[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm

Chương 20 : Tránh Né

Người đăng: 

.
“Mẹ, vậy ngươi có phải hay không…” Vũ Kiệt cũng muốn hỏi Vũ Duyệt điều gì đó, nhưng lại có chút lo lắng, nếu vạn nhất tất cả chỉ là trùng hợp thì làm sao bây giờ ? Nếu là trùng hợp, chẳng phải chính mình chủ động đi tìm chết sao ? Hay là thôi đi ? Bất quá, hắn thật sự cảm thấy nàng chính là xuyên không ! Nếu không làm sao có thể nói ra chữ “Mẹ” như vậy? “Di? Con, ngươi đang nói cái gì a?” Vũ Duyệt bất mãn nhìn con mình, muốn nói lại thôi, kia là sao đây a ? “Không có gì, ta chỉ là muốn nói mình có chút… đói bụng…” Vũ Kiệt thực vô sỉ bịa chuyện , dù sao nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, nói lung tung vậy ! “…” Nàng lúc trước không phải đã cho hắn ăn cơm rồi sao ? Còn chưa cách đến một giờ a ! Trước kia như thế nào lạikhông biết người này có thể ăn được như vậy? ~~~~~~ “Vương gia, đã tra được địa phương nơi Vương phi đang trốn, hiện tại chúng ta phải hành động như thế nào ?” Bên trong một thư phòng âm u, một thân hắc y nam tử, cúi đầu đối với chủ tử của mình là huyền y nam tử lạnh lùng nói. “Ân? Tra được ?” Huyền y nam tử vẫn như cũ vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ là trong mắt chợt lóe qua tia mừng như điên, không lừa được người khác ! Nữ nhân kia cư nhiên dám chạy trốn khỏi hắn? Đợi khi tìm được nàng, hắn sẽ làm cho nàng cầu xin tha thứ cũng không thể! Nhớ lại bốn năm trước gặp nhau, làm cho hắn một trận cảm xúc mê man, nam tử tâm thật lâu không thể bình tĩnh! Hắn vốn coi nữ nhân không là gì, cư nhiên lại động tâm, hơn nữa lại thường xuyên nghĩ đến tư vị cảm tình này! “Là người của chúng ta ở Tây Bắc phát hiện được! Nghe nói khuôn mặt người kia cùng Vương phi giống nhau như đúc ! Chắc hẳn sẽ không sai !” Nhìn Vương gia nhà mình, trong lòng nam tử không khỏi có chút cảm khái, thật không ngờ Vương gia luôn luôn lãnh tuyệt như vậy, cư nhiên lại có rung động nhân tâm, hơn nữa chôn vùi bao lâu vẫn là sâu đậm như vậy! Tuy rằng không có chính mắt được gặp qua vị Vương phi có thể làm Vương gia của hắn động lòng, nhưng thật sâu trong nội tâm hắn vẫn thực cảm kích nàng, cùng khâm phục nàng, bởi vì nàng là người đã làm cho Vương gia bọn họ cảm nhận được chữ tình . “Vân Dực, ngươi truyền lệnh cho thủ hạ không cần lộ diện, bổn vương muốn đích thân đi bắt nữ nhân kia!” Hừ, lần này hắn tuyệt sẽ không để cho nàng chạy thoát dễ dàng như vậy! Tay nắm thành quyền, đối với chính mình ra quyết định. Lạc Minh Hiên trong mắt hiện lên một tia kiên định. “Vâng, thưa Vương gia!” Vân Dực vừa nghe, lập tức mở miệng đáp. Bất quá, thật kỳ quái, hắn cư nhiên không có cảm giác sắp đạt được “thắng lợi”, ngược lại trong lòng lại sinh ra một ít cảm giác mất mát, đây là có chuyện gì ? Chính mình dẫn theo ám vệ, Lạc Minh Hiên không có kinh động đến người khác, chỉ là lặng lẽ lẻn vào đường cái Tây Bắc. Nói thật, Lạc Minh Hiên tìm nàng lâu như vậy, nhưng lại không ngờ nàng đã ở dưới mắt hắn sinh hoạt đã bốn năm, nói nàng là người thông minh, hay là nói mưu sách của hắn kém cỏi đây? Trong mắt hắn không khỏi hiện lên một chút thần sắc ảo não, hắn cư nhiên cũng có lúc thất sách như vậy ! Ngoại trừ cảm giác phẫn uất không thôi, còn có một chút vui sướng khó hiểu, Lạc Minh Hiên cảm thấy đầu óc mình nhất định là có vấn đề rồi. Sự yên tĩnh đêm nay tựa hồ có chút bất thường, trong lòng bỗng có cảm giác khẩn trương, Vũ Duyệt cảm thấy chính mình suy nghĩ không yên, có chút bất an. “Mẹ, ngươi làm sao vậy?” Vũ Kiệt không biết vì sao, từ hôm nay trở đi, hắn cư nhiên đối với nàng có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, nhịn không được muốn quan tâm nàng, đây chẳng lẽ chính là huyết thống tương liên, mẫu tử chi giao? “Ta cảm giác có chút không tốt!” Vũ Duyệt nhìn đứa con bất thường nhà mình, trên mặt có chút khẩn trương. “Kia, mẹ , ngươi trước ở chỗ này chờ một chút, ta đi ra ngoài xem!” Vũ Kiệt vẻ mặt trịnh trọng, nếu hắn đã trở thành con trai của nàng, như vậy hắn liền có trách nhiệm bảo hộ nàng! “…” Vũ Duyệt không nói gì, vì sao nàng lại cảm thấy chính mình mới là nữ nhi của vậy ? Không phải nàng mới là người có trách nhiệm chiếu cố con mình sao ? Vì sao khi đến nơi này, mọi thứ hoàn toàn đảo lộn thế ? Thiên a, ngươi rốt cuộc vì sao lại cho ta một đứa con có bộ dáng này ? Bảo bối khôn khéo chính là một điểm tốt, nhưng có cần phải lão luyện đến thế không ? Chẳng lẽ… hắn cũng là… ? Vũ Duyệt bị ý nghĩ của chính mình hù dọa, hẳn là… cái kia… sẽ không … đi? Ánh mắt không xác định ở chung quanh đảo loạn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, Vũ Duyệt bi phẫn … Vũ Kiệt thân hình bé nhỏ đi dạo bên ngoài, kết quả thấy được một đám hắc y nhân đang dần đi về hướng này, không tốt ! Tuy rằng không biết những người đó là ai, nhưng phỏng chừng đối với bọn họ chắc chắn có liên quan , ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách! “Mẹ, ngươi có phải hay không đã đắc tội với người nào?” Vũ Kiệt nói xong thở hổn hển, thân hình nhỏ bé này chạy một chút thật đúng là vất vả ! “Mẹ ngươi là lương dân a, làm sao có thể đắc tội với người khác chứ?” Vũ Duyệt bất mãn đứng lên, hung hăng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình véo véo một phen! Ân, cảm giác thật tốt! “Dù sao mặc kệ là họ tìm ai, chúng ta cũng trốn trước đi!” Hắn sao không biết tính cách của mẹ mình như vậy sẽ không đắc tội người khác! Phỏng chừng là đắc tội người ta, chính nàng còn không biết! “Ách? …” Vì sao nha, lời còn chưa kịp nói ra miệng, Vũ Duyệt liền bị Vũ Kiệt một phen đẩy vào bên trong đóng sầm cửa lại, con nàng sức đẩy có phải hay không quá cường hãn? Đem nàng đẩy thiếu chút nữa không có đứng vững! “Không cần nói nữa, ngươi câm miệng lại cho ta!” Đến lúc nào rồi mà còn muốn nháo! Vũ Kiệt tầm mắt lợi hại xẹt qua hai má Vũ Duyệt, làm cho Vũ Duyệt thật lâu không thể nhúc nhích… Cái ánh mắt vừa hiện lên kia, thật sự giống với thời điểm ca ca nàng tức giận nổi điên… Vũ Duyệt kìm lòng không được nghĩ. Thật không ngờ, một ánh mắt như vậy cư nhiên lại xuất hiện trên người một tiểu hài tử, càng đáng sợ hơn là, tiểu hài tử kia lại là con nàng! Nàng thật là bị ông trời ưu đãi đặc biệt a! Mặc nàng không nghĩ đến, nhưng là vận may luôn mạc danh kỳ diệu nện trên đầu nàng, chẳng lẽ đây chính là “vận cứt chó” trong truyền thuyết? Vũ Duyệt lại bắt đầu đầu óc trên mây, hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện tại! “Vương gia, theo như tin tức chúng ta có được, Vương phi chính là ở nơi này!” Vân Dực nhẹ giọng nói, vạn nhất đem Vương phi đánh thức dậy, đối với hắn cũng không hay ho gì! Hắn không muốn gặp rủi ro đâu ! “Bổn vương đi xem, các ngươi đều ở bên ngoài đợi!” Lạc Minh Hiên đẩy cửa phòng, cửa cư nhiên “chi nha” một tiếng liền mở! Hắn không khỏi có một loại dự cảm không tốt, tốt nhất nữ nhân kia đừng có chạy, nếu không, thù giữa bọn họ thật sự càng lớn! Lạc Minh Hiên lấy ra một cái hỏa sổ con, tìm được ngọn đèn trong phòng, sau khi thắp sáng, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, mọi vật đều bị vất bừa bãi thực hỗn độn, hình như là chủ nhân đã vội vàng thu thập cái gì. Thu thập? Lạc Minh Hiên nhất thời ánh mắt phát lạnh, chết tiệt! Nàng thật sự đã chạy! Hắn tức giận gạt phăng mọi thứ trên bàn trà xuống dưới đất, trà cụ đáng thương liền hy sinh lừng lẫy như vậy. Bị thanh âm này sực tỉnh, Vũ Duyệt nhịn không được đau lòng, cái vật bị ném kia, là do chính nàng bỏ tiền ra mua a ! Phải biết rằng, tiền hiện tại trên người nàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi ! “Vương gia! Ta nhìn thấy bên kia có bóng người!” Vân Dực ở bên ngoài bỗng nhiên hô. “Bóng người ?” Vũ Duyệt tâm đột nhiên bị treo ngược, hai tay không khỏi niệm thành chữ thập, nhịn không được trong lòng mặc niệm: sẽ không bị phát hiện … Nhất định sẽ không …
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang