiên cảm thấy chính mình hình như đã làm tội ác tày trời gì vậy. “Ai nha, ngươi… Ta…” Vũ Duyệt không biết nên nói gì , xoay người bỏ chạy. Nàng đường đường là một cô gái thế kỷ hai mươi mốt, cư nhiên lại bị một cổ nhân thành thật đùa giỡn , thiên lý ở đâu a? Nhìn bóng dáng Vũ Duyệt chạy đi, Hiên khóe miệng gợi lên mỉm cười như có chút suy nghĩ. Xem ra nếu muốn tiến thêm một bước, chiếm được một vị trí cao trong tim nàng, như vậy hắn cũng chỉ có thể trước làm cho nàng quen với vòng ôm ấm áp của hắn. Lại là một thời gian tươi đẹp nữa trôi qua, Vũ Duyệt tâm tình cũng thật tốt, trước không nói miệng vết thương đã hồi phục hoàn hảo, chỉ còn một chút dấu vết mờ mờ, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Hơn nữa chuyện làm cho nàng cảm thấy cao hứng là, nàng giống như một cánh chim nhỏ, rốt cục đã có thể một lần nữa bay về phía trời không tự do. Bởi vì, Hiên rốt cục đồng ý mang theo nàng đi ra bên ngoài ! Giang hồ a, giang hồ của ta, ta đến đây! Vũ Duyệt nhịn không được mặt mày loan loan, tiếng cười như linh âm lại làm cho tâm tình người ta sung sướng rất nhiều. Sửa sang lại bọc hành lý, Vũ Duyệt thật giống như là đám mây đang phiêu phù, như bong bóng bay ra không trung! “Có thể rời đi, nàng liền cao hứng như vậy sao ?” Cau mày, Hiên bất mãn nhìn nàng, thanh âm có một chút hơi thở nguy hiểm. “Bởi vì chim nhỏ bị nhốt trong lồng rốt cục một lần nữa lại có thể bay về phía trời cao, cảm thụ được tự do tốt đẹp, ngươi nói có thể mất hứng sao?” Vũ Duyệt nhịn không được hỏi lại. “Nàng không phải chim nhỏ!” Hơn nữa hắn cũng không có đóng cửa nhốt nàng a! Hiên đối với so sánh của Vũ Duyệt thực không hài lòng. “…” Nàng chỉ là so sánh mà thôi, hắn cần gì phải phản ứng mạnh như vậy ? Không rõ Hiên vì sao lại phản ứng như vậy, cái đầu nhỏ không thích tự vấn của Vũ Duyệt cũng nhịn không được bắt đầu vận hành . Kết quả, nàng quên, nơi này vốn cũng chẳng phải là con đường lớn bằng phẳng gì, cũng không phải đường nhỏ an tĩnh, mà là đường rừng hoang vắng, cho nên thực bất hạnh, Vũ Duyệt không cẩn thận, liền vấp một cái, ngã sấp xuống, còn thực đáng thương lăn mấy vòng trên mặt đất . “Duyệt Duyệt!” Vội vàng phi thân lên, Hiên đem Vũ Duyệt ôm vào trong lòng mình, tiểu nữ nhân này, tại sao lúc nào cũng làm cho người ta lo lắng như vậy ? Đối với vấn đề này, Hiên cũng không biết bẩn thân rốt cuộc đã cảm thán bao nhiêu lần. “Đau ~” Hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Hiên, Vũ Duyệt cảm thấy có chút ủy khuất, nàng tại sao lại xui xẻo như vậy ? Tại sao chuyện tình không hay ho gì đều xảy ra trên người nàng ? Thiên lý ở đâu a? “Ngoan, nói cho ta biết, nàng đau chỗ nào ?” Hiên sốt ruột nhìn quét toàn thân Vũ Duyệt, trong lòng lo lắng đã muốn lên đến cực điểm, không phải hắn quá mức cẩn thận, hơn nữa Vũ Duyệt nàng thật là cực kỳ —— không ngoan ngoãn ! “Hiên, ngươi lo lắng quá rồi, ta không sao, chỉ là có chút ê ẩm mà thôi, ngươi cũng không phải sốt ruột như thế. Ta cũng không phải thủy tinh, ngã một cái liền vỡ vụn!” Nàng có mảnh mai đến nỗi như vậy không chứ ? “Nàng thật sự không có việc gì ?” Hiên hồ nghi nhìn Vũ Duyệt, nàng nói thì nói như vậy, nhưng chưa chắc đã tin được. Phải biết rằng thời điểm miệng vết thương của nàng lại một lần nữa vỡ ra, nàng cũng nói bản thân không có chuyện gì, nếu không phải bị hắn phát giác, hiện tại nói không chừng nàng đã đau đến phát sốt ! Nàng chẳng lẽ không biết hắn rốt cuộc đã sợ hãi đến thế nào sao ? “Yên tâm. Lần này ta thật sự không có chuyện gì!” Vũ Duyệt giơ lên tiểu móng vuốt, thề thốt cam đoan. Vì để có thể được chơi nhiều một chút, nàng hiện tại cũng không thể lấy mạng nhỏ của mình ra nói giỡn! “Tạm thời tin tưởng nàng một lần! Đến đây, ta cõng nàng đi!” Không thể để nàng lại bị thương, Hiên hết sức ôn nhu để cho Vũ Duyệt leo lên lưng mình. Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng vì không muốn chọc Hiên tức giận, nàng vẫn thuận theo. Ghé vào trên lưng Hiên, Vũ Duyệt bỗng nhiên có được một loại cảm giác chưa bao giờ thấy qua, lưng hắn rất dài và rộng, cũng rất ấm áp, nó vẫn sẽ cõng nàng đi tiếp thế này sao ? Một loại cảm giác ngọt ngào lan tràn trong lòng Vũ Duyệt, nam nhân tốt như vậy, nếu nàng không giữ trong tay, có phải hay không quá ngốc ? — “Mặc Viễn sư phụ, ngươi nói xem, ta học tập rốt cuộc thế nào rồi ?” Trong một căn phòng cũ nát, tiểu nam hài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nãi thanh nãi khí hỏi sư phụ. “Kiệt nhi, năng lực học tập của ngươi rất mạnh, chiêu thức học cũng mau, biết cũng nhiều. Tuy rằng ngươi đem hai bản bí tịch tuyệt thế võ học ta đưa cho ngươi đọc xong hết, chiêu thức cũng đều nắm giữ không sai biệt lắm, thế nhưng, tuổi của ngươi còn quá nhỏ, thời gian luyện công cũng ít, cho nên, ngươi hiện tại chỉ có đống kiến thức này, nhưng không có lực sát thương tương ứnf.” Mặc Viễn rất vui mừng, thiên phú của Vũ Kiệt thật sự rất mạnh, ngay cả hắn cũng cảm thấy không bằng a. ” Sư phụ, ta phải làm như thế nào mới có thể có lực sát thương?” Vũ Kiệt thực nhu thuận phát triển tinh thần ham học hỏi, bởi vì hắn biết, chỉ có bản thân biến cường, hắn mới có thể có bản lĩnh làm hết thảy những gì mà hắn muốn làm, đối kháng với thế lực tà ác . “Kiệt nhi, ngươi hiện tại khiếm khuyết chính là nội lực cùng kinh nghiệm thực chiến, cái này vi sư không dạy được ngươi, chỉ có thể chính ngươi đi tôi luyện. Bất quá, tuy rằng nơi này ta có nội công tâm pháp, nhưng Kiệt nhi, bây giờ ngươi còn không thích hợp luyện tập.” Mặc Viễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, ai biết lúc trước dược liệu kia cho hắn ăn lại bị hấp thu hết, cũng không phát huy hoàn toàn tác dụng trong thân thể Vũ Kiệt , nếu muốn chân chính chuyển hóa hết, ít nhất còn phải chờ một năm thời gian. “Ách? Vì sao a?” Hắn học tập không phải tốt lắm sao ? “Vi sư nói cho ngươi biết, có một số việc không thể nóng vội, chỉ có đợi thời cơ thích hợp, mới có thể đem hết thảy những gì đã học phát huy đến mức tận cùng, cho nên ngươi hiện tại chỉ có thể đợi, đợi đến lúc thời cơ chín mùi!” Mặc Viễn đem nội công tâm pháp lấy ra giao cho Vũ Kiệt, tỏ vẻ hắn cũng không phải vì cất giấu riêng, mà là thật sự vì muốn tốt cho hắn. “Kiệt nhi, nhớ kỹ, trong vòng một năm, ngươi tuyệt đối không thể luyện tập tâm pháp này, nếu không rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Vi sư lấy nó giao cho ngươi, chính là hi vọng ngươi không được hiểu sai.” Đồng thời cũng đại biểu cho hắn tin tưởng hắn! “Sư phụ, Kiệt nhi hiểu được.” Vũ Kiệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy trịnh trọng, sư phụ là vì muốn tốt hắn, hắn làm sao còn có thể không biết tốt xấu? “Kiệt nhi, thừa dịp lúc này, ngươi có thể đi tìm mẹ ngươi, ta cùng Huyền Phàm vừa vặn có thể đi đến chỗ sư công ngươi một chuyến .” Xoa xoa đầu Vũ Kiệt, Mặc Viễn thanh âm lạnh lại có một chút mềm nhẹ. Hắn có thể đi tìm Duyệt Duyệt? Thật là tốt quá, cũng không biết phụ thân kia của hắn rốt cuộc thế nào rồi ! Thật sự là rất chờ mong a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang