[Dịch] Đại Vũ Trụ Thời Đại
Chương 26 : 24 tiếng nguy cấp (9)
.
So với những người sống dưới lòng đất, các công nhân khai thác khoáng vật phóng xạ may mắn hơn nhiều. Không phải nói nơi khai thác kiên cố hơn căn cứ dưới lòng đất. Bởi thực ra, toàn bộ hầm ngầm dùng để khai thác đều bị sụp đổ. Căn hầm này không phải là nơi được các kỹ sư xây dựng chú tâm, cũng như không có ai rảnh đi giám sát chất lượng nơi này. Cho nên, vừa bắt đầu động đất thì căn hầm đã sụp hơn phân nửa. Dù sao, trận động đất này cũng có cường độ lên tới 9 độ richter.
Nhưng, tại nơi khai thác, trừ một số công nhân làm việc trên mặt đất ra thì trong bên dưới không hề có người. Đơn giản vì toàn bộ quá trình khai thác đều được cơ giới hóa. Cho nên, không ai trong đội ngũ bị thương, sau cơn động đất tất cả đều nhanh chóng thu dọn dụng cụ, quay về phi thuyền Hi Vọng.
Đến lúc hạm trưởng Diêu Nguyên ra lệnh, các chuyên gia, kỹ sư, nhà khoa học có liên quan đều khẩn trương thảo luận cùng nghiên cứu. Máy tính chủ siêu cấp, cỗ máy quy tụ toàn bộ tinh hoa kỹ thuật của loài người và kỹ thuật ngoài hành tinh cũng được vận hành hết công sức, tính toán các số liệu liên quan.
Rất nhanh, còn chưa đến 30 phút thì Diêu Nguyên đã nhận được kết quả truyền tới từ phi thuyền Hi Vọng. Kết quả cho thấy, địa tầng ở trong căn cứ xuất hiện quá nhiều vết nứt, không thích hợp cho việc khoan thăm dò. Nếu bất cẩn, có thể khiến cả căn hầm sụp đổ.
Các nhà khoa học cho rằng, việc khoan có thể mạo hiểm tiến hành, nhưng điều quan trọng ở đây là thời gian. Việc khoan vào khu vực nham thạch có vết nứt phải làm thật nhanh, không được chậm trễ. Thời gian an toàn tuyệt không vượt quá 12 tiếng, nếu vượt quá khoảng thời gian này, khu vực bị khoan sẽ sụp đổ, kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền, khiến cho cả căn cứ bị phá hủy.
Về phần các kỹ sư thuộc đội ngũ khai thác khoáng vật, họ cho biết nếu như tập trung đầy đủ dụng cụ, nhân lực và năng lượng, bọn họ tự tin trong vòng 10 tiếng có thể khoan một lối vào chân không nối với tầng ba, vận chuyển đồ du hành vũ trụ vào.
-Nói cách khác, kế hoạch này có thể thực hiện được. Nhưng nguy hiểm lớn nhất ở đây là thời gian, nhất định phải hoàn thành tất cả trong 10 tiếng sao?
Diêu Nguyên trầm mặc, im lặng suy xét ưu nhược điểm của kế hoạch này.
Nếu bỏ qua những năm sống gần đây, thì vào thời Diêu Nguyên còn làm đội trưởng tiểu đội Hắc Tinh, hắn sớm đã có lòng dạ sắt đá. Ngươi có thể có lòng nhân từ, nhưng không thể để sự nhân từ này ảnh hưởng đến đại cục. Tuy hai chữ “đại cục” này nghe qua thì hơi quá cao xa, nhưng thật sự nó có liên quan đến mạng sống của rất nhiều người khác. Nếu bởi vì sự nhân từ của ngươi mà ảnh hưởng đến tính mạng của người khác, như vậy đó không phải là nhân từ, mà là đạo đức giả. So ra, sự đạo đức giả chỉ khác sự tàn bạo ở chỗ nó được bao phủ bởi một vầng hào quang giả dối. Nhưng kết quả của cả hai đều không khác nhau tí nào…
Bây giờ là lúc hắn lựa chọn, vì cứu mấy ngàn người mà để mấy ngàn người khác mạo hiểm. Hoặc bỏ rơi bọn họ, bảo tồn nguyên khí của loài người, vứt bỏ hoàn toàn mấy ngàn nhân viên có thể cứu sống…
Bất kỳ lựa chọn nào đều dẫn đến hậu quả khác nhau, nhưng tất cả đều liên quan đến mạng sống của mấy ngàn người. Không ai có thể chia sẻ trách nhiệm này với Diêu Nguyên, bởi đó chính là trách nhiệm của hắn. Vô luận việc hắn lựa chọn cứu sống hoặc bỏ mặc…Đó là trách nhiệm của một người lãnh đạo!
-…Ta ra lệnh, tất cả thành viên trong đội ngũ khai thác khoáng vật bắt đầu chuẩn bị. Cho bọn họ 30 phút chuẩn bị và ăn cơm. Sau đó phân thành hai đội, mỗi đội làm việc trong 5 tiếng. Trong quá trình làm việc, e rằng khó có thể trở về phi thuyền Hi Vọng, cho nên kêu bọn họ chuẩn bị thật kỹ. Trong 10 tiếng, phải hoàn thành nhiệm vụ!
Chỉ sau chốc lát, Diêu Nguyên thông qua thiết bị liên lạc đưa ra mệnh lệnh một cách kiên quyết. Nói xong, hắn khẽ thở dài.
( Nếu đã lựa chọn thì vô luận kết quả ra sao, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm. Đúng, tựa như các nhiệm vụ trước đây, dù hoàn thành, thất bại, hay cứu sống…Ta sẽ gánh chịu toàn bộ!)
Dưới mệnh lệnh của Diêu Nguyên, các ngành có liên quan trong phi thuyền Hi Vọng gấp rút thực hiện mệnh lệnh. Mỗi thành viên trong đội ngũ khai thác khoáng vật đều được đãi ngộ ở mức cao nhất. Thức ăn, xa xỉ phẩm toàn bộ đều cung ứng miễn phí, không tốn tiền. Nhưng lúc này, ai còn tâm trạng ăn uống đây? Trong lòng mỗi người đều cảm thấy áp lực nặng nề.
Cùng lúc đó, vẫn còn khá nhiều dân chúng bên ngoài phi thuyền Hi Vọng. Vì số lượng người xuất nhập trong một lần có hạn, cho nên ít nhất phải tốn mấy tiếng đồng hồ mới xong, muốn nhanh hơn cũng không được.
Thấy thế, Diêu Nguyên gọi Vương Quang Chính tới, nói:
-Lão Vương, hiện giờ ngươi bắt đầu đảm nhiệm việc chỉ huy nơi đây. Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể để xảy ra bạo loạn, nhóm người duy nhất có thể được ưu tiên vô ra phi thuyền Hi Vọng chính là các thành viên trong đội ngũ khai thác khoáng vật, còn lại ai cũng không được ưu tiên…Ta ngủ trước đây, 5 tiếng sau hãy gọi ta…Đúng rồi, gọi Trương Hằng cùng Morrison về, để cho bọn họ ăn cơm rồi ngủ một giấc, sau đó thay bộ đồ du hành mới. Hai tên đó cũng giống như ta, cho ngủ 5 tiếng rồi đánh thức.
Nói xong, Diêu Nguyên mặc kệ chỗ này là chỗ nào, trực tiếp nằm xuống ngủ luôn. Mọi người xung quanh ngẩn người ngạc nhiên, còn Vương Quang Chính cẩn thận nhớ kỹ từng lời nói của Diêu Nguyên. Tiếp đó, hắn ra lệnh cho mấy binh lính bảo vệ Diêu Nguyên, đưa hắn vào trong đội ngũ xếp hàng, trở về phi thuyền Hi Vọng.
Cùng lúc, Vương Quang Chính phái người đến căn cứ dưới lòng đất, báo tin cho Trương Hằng cùng Morrison. Sau khi an bài xong tất cả, Vương Quang Chính mới thở dài một hơi, nhìn mấy vạn dân chúng đang xếp hàng trở về phi thuyền Hi Vọng…
-Đây là một cuộc chiến dài a. Lão đội trưởng, ngài lại chọn con đường gian nan nhất rồi…
Diêu Nguyên ngủ rất say, dù sao thì hắn cũng là cựu quân nhân, lòng tuy mang tâm sự nặng nề, nhưng tất cả mọi việc đều được an bài xong, bây giờ chỉ còn đợi thôi. Vì vậy, nếu ngủ được thì cứ ngủ, bổ sung đầy đủ tinh lực mới có thể đối phó với khó khăn phía trước.
Cứ thể, trong người Diêu Nguyên như có một chiếc đồng hồ, vừa qua 5 tiếng hắn đã tỉnh lại. Nhìn qua, bộ đồ du hành vũ trụ trên người đã tháo bỏ, còn mình đang nằm trên một giường bệnh sạch sẽ, cánh tay còn cắm ống truyền đường glucô.
Diêu Nguyên vốn có thói quen như thế, sau khi tỉnh lại là lập tức kiểm tra tình hình chung quanh. Đó không phải do hắn cẩn thận quá mức, mà do thói quen này đã ngấm vào tận xương tủy hắn rồi. Khi xác nhận xung quanh bình thường, hắn mới ngồi dậy, gỡ kim tiêm trên cánh tay ra, mặc quần áo vào. Toàn bộ quá trình không vượt quá một phút.
Diêu Nguyên chuẩn bị xong xuôi liền mở cửa đi ra, bên ngoài quả nhiên có mấy thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh đang đứng gác. Diêu Nguyên không chần chờ hỏi ngay:
-Đưa thiết bị liên lạc cho ta, à ta đã ngủ bao lâu rồi?
Một binh lính đứng gác lập tức tháo thiết bị liên lạc trên tai mình đưa cho Diêu Nguyên, đồng thời nói:
-Thiếu tá, ngài đã ngủ đúng 5 tiếng.
Diêu Nguyên gật đầu, đeo thiết bị liên lạc lên tai, sau đó mới nói:
-Ta là hạm trưởng Diêu Nguyên, hãy báo cáo sơ bộ tình hình phi thuyền Hi Vọng.
-…Đã rõ. Hạm trưởng, đây là phòng trung truyển tín hiệu liên lạc, chúng ta sẽ kết nối tín hiệu của ngài với bộ chỉ huy tác chiến giải cứu ngay.
(Bộ chỉ huy tác chiến giải cứu?)
Diêu Nguyên hơi sững sờ, nhưng hắn cũng không hỏi gì thêm. Cái này chắc chắn do Vương Quang Chính làm ra, bất quá cũng không cần truy xét quá mức. Dân chủ có điểm tốt của chế độ dân chủ, độc tài có điểm tốt của chế độ độc tài, quan trọng là người lãnh đạo quản lý ra sao.
Không lâu sau, Diêu Nguyên đã nghe được tiếng nói truyền đến từ thiết bị liên lạc.
-Hạm trưởng, trước mắt tất cả mọi thứ trên phi thuyền Hi Vọng đều bình thường. Những đường dây đã qua cải tạo hay chưa cải tạo đều được khởi động, hơn nữa có thể thực hiện bước nhảy không gian bất cứ lúc nào…
Đội ngũ khai thác khoáng vật đã đổi ca qua đội hai, trước mắt, đã khoan được 80% quãng đường. Thiết bị cách ly chân không đang được chế tạo khẩn cấp, ước chừng một tiếng nữa sẽ hoàn thành…
Thiết bị phản trọng lực, các vật liệu tồn kho, dụng cụ bên dưới căn cứ đã thu hồi được 60%, hiện giờ có tổng cộng 1200 binh lính đang tiến hành việc thu dọn…
Theo thống kê chi tiết, cho đến hiện giờ tổng cộng có 42 người chết, trong đó có 2 nhân viên nghiên cứu. Ngoài ra, còn có 346 người bị thương, trong đó có 7 nhân viên nghiên cứu, 2 nhà khoa học…
Hiện tại, tinh vực đang ở trong trạng thái bất thường. Các tiểu hành tinh, thiên thạch đều chuyển động khá kịch liệt. Ngoài ra, có nhà khoa học dựa vào biểu đồ phóng xạ của Hằng Tinh trong thời gian gần đây đưa ra phỏng đoán, trong tương lai từ 6 đến 8 tiếng, hằng tinh có thể xảy ra một sự biến đổi lớn nữa. Hậu quả của sự biến đổi này đến giờ vẫn chưa dự đoán được, nhưng các nhà khoa học đều đồng loạt đưa ra kiến nghị, nên rời khỏi tinh hệ trước khi xảy ra kịch biến…
Diêu Nguyên im lặng nghe các tin tức về phi thuyền Hi Vọng, lúc lâu sau mới lên tiếng:
-Liên lạc với những người sau đây, nói bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, theo ta xuống tầng hai của căn cứ dưới lòng đất.
Trương Hằng, Morrison, Niệm Tịch Không, còn có…Nhâm Đào!
Lúc này, đã 12 tiếng 10 phút trôi qua từ khi bắt đầu xảy ra cơn động đất…
Còn cách vụ va chạm thiên thạch tối đa 11 tiếng nữa…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện