[Dịch]Dám Câu Nương Ta Cút Ngay - Sưu tầm
Chương 10 : Tửu lâu kỳ quái
.
“Duyệt Duyệt, tửu lâu này nhìn thật cũ kỹ a!” Vũ Kiệt nhìn cách bày trí cũ kỹ bốn phía, có chút cảm thán, thành trấn này nhìn không phải thực phồn hoa sao?
Như thế nào còn có thể có tửu lâu như vậy tồn tại ?
“Đúng vậy, ta cũng nhìn ra.” Thật sự là kỳ quái, làm sao có thể có chuyện như vậy xuất hiện đây?
Đột nhiên xuất hiện một tửu lâu cũ nát ở một nơi thực phồn hoa như vậy, quan phủ địa phương hẳn là không thể cho phép đi?
Thế nhưng nơi này cư nhiên không có bị cưỡng chế phá bỏ và mạnh mẽ rời đi nơi khác, thật là vô cùng bất thường a.
“Duyệt Duyệt, trước không cần lo chuyện này, ăn no cái bụng nhỏ mới là chuyện trọng yếu nhất!” Vũ Kiệt chu môi, bất mãn kháng nghị, hắn muốn ăn cơm!
“Được, chúng ta liền tìm một chỗ ngồi xuống!” Điểm điểm vào cái mũi nhỏ của Vũ Kiệt, Vũ Duyệt cười khẽ, nàng hiện tại phát hiện nàng cũng có tinh thần tự giác của một mẫu thân a!
Tìm một vị trí gần cửa sổ, mẫu tử hai người vừa mới ngồi xuống, ghế dựa liền phát ra thanh âm “chi nha”, xem ra niên đại của tửu lâu này cũng thật xa xưa nha.
“Duyệt Duyệt, chúng ta có cần đổi một tiểu điếm khác không, nơi này cảm giác thật sự là không được tốt lắm!” Vũ Kiệt rối rắm, nếu sắc trời tối đi một chút, nơi này không khác nào một cái quỷ ốc, nơi nơi đều tràn ngập một loại hơi thở mục nát.
“Ai nha, bảo bối, người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể cân đếm. Nói không chừng nơi này nhìn cũ nát nhưng là đồ ăn lại phi thường tốt !” Nếu không tửu lâu này làm sao có thể đến bây giờ còn chưa bị đóng cửa a ?
Một sự việc nhìn như không hợp lý, kỳ thật đều cũng có đạo lý tồn tại của nó.
“Được rồi, chúng ta vậy liền thử xem đi!” Nếu thật sự là không tốt như trong lời nói, vậy thì cứ coi như là mua cho mình một lần giáo huấn đi.
“Hai vị khách quan, không biết các ngươi muốn ăn cái gì nào ? Thức ăn của tiểu điếm, nhị vị có thể tận tình lựa chọn!” Nhìn thấy hai người ngồi xuống. Tiểu nhị lúc này mới thực “chân chó” chạy lên tiếp đón, như thế nào lại không xuất hiện lúc khách nhân vừa mới tiến vào ?
“Tiểu nhị ca, nơi này của các ngươi có món ăn chiêu bài* là gì?” Bọn họ mới đến, đương nhiên không biết trong điếm có cái gì! (*đặc sắc, sở trường của nhà hàng).
“Không dối gạt phu nhân, món ăn của tiểu điếm quả thật là không nhiều lắm. Nhưng chất lượng cùng hương vị tuyệt đối bảo đảm!” Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười đến sáng lạn.
“Như vậy liền tùy ý mang lên hai món, sau đó cho chúng ta thêm hai chén cơm thì tốt rồi.” Vũ Duyệt nhẹ nhàng nói. Nơi này làm cho nàng cảm giác rất quái dị a.
“Được rồi, mời hai vị khách quan chờ một lát, đồ ăn sẽ mang lên ngay!” Nói xong tiểu nhị liền thực vui vẻ rời đi. Lưu lại mẫu tử hai người đang đói bụng.
“Mặc Viễn, ngươi xem, cư nhiên đúng là có người đến tiểu điếm của chúng ta kìa !” Một nam tử bất cần đời nhìn nam tử lạnh nhạt bên cạnh, trêu chọc nói.
Nam tử lạnh lùng bị gọi là “Mặc Viễn” nhìn người bên cạnh không nói gì. Có một số việc, đều phải nhờ tới cơ duyên .
“Này , Mặc Viễn, ngươi không cần lạnh nhạt như thế a, cẩn thận về sau không có nữ hài tử nào thích ngươi đấy !” Nam tử kia biểu tình đáng đánh đòn, làm cho người ta nhịn không được muốn đạp lên mặt hắn.
“Huyền Phàm, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, ta chỉ có thể chính mình đi lựa chọn người hữu duyên kia!” Mặc Viễn nhẹ nhàng nói một câu, liền làm cho Huyền Phàm không dám lên tiếng nữa, có một số việc không thể làm quá được !
“Tốt lắm, ta sai lầm rồi, ngươi không cần luôn giữ cái bộ dáng vô cầu đó như vậy, ít nhất cũng nên lộ ra một điểm biểu tình giống nhân loại được không?!” Huyền Phàm có chút không biết nói gì, nhưng cũng vì như vậy, hắn mới thích trêu cợt hắn a! (hắn trước là Huyền Phàm, hắn sau là Mặc Viễn)
“…” Mặc Viễn đã hoàn toàn không quan tâm đến Huyền Phàm rồi.
“Duyệt Duyệt, ngươi xem xem đây là đồ ăn gì a?” Vũ Kiệt nhìn các món trước mắt, vì sao hắn đều không biết a?
“Bảo bối, cái kia, kỳ thật, đại khái là, ta, ta cũng không phải biết rõ đâu…” Vũ Duyệt tuy rằng rất muốn làm một học giả tri thức uyên bác, làm một mẫu thân vĩ đại có thể giúp con mình giải thích nghi hoặc, nhưng thực bất hạnh, nàng thật sự không biết !
“Tiểu nhị ca, ngươi có thể nói cho ta biết những thứ này là cái gì được không ?” Nếu đã không biết, nàng cũng chỉ có thể không ngại học hỏi kẻ dưới. Tốt xấu gì nàng ở nơi này sinh hoạt cũng đã nhiều năm như vậy, tuy rằng trước kia không được sủng ái, nhưng nói thế nào thì nói cũng là một công chúa a, rất nhiều thức ăn cũng đã gặp qua, nhưng cái này nàng thật sự không biết.
“Phu nhân, đây đều là đồ ăn đặc sắc của bổn điếm, các ngươi chỉ cần dùng liền sẽ tốt cho thân thể, về phần là cái gì, các ngươi không cần hỏi đến, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe!” Thực hiển nhiên, tiểu nhị cũng từng gặp được qua chuyện như vậy, bởi vì hắn trả lời thật lưu loát!
“Thật sự là một tiểu điếm kỳ quái!” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Vũ Duyệt cầm lấy bát đũa trên bàn, liền chuẩn bị ăn cơm, dù sao nàng cũng không biết mình có cái gì đáng giá để người khác lập mưu đồ không nữa ?
Không phải nàng thiện lương, chỉ là nàng thật sự cảm thấy không cần phải nghi ngờ.
Suy nghĩ lung tung, Vũ Kiệt đã muốn thử mùi vị của món ăn ngon.
Ân, hương vị cũng không tệ lắm!
“Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng thật đúng là ăn rất được!” Vũ Duyệt cũng khen không dứt miệng.
Chỉ là tiểu điếm này vì sao lại tiêu điều thế này , có tay nghề như vậy, hẳn là không lo không có khách nhân đi?
Nhưng vì sao nàng nhìn đến đều là tình huống tương phản a ?
Kỳ quái, kỳ quái a!
“Ha ha, Mặc Viễn, thật đúng là không ngờ, cư nhiên thật sự sẽ có người đến ăn tại cái nơi rách mướp này !” Huyền Phàm vẻ mặt bất khả tư nghị.
Cư nhiên thật đúng là sẽ có người! Thế giới này thật là hỗn loạn. Lúc trước hắn một lòng chê cười “hắn”, vậy mà…
” Đã nói là người hữu duyên, tự nhiên sẽ bước tới nơi đây! Mặc kệ là loại người nào, hay bởi vì nguyên nhân gì, có thể ở tại chỗ này, an toàn ăn một chút cơm, cũng đã là duyên phận rất khó có được !” Mặc Viễn thanh âm vẫn bình thản như cũ, nhưng thật kì lạ là bên trong giọng nói, lại có một chút cảm giác khẩn trương.
“Xem ra, người kia, hẳn là có chút cảm giác khẩn trương…~” Huyền Phàm nhìn bóng dáng Mặc Viễn, sau đó đi xuống lầu, chuẩn bị gặp mặt hai mẫu tử đối với đồ ăn vẫn còn đang cao hứng cùng phấn chấn kia. Hắn muốn xem rốt cuộc bọn họ có năng lực gì !
“Duyệt Duyệt, trong lồng ngực ta đột nhiên hảo trướng* a, cảm giác có cỗ hơi thở tán loạn!” Vũ Kiệt nói chuyện có chút cố hết sức, nếu có thể, hắn hiện tại muốn bị người đánh bất tỉnh, sau đó hảo hảo ngủ một giấc, để hắn không phải chịu cảm giác này nữa. (*cảm giác lồng ngực căng lên khó chịu)
“Ngươi làm sao vậy?” Vũ Duyệt cuống quít buông bát đũa trong tay xuống, sau đó sốt ruột đem Vũ Kiệt nằm trong lòng mình, hi vọng có thể biết được hắn rốt cuộc là bị làm sao.
Nếu nói đồ ăn có vấn đề, nhưng chính nàng cũng ăn, vì sao nàng không có phản ứng như vậy ?
Vũ Duyệt nhất thời hoảng không biết phải làm gì cho đúng. Đúng rồi, đi tìm bác sĩ!
“Bảo bối, ngươi kìm chế chút, ta mang ngươi đi y quán!” Tiện tay cầm lấy bọc hành lý, Vũ Duyệt vội vã ôm Vũ Kiệt hướng tới cửa ra…
“Ngươi hiện tại nếu đi tiếp, con của ngươi sẽ hoàn toàn mất hy vọng cứu chữa…” Một thanh âm ngả ngớn từ phía sau truyền đến, lập tức làm cho Vũ Duyệt đình chỉ cước bộ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện