[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm
Chương 18 : Bị bầy sói vây
                                            .
                                    
             
Đột  nhiên hít một ngụm khí lạnh, Vũ Duyệt cảm thấy sự bi thảm của cuộc đời  hôm nay là cao nhất, thật không ngờ, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra  trên người nàng.
Nàng cư nhiên —— đụng phải bầy sói?
Nhìn lục  quang sâu kín, Vũ Duyệt đột nhiên nghĩ đến chính mình vừa mới đụng phải  xương trắng, có lẽ thứ kia căn bản không phải là xương cốt của loài  người, mà là đồ ăn còn sót lại của bầy sói!
Cũng chính là một ít hài cốt của động vật!
Trong  lòng thầm oán chính mình vừa rồi vì sao không nhìn cho rõ ràng, hiện  tại sẽ không phải đối mặt với loại động vật đáng sợ này.
Nàng tình nguyện bị người bắt nhốt, cũng không muốn trở thành đồ ăn cho bầy sói này nha.
Vũ  Duyệt lúc này đã hoàn toàn không biết phải làm gì cho đúng, cả người  đều bị vây quanh, muốn phá vây, chính mình lại không có võ công, làm sao  có thể a?
Còn chưa nghĩ được phải làm sao bây giờ, đám sói kia đã chậm rì rì hướng Vũ Duyệt đi tới.
“Này  , sói đại ca, các ngươi không cần lại đây, ta không thể ăn ~” Vũ Duyệt  nhịn không được lạnh run, nàng chỉ là một người bình thường, “tâm vô chí  lớn”, chẳng qua là muốn tiêu dao giang hồ mà thôi. Nhưng vì sao trước  mặt nàng luôn có nhiều thứ ngăn cản đến vậy?
Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì a?
Vũ  Duyệt đột nhiên phát hiện, từ khi mình xuyên qua thế giới này đến nay,  trừ bỏ chuyện tình của Vũ Kiệt làm cho nàng có vẻ vừa lòng, không có oán  niệm, còn lạ nàng luôn cảm giác được không có chuyện tốt nào phát sinh  trên người nàng!
“A ô a ô ~” Một trận tiếng kêu làm cho Vũ Duyệt  hồi tỉnh, được rồi, nàng thừa nhận, thời khắc này mà lại rảnh rỗi hối  hận, nàng quả nhiên có chút không bình thường .
Nhưng nàng thật sự rất oán niệm a!
Hơn nữa, cũng rất —— sợ hãi!
Đáng  tiếc bầy sói nghe không hiểu oán niệm của nàng, cũng không biết nàng  đang sợ hãi, chúng nó chỉ biết là, chúng nó rốt cục lại có đồ ăn.
Tuy rằng số lượng rất ít, nhưng cũng đủ để nuôi sống một ít sói.
“Không  được lại đây…” Mắt thấy khoảng cách giữa bầy sói và mình càng ngày càng  rút ngắn, Vũ Duyệt đã hoàn toàn bị dọa đến ngây người, nàng sẽ không  chết như vậy chứ?
“A ô ~” Một con sói đột nhiên hướng Vũ Duyệt  nhảy tới, Vũ Duyệt đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng nguy hiểm ngay  trước mặt, nàng vẫn phản xạ có điều kiện lập tức bỏ chạy.
Quả nhiên người này trên một phương diện nào đó còn có chút tiềm năng .
Vũ Duyệt nguy hiểm tránh thoát tấn công của sói, nhưng trốn được một con, không có nghĩa là nàng có thể trốn được —— một đám!
Có  lẽ là nhìn đồng bọn đã kiềm chế không được, cho nên những con sói khác  cũng đã bắt đầu rục rịch, mỹ vị trước mặt, không nên rụt rè e ngại.
Trong vô thức, bầy sói liền đạt được thỏa thuận chung: hợp lực bắt giữ con mồi!
“Trời ạ, các ngươi không được lại đây!” Vũ Duyệt vốn chỉ là bị cả đàn vây, hiện tại lại bị “quần ẩu”, không chết mới là kỳ tích!
Mắt  nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, Vũ Duyệt cho tới bây giờ đều không  có giống hôm nay, cứ như vậy đem hai mắt cùng hai lỗ tai vận dụng hết  toàn bộ công năng!
Vì mạng nhỏ của nàng, nàng liền liều mạng!
Tuy  rằng đang là ban đêm, nhưng nếu muốn phân rõ chỗ nào không có sói,  chuyện cũng rất đơn giản, nơi không có lục quang, nhất định không có sói  tồn tại!
Vũ Duyệt nhìn đến khắp ngõ ngách đã chậm rãi lộ ra một  khe hở, nàng liền đem lực chú ý của mình, cùng mục tiêu toàn bộ đều đặt ở  cái khe hở kia, chỉ cần có thể chạy ra, hết thảy còn có hi vọng, nhưng  nếu không thể, như vậy nàng cũng chỉ có thể làm nữ chủ xuyên qua đầu  tiên trở thành bữa ăn cho bầy sói !
Cha, mẹ, ca ca, bảo bối, ta không muốn chết uất ức như vậy a!
Vũ Duyệt dùng sức than một hơi, sau đó lại đem hết toàn lực chạy về phía trước!
“A ô ~ a ô ~” Mắt thấy đồ ăn muốn chạy trốn, thú tính của loại động vật kia đã hoàn toàn bị bộc phát .
Vũ  Duyệt sống chết chạy về phía trước, nàng chỉ biết là, nàng không thể  dừng lại, chỉ cần dừng lại một chút, nàng tuyệt đối sẽ trở thành đồ ăn!
Bất  quá, tiềm năng của con người có lớn đến đâu, chạy mau thế nào, nhưng  hai chân người cùng với bốn chân của sói vẫn có một khoảng cách thật  lớn.
Đột nhiên một con sói thả người nhảy tới, mạnh mẽ đem Vũ Duyệt té ngã trên mặt đất.
“A!  Ngươi tránh ra cho ta!” Lập tức té trên mặt đất, Vũ Duyệt đã hoàn toàn  không có cảm giác đau đớn, hai mắt nàng nhắm nghiền, hai tay ở trong  không trung khuơ loạn, sống chết trước mắt, tất cả tựa hồ đều trở nên  không đáng nhắc tới.
Tâm sự rối rắm của con người, động vật không  thể hiểu được, đương nhiên, chúng nó cũng không có hứng thú đi cảm thụ  những tình cảm phiền phức của nhân loại.
Đồ ăn, tựa hồ chính là thứ mà chúng quan tâm nhất đi?
Con  sói nhào vào trên người Vũ Duyệt, thân mình tựa hồ lớn hơn bình thường  rất nhiều, giống như trời sinh đã có một loại uy nghiêm, hơn nữa những  con sói khác thấy vậy, cũng không dám tiến lên tranh đấu. Có lẽ, nó  chính là lang trung chi vương đi. (vua của bầy sói)
Trời sinh vương giả, sẽ luôn làm cho người phải ngước nhìn.
Nhìn  Vũ Duyệt, con sói kia cũng không có lập tức hưởng dụng đồ ăn của mình,  ngược lại dường như đang xem xét cái gì, chẳng lẽ sói cũng sẽ phân rõ đồ  ăn có bị hư hay không ?
Tuy rằng nàng không thừa nhận mình là  người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải người xấu, vậy tiêu chuẩn  chọn lựa đồ ăn của chúng là gì?
Có lẽ là nhìn ra Vũ Duyệt không  chuyên tâm, con sói đầu đàn kia liền mở rộng cái mồm to của mình, lộ ra  răng nanh sắc nhọn, hướng tới cổ Vũ Duyệt táp tới…
“Không được…” Một tiếng la tê tâm liệt phế, giống như ở địa phương dã ngoại kia vang lên.
Là bất lực, cũng là tuyệt vọng!
Nói  thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cây mộc côn bay nhanh từ một hướng  khác tới, đánh trật đầu con sói, chỉ là không có đem nó toàn bộ đánh bật  đi.
Nhưng mà, một gậy kia, cũng không có làm cho Vũ Duyệt thoát  khỏi vận mệnh bị cắn, hàm răng sắc nhọn kia tập kích trên vai trái Vũ  Duyệt, tuy rằng bị cắn, nhưng cũng làm cho Vũ Duyệt tạm thời tránh được  cảnh tượng “tốt đẹp” cùng tử thần tương thân tương ái.
“Tê ~ đau  quá ~” Khi răng nanh cắn vào bả vai, máu đỏ chảy ra, Vũ Duyệt cảm thấy  toàn bộ vai trái của mình đều đã muốn chết lặng. Đau quá, lại cảm thấy  đau đến cực hạn, thế cho nên, đều không có cảm giác .
Mùi máu  tươi lan tràn trong không khí, tất cả cái mũi của những con sói kia đều  bị mùi máu tươi tràn ngập: thơm quá, hương vị thật ngọt a!
Lục  quang sâu kín càng trở nên nồng đậm, xa xa những con sói kia vốn không  có lại gần, hiện tại cũng theo hương vị máu tanh, chậm rãi hướng tới gần  nơi này.
Mỹ thực trước mặt, làm sao còn lo lắng cái khác?
Người ta nói thức ăn dâng tới miệng mà không hưởng thì quả thật rất ngu xuẩn, đây một điểm cũng không sai!
Đột  nhiên cảm thấy trên vai trái của mình truyền đến một trận đau nhức, con  sói kia rõ ràng cho dù như vậy vẫn đem mình ăn! Răng nanh của nó không  ngừng xâm nhập vào trong cơ thể nàng, tựa hồ chuẩn bị một ngụm đem da  thịt cắn xé xuống, sau đó nuốt ăn hết.
Vũ Duyệt cảm giác sau  lưng, quần áo đều đã bị mồ hôi ẩm ướt, tóc cũng có hơi hơi bết lại. Lúc  này mặt nàng trắng bệch, sớm đã mất đi vẻ hồng nhuận của con người.
Ngay  lúc Vũ Duyệt cảm thấy mình sắp phải chết, lại đột nhiên phát hiện, răng  nanh của con sói kia trên người mình đã buông ra, sau đó toàn bộ từ  trên người mình ngã xuống, trên người nó rõ ràng đã bị cắm một thanh  trủy thủ… 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện