[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm
Chương 23 : Nhàn hạ thoải mái
.
Nắng sớm ấm áp, gió nhẹ nhu hòa, trời xanh thăm thẳm, mây trong trôi nổi, khắc họa lên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Nhìn cảnh đẹp như vậy, mọi người hẳn là có thể gạt hết ưu phiền, thong thả nhìn ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp này, mở rộng tâm hồn mình để hưởng thủ cảm giác thư giãn hiếm có.
Ánh nắng mùa xuân rực rỡ tràn ngập khắp nơi, ấy vậy mà lại bị khuôn mặt nhỏ nhắn sầu khổ kia phá hư không còn một mảnh.
Dưới khóm hoa tử đằng, nắm trên chiếc ghế dài màu nâu đậm, một nữ tử vẻ mặt rối rắm, tay phải đặt trên trán, tay trái buông thõng, dáng vẻ tùy ý bất cần.
“Ai, đến khi nào mới có thể rời khỏi đây ?” Nữ tử nhịn không được thì thào tự nói, nàng sắp chán đến mốc meo rồi.
Nói cái gì mười ngày nửa tháng, thân thể nàng hiện tại đã hồi phục tốt lắm rồi , nhưng vì sao đợi suốt một tháng, còn không cho nàng ra ngoài?
Cái này rõ ràng chính là giam lỏng!
Vũ Duyệt bất mãn chu môi đỏ mọng, hận không thể một ngụm cắn chết cái tên cấm túc mình kia !
“Duyệt Duyệt, nàng làm sao vậy?” Từ bên ngoài sau khi xử lí vài chuyện về, Hiên khó hiểu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Duyệt không mấy cao hứng. Nghĩ lại thì, gần đây hắn cũng không có chọc nàng tức giận đi?
Nói ra cũng thật buồn bực, tiểu nữ nhân này căn bản là không thể trông cậy nàng nghe lời. Miệng vết thương kia, ít nhất sau đó đã vỡ toang hai, ba lần. Hiện tại có thể kết sẹo đã là chuyện rất đáng ăn mừng .
Làm sao vậy ? Nam nhân này còn dám hỏi nàng làm sao vậy? Nghe vậy, Vũ Duyệt hai mắt bốc hỏa, căm giận bất bình nhìn Hiên. Hắn rốt cuộc có biết hay không tự do rất đáng quý hả ? Lúc trước hắn đã nói như thế nào ? Không phải đã nói sẽ không hạn chế tự do của nàng sao? Nhưng vì sao hiện tại lại làm như thế ?
“Duyệt Duyệt, ta đang nói chuyện với nàng đó ?” Vũ Duyệt không nói một lời, vẻ mặt thâm trầm, làm cho Hiên cảm thấy trong lòng một trận sợ hãi, hắn có phải hay không đã quá dung túng nàng ? Thế cho nên nàng hiện tại không xem hắn vào đâu ? Nói cho cùng, nữ nhân này tâm tính tiểu hài tử vẫn quá mạnh mẽ .
Bất quá, như vậy mới tốt a, nếu thiếu đi sẽ rất nhàm chán ! Hắn có thể nhìn nàng vô tâm vô phế , nhìn nàng cao hứng, hắn cũng sẽ kìm lòng không được thấy vui sướng.
“Hiên, rốt cuộc khi nào ngươi mới cho ta rời khỏi đây?” Quay đầu lại, Vũ Duyệt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sắc thái không vui.
“Khụ khụ khụ…” Hiên bất khả tư nghị nhìn Vũ Duyệt, hắn cấm túc nàng khi nào chứ ? Trừ bỏ mấy ngày thương thế nghiêm trọng nhất không cho nàng xuống giường, hắn cho tới bây giờ đều không có hạn chế hành động của nàng a?
“Duyệt Duyệt, ta cấm nàng rời khỏi đây khi nào ?” Tuy rằng cuộc đối thoại này làm hắn không vui, nhưng hắn biết vẫn phải nói cho rõ ràng.
“Ngươi không cho ta ra khỏi cửa!” Vũ Duyệt phẫn hận lên án, từ khi đến nơi này, nàng chưa một lần bước chân ra ngoài ! Cũng không biết bên ngoài rốt cuộc là có cảnh tượng gì không nữa ! Nàng có thể không nghẹn khuất sao?
“…” Hiên thật sự không biết nên nói gì . Đúng vậy, hắn không cho nàng đi ra ngoài, là bởi vì bên ngoài đều là rừng núi hoang vắng , cho nàng ra ngoài , chẳng phải là trực tiếp nhét nàng vào miệng dã thú sao ?
“Thế nào ? Ngươi không còn gì để nói sao ?” Rõ ràng là đang chột dạ ! Hừ!
“Duyệt Duyệt, nàng muốn biết nơi này là chỗ nào sao ?” Hiên nhìn Vũ Duyệt như muốn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hỏi.
“Ta không đi ra ngoài, làm sao mà biết được ?” Vũ Duyệt vẻ mặt “ngươi là đồ ngốc” nhìn Hiên.
“Bên ngoài không có chợ, cũng không có tửu lâu, có chăng chỉ là một mảnh đồng không hoang vu. Sơn trang này chủ yếu được dựng lên để dã ngoại , trong vòng chục dặm tuyệt đối không có một bóng người!” Hiên lắc nhẹ đầu, nếu không bởi vì tình huống lúc ấy rất khẩn cấp, thôn trang này khoảng cách lại có vẻ gần, hắn cũng sẽ không chọn chỗ này.
“Cái gì ? Không có bóng người?” Vũ Duyệt nhất thời kích động, suýt cắn phải lưỡi.
“Đúng rồi, Hiên, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai ?” Vũ Duyệt gắt gao nhìn chằm chằm Hiên, có thể có được cả một tòa sơn trang như vậy , loại người này tuyệt đói không phải là nhân vật nhỏ !
“Duyệt Duyệt, nàng tin tưởng ta, bây giờ còn chưa phải lúc nên nói cho nàng, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta cho nàng biết !” Hiên nhìn Vũ Duyệt, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đúng vậy, hiện tại không thể cho nàng biết, nếu không nàng khẳng định sẽ muốn chạy trốn. Nếu muốn nói, chắc chắn phải đợi thời điểm thích hợp mới được.
“…” Đợi đến lúc thời cơ chín mùi ? Vũ Duyệt ánh mắt nhíu lại, chẳng lẽ đây không phải là thân phận thật của hắn ?
“Tốt lắm, hiện tại ngươi giúp ta một việc trước đi.” Vũ Duyệt nhìn Hiên, có chút tiếc nuối, nàng đi lâu như vậy mà không có tin tức gì , bảo bối nhất định là rất sốt ruột đi ?
Nếu hắn hơn một tháng không xuất hiện trước mặt mình, nàng tuyệt đối là lo lắng muốn chết.
” Chuyện gì vậy?” Chỉ cần có thể để hắn đem chuyện này lái sang hướng khác , việc gì cũng có thể.
“Ta rời đi lâu như vậy, cũng không báo cho con ta một chút tin tức, ngươi giúp ta đem phong thư này đưa cho hắn được không?” Vũ Duyệt đáng thương nhìn về phía Hiên, tuy rằng hắn nói không ngại bản thân mình đã có con trai, nhưng hắn thật sự có thể một chút khúc mắc cũng không có sao ?
Nếu là nàng, nàng khẳng định không chấp nhận được !
Hiên vừa thấy Vũ Duyệt tùy tay đã đem phong thư lấy ra , chỉ biết là nàng đã sớm chuẩn bị tốt . Trong lòng không khỏi có chút hờn giận, nàng thật sự là muốn hắn chuyển hộ lá thư sao ? Hay là nàng vẫn muốn trộm đi ra ngoài?
“Nàng yên tâm, ta sẽ gửi nó đến an toàn!” Nhìn Vũ Duyệt một cái, Hiên thản nhiên nói.
“Cảm ơn ngươi, Hiên ngươi thật tốt!” Vũ Duyệt cười tủm tỉm nhìn Hiên, vẻ mặt lo lắng lúc trước tuyệt nhiên đã không thấy đâu, nụ cười vui vẻ kia còn sáng sủa hơn thời tiết ngày hôm nay nữa. Làm Hiên lóa cả hai mắt.
Sớm đã biết nàng rất đẹp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười này của nàng, đây vẫn là lần đầu tiên.
Tuy rằng biết rõ, nàng bây giờ vẫn xem bản thân hắn là một bằng hữu bình thường, nhưng hắn tin tưởng, hắn có thể đi vào tâm của nàng. Cho nên, hắn muốn đem từng giọt, từng giọt sinh mệnh của bản thân rót vào sinh mệnh của nàng, sau đó làm cho nàng rốt cuộc không thể rời khỏi hắn nữa.
“Hiên, ngươi nói xem chúng ta khi nào thì rời khỏi nơi này ?” Sắc mặt vừa chuyển, Vũ Duyệt lại là một bộ dạng đáng thương hề hề, nàng muốn đi ra ngoài a.
“Đợi nàng hồi phục tốt rồi hãy nói !” Hiên cực lực khống chế bản thân không nhìn vào bộ dáng đáng thương của Vũ Duyệt, nếu nhìn, hắn nhất định sẽ lại mềm lòng. Cho nên, tuyệt đối không được!
“Ta đã tốt lắm rồi a !” Vũ Duyệt nhịn không được cọ cọ lên ngực Hiên, ở trong lòng hắn làm nũng.
Tiểu yêu tinh này ! Hiên ánh mắt thâm trầm nhìn Vũ Duyệt, nàng chẳng lẽ không biết hành vi hiện tại của nàng có thể làm cho một nam nhân muốn phạm tội cỡ nào sao ?
“Duyệt Duyệt ~” Thanh âm khàn khàn vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng lướt qua gương mặt nàng , Vũ Duyệt tâm nhịn không được run run.
“Ta có thể lý giải là, nàng đang cho phép ta sao?” Thanh âm tà mị, hơi thở ái muội, làm cho Vũ Duyệt nhất thời hóa thành bức tượng, không dám động đậy chút nào .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện