[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm

Chương 12 :  Ác hàn vô ly đầu

Người đăng: 

.
Sau khi Vũ Kiệt bái Mặc Viễn làm sư, liền vất vả cùng hắn học tập, làm cho Vũ Duyệt một người thật lẻ loi. Nhìn lại hoàn cảnh của mình, ngẫm lại ngân lượng trên người, Vũ Duyệt không khỏi phát sầu, nàng hiện tại ở nơi này của người ta ăn ở miễn phí, nhưng chung quy cũng không phải kế lâu dài. Nói thế nào thì nói, Mặc Viễn cùng Huyền Phàm là vì Vũ Kiệt mới cho phép nàng ở tại chỗ này, nếu bỏ đi như vậy, cũng cảm thấy có chút không tốt. “Duyệt Duyệt, ngươi làm sao vậy?” Vũ Kiệt vừa hoàn thành một môn công khóa đi ra, liền nhìn thấy Vũ Duyệt một tay chống má, vẻ mặt ai oán, nhịn không được lo lắng nói. “Bảo bối, ngươi nói chúng ta có phải hay không nên có một cái gì đó thuộc về riêng mình? Ta ở trong này hoàn toàn không có cảm giác an toàn, ta muốn đi gây dựng sự nghiệp a!” Vũ Duyệt cảm giác như vậy, người khác lợi hại thì thế nào, có tiền thì thế nào, nhưng cái kia thủy chung cũng không phải của mình. “Gây dựng sự nghiệp? Tốt!” Nói thật, Vũ Kiệt cũng không phải thích loại cảm giác này, nếu cứ như vậy lâu dần hắn sẽ cảm thấy mình giống một con rối, bị mọi người tùy ý điều khiển. Hắn tin tưởng bản thân mình, hắn có thể làm rất tốt, mà không phải ở trong này nghe những chuyện không đúng sự thật. “Bảo bối, ngươi thật tốt quá!” Vũ Duyệt cao hứng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Kiệt, sau đó liền đứng lên, chạy ra bên ngoài. “Nếu nói như vậy, bảo bối, ngươi học tập cho tốt rồi chúng ta cùng đi, ta đi khảo sát thị trường một chút, nhìn xem rốt cuộc kinh doanh cái gì mới là có tiền đồ!” Nói xong, Vũ Duyệt liền biến mất khỏi tầm mắt của Vũ Kiệt. “…” Uy, ta và ngươi cùng đi a! Đáng tiếc còn chưa có nói ra, Vũ Duyệt đã biến mất, Vũ Kiệt bất đắc dĩ cũng đi theo sau, dù sao hắn hôm nay đã học xong công khóa . Không có lý nào lại ở chỗ này chịu đủ tra tấn. Vũ Duyệt một người ở trên đường cái trống trải lơ đãng, nơi này cách chợ có một đoạn, vị trí không tồi, nếu ở nơi này làm một cái quán trà cũng là một ý kiến hay. Đáng tiếc nàng hiện tại không có nhiều tiền như vậy, để xây dựng một trà lâu đó cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Không có tiền, người chính là đáng thương a. Hối hận trong chốc lát, Vũ Duyệt liền hướng chợ đi tới, vẫn nên nhìn xem mọi người đang làm những gì đi, nàng không tin bản thân không tìm thấy sự tình gì thích hợp để làm một cửa hàng nhỏ. “Cô nương, đến xem son nơi này đi! Chế tác vừa tốt, vừa rất mới mẻ!” Vũ Duyệt đang cúi đầu trầm tư đột nhiên nghe được một thanh âm như vậy, bán son ? Ngẩng đầu nhìn, Vũ Duyệt cảm giác khóe miệng mình có chút run rẩy, nàng không thích nhất chính là sản phẩm thấp kém. Tuy rằng nàng nói như vậy có chút không phúc hậu, nhưng là làm một người hiện đại, ánh mắt nhìn đồ trang điểm cổ đại, thật là tội nghiệp cho làn da a! Cho nên đến nơi này đã nhiều năm như vậy, nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ dùng qua những thứ này, dung nhan là trời ban, để nguyên không phải tốt hơn sao ? Nếu thời điểm làn da nàng không tốt, nàng cũng chỉ dùng một ít trứng gà và mật ong làm mặt nạ đắp lên. Cái này là tự nhiên nha, hơn nữa lại không có tác dụng phụ! Ha ha, nàng cảm giác nàng hình như là có tác dụng rất tốt nha ! Đúng rồi, nàng về sau có thể mở mỹ dung quán a! Chỉ cần một gian phòng nhỏ, sau đó đem chính nàng làm hàng mẫu, còn không sợ các tiểu thư, các phu nhân không mua ? Hơn nữa thành phẩm này đều rất tiện nghi, so với mở quán trà tửu lâu thì giá rẻ hơn, nàng cũng đủ khả năng để mở ! Phải biết rằng, ở trong thế giới này, hai trăm lượng bạc có thể mua bao nhiêu trứng gà, mật ong linh tinh gì đó a! Này, đây tuyệt đối là một ý kiến hay! Vũ Duyệt cười tủm tỉm nghĩ. Hiểu rõ tâm sự, Vũ Duyệt hiện tại nhìn cái gì cũng đặc biệt cao hứng, mọi chuyện suôn sẻ tinh thần cũng phấn chấn, tuy rằng không phải thực thỏa đáng, nhưng cũng không sai biệt lắm ! “Tiểu ca, ngượng ngùng rồi, ta không mua son!” Vũ Duyệt nhìn tiểu thương, có chút xin lỗi, nói xong, liền ly khai. Bởi vì đã biết nơi mà thê tử đào hôn nhà mình đang ở, Lạc Minh Hiên cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng đuổi tới chỗ Vũ Duyệt là cái trấn nhỏ này. Dắt ngựa trong tay, Lạc Minh Hiên chậm rãi đi không có mục đích, tiêu sái đi trên đường cái, hắn không biết vị trí cụ thể của Vũ Duyệt, như vậy hắn cũng chỉ có thể chờ Vân Thiên tìm đến hắn. “Nha? Thật không ngờ, trong chợ có nhiều người như vậy a!” Cảnh tượng dòng người như nước làm cho Vũ Duyệt nhịn không được cảm thán, xác thực, nơi này người rất nhiều, chỉ là có hai cái không tốt. Tiếng thét to của tiểu thương, tiếng khí cụ va chạm, ấy vậy mà lại tạo thành một thủ khúc êm tai. “Này, ngươi có nghe nói không ? Hôm nay là đại thọ năm mươi của Trương lão gia, đi mừng thọ hắn có thể được ăn một bữa no bụng, mỗi người còn được 5 đồng tiền a!” Một nam nhân đi qua bên cạnh Vũ Duyệt nói. “Ai nha, ai chẳng biết Trương lão gia trong nhà cực có tiền, hắn hào phóng như vậy, chúng ta không đi cổ động, cũng thật là không nên a !” một nam nhân lại nói tiếp. “Các ngươi sao còn chậm rì rì như vậy ? Các ngươi không biết sao ? Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng mọi người đều biết là số lượng hạn chế, nếu chậm chân mà nói, có thể không tìm được chỗ ngồi nữa, chẳng quản hắn khẳng khái như thế nào, hắn cũng không được an bày vị trí đâu.” Một nam nhân đang chạy chậm bên đường nhịn không được ở hai bên nam nhân bồi một câu, nếu không nhanh chân chạy nhanh, cái gì cũng không chiếm được ! Hai nam nhân vừa nghe, làm sao còn có trạng thái nhàn nhã như vừa rồi? Có chút hoảng thần, nhanh chân liền muốn chạy! Vũ Duyệt đáng thương đứng bên người bọn họ, bởi vì bọn họ hai người đâm thẳng về phía trước, không cẩn thận đem đẩy Vũ Duyệt ngã về một bên, tuy rằng như thế, nhưng hai nam nhân kia đã muốn mau chóng chạy đi như vậy. Làm sao còn có so đo vì đụng phải người khác? Vũ Duyệt thân mình nhịn không được ở trong gió “lắc lư”, cảm giác như một chiếc lá đang rơi xuống. Nàng không cần a, sẽ rất đau, hơn nữa ở trước mặt nhiều người như vậy ngã sấp mặt xuống, cũng thật là mất mặt a. Hơn nữa về sau nàng làm sao còn có thể oanh oanh liệt liệt mà buôn bán ở đây ? Nhưng mặc kệ Vũ Duyệt trong lòng hò hét như thế nào, bất mãn như thế nào, nàng vẫn không thể khống chế thân thể của chính mình. Cuối cùng, Vũ Duyệt có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai tay vô thức ôm lấy mặt mình, quả nhiên, cái nữ nhân đặc biệt quan tâm vẫn là khuôn mặt a! “Cô nương, ngươi không sao chứ?” Hồi lâu, không có cảm giác được đau, Vũ Duyệt nghe được một giọng nam nhu hòa truyền vào trong tai mình, Vũ Duyệt chậm rãi mở hai mắt nhìn về phía “ân nhân cứu mạng” . “Công tử, cảm tạ ngài ra tay cứu giúp, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích!” Vũ Duyệt cuống quít thoát khỏi lòng nam tử kia, sau đó đứng ở bên người hắn. “Nhấc tay chi lao, cô nương không cần nói đến, sẽ làm tại hạ cảm thấy xấu hổ!” Nam tử kia vẻ mặt khiêm tốn, tao nhã, là một điển hình của nam nhân ưu nhã. “Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì?” Vũ Duyệt rất lễ phép hỏi. “Thượng Quan Hiền Nhân.” Nam tử nhìn về phía Vũ Duyệt trong ánh mắt có chút si mê, cô nương này đẹp quá!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang