[Dịch] Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 24 : Bay lên đi! Hi vọng!

Người đăng: 

.
Tàu con thoi chở ba người bay ra ngoài vừa phi thuyền Hi Vọng thì lập tức mọi thứ trở nên tối sầm. Bởi vì đột ngột di chuyển từ nơi có ánh đèn chiếu sáng bên trong phi thuyền Hi Vọng đến màn đêm bên ngoài nên thị giác của cả ba vẫn chưa kịp thích ứng. Bất quá, Diêu Nguyên chỉ trong nháy mắt là đã thích ứng xong, còn Trương Hằng và Morrison thì chậm hơn một lát. Khi cả bọn mở mắt ra thì cả ba đều trợn trừng mắt, tất cả đèn chiếu sáng xung quanh phi thuyền Hi Vọng đều được bật, chiếu sáng cả một vùng đất xung quanh. Lúc này phi thuyền Hi Vọng đã bay lên không ở độ cao chừng 400m, mà ở phía dưới đáy chính là một dây leo thực vật lớn tầm ba mươi mét đang không ngừng ngọ nguậy. Các xúc tu của nó vươn ra không ngừng đâm vào đáy phi thuyền, từ đó lóe lên vô số tia điện, cho dù là mắt thường cũng có thể thấy được sự hấp thu năng lượng của nó. Cho dù phi thuyền Hi Vọng có tới ba lò phản ứng hạt nhân, lượng năng lượng nó phát ra dư sức cung cấp cho một thành phố lớn thì bây giờ cũng đã bị hút đi mất bảy, tám phần rồi. Có trời mới biết đám thực vật này làm sao hút năng lượng nhanh như vậy. Lúc này tuy các dây thực vậy này đều đã bị kéo đứt rời khỏi mặt đất nhưng vẫn còn mấy dây thực vật khổng lồ khác. Năng lượng từ phi thuyền không ngừng bị bọn chúng hút đi, mà phi thuyền Hi Vọng càng lên cao thì tốc độ hút năng lượng của bọn chúng càng nhanh. -Bắt đầu đếm ngược hai phút! Một phút năm mươi chín giây, một phút năm mươi tám giây… Khi hệ thống phản trọng lực trên con tàu khởi động thì hai phút đếm ngược cũng bắt đầu, Diêu Nguyên lập tức rống lớn. -Morrison! Mau lên! Làm cái gì cũng được! Nhanh lên cho lão tử! Diêu Nguyên vừa kêu lớn vừa điều khiển tàu con thoi bay xuống dưới đất. Giờ phút này thì ngay cả mặt Morrison cũng đã đỏ bừng, cố gắng vận sức cả người, liều mạng tiến vào trạng thái lúc trước. Nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào, thậm chí đến cả sức lực để bú sữa mẹ cũng xài nốt nhưng vẫn không có cách nào tiến vào trạng thái thần kỳ đó. Xung quanh chỉ truyền đến tiếng hít thở của hai người, cùng với tiếng kêu gào của Diêu Nguyên, hoàn toàn không hề có cảm giác yên tĩnh như lúc trước. -Một phút bốn mươi bảy giây, một phút bốn mươi sáu giây… -Morrison! Diêu Nguyên cùng Trương Hằng gấp rút kêu lớn một lần nữa. -Ta biết, ta biết! Đừng gây áp lực cho ta nữa! Morrison cũng bắt điên tiết rống lớn. Nói thì nói thế, chứ loại trạng thái thần bí kia có phải nói muốn vào là có thể vào đâu. Cho nên mặc cho Morrison dùng sức như thế nào, hai người còn lại gào thét thế nào thì cả người hắn vẫn run rẩy, cả người đỏ lên. Thay vì nói tiến vào trạng thái thần bí thì không bằng nói là tiến vào trạng thái đào thải có vẻ đúng hơn. -Một phút ba mươi ba giây, một phút ba mươi hai giây… -Nguy hiểm, trạng thái nguy hiểm! Diêu Nguyên lại một lần nữa rống lớn: -Nghĩ về trạng thái nguy hiểm nhất của ngươi đi! -Mẹ kiếp, ta ngồi bên trong tàu con thoi thì có gì là nguy hiểm hả? Nếu như ngươi đá ta ra khỏi phi thuyền thì may ra! Morrison cũng gào lên đáp lại. Trương Hằng bỗng nhiên nói: -Vậy thì nhớ lại một chuyện khắc cốt minh tâm của ngươi đi, dù sao cũng phải hết sức tập trung! -Đúng, đúng, chính là như vậy. Tập trung toàn bộ suy nghĩ của mình…Morrison! Không nghe được thì không cần nghe, chỉ cần tập trung là đủ. Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng đem tính mạng ra đánh cược rồi, sợ gì thất bại nữa…Chúng ta tin tưởng ngươi! Diêu Nguyên lớn tiếng nói. -Chúng ta tin tưởng ngươi! - Chúng ta tin tưởng ngươi… Khẩu hiệu của đội bóng bầu trường trung học XX… -Morrison, quá tuyệt vời! Cậu sẽ là runner (1) nhanh nhất! Cậu nhất định sẽ trở thành cầu thủ chính thức, hơn nữa trở thành át chủ bài trong đội! -Morrison, chạy! Nhanh lên, chạy về trước! Quá tuyệt vời, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi! Một đội hạng hai lại có thể thắng được một đột hạng nhất, ha ha! -Morrison, cậu được đội trưởng chọn rồi. Cố gắng lên, nhớ đem tin này về báo cho cha mẹ, để cho bọn cùng vui vẻ. À, nếu được thì mời bọn họ tới xem trận đấu chung kết của đội chúng ta, ha ha ha.. -Thật sao? Ha ha, Morrison, con của ba quá tuyệt. Chúng ta nhất định sẽ tới xem trận đấu đó, hồi xưa ba cũng là một vận động viên bóng bầu dục đó. Sau này con có trở thành ngôi sao thì khi trả lời phỏng vấn, nhớ nói rằng con được ta dạy bóng bầu dục từ nhỏ, ha ha ha… Ngày thi đấu… -Xin lỗi, Morrison. Cậu hãy nhường vị trí cho người đó đi…Người đó chạy nhanh hơn cậu. -Morrison, đừng nghe cái tên nịnh hót huấn luyện viên kia nói, nó chỉ cậy cái thế con trai của hiệu trưởng thôi, cậu vĩnh viễn là người chạy nhanh nhất trong chúng ta! -…Thì ra là thế sao? Morrison, con không có xuất hiện, cũng không có ra sân. Con làm cha mẹ thất vọng quá, con lại nói dối cha mẹ một lần nữa sao… -Không, con không có lừa cha mẹ, con không có… -Tên lừa gạt… -Ngươi chỉ là một tên lừa gạt! -Tôi muốn chia tay với anh! Cái gì mà tốt nghiệp đại học danh tiếng chứ! Ngay cả tiếng Pháp còn không nói được… -Ngươi chỉ là một tên lừa gạt! Cha của ngươi căn bản không hề là một ngôi sao bóng bầu dục! -Ngươi chỉ là một tên lừa gạt -Lão tử là một tên lừa gạt đó, thế thì sao! Morrison rống lớn, nhưng điều làm cho hắn ngạc nhiên là hắn dường như đã tiến nhập trạng thái thần bí kia. Lúc này đây bốn bề đều yên lặng, cứ như là nơi chân không trong vũ trụ, không hề tồn tại một thanh âm gì, đến cả tiếng hét của hắn cũng không… -Nơi này có rất nhiều năng lượng như trên Hằng tinh a! Nhiều tới mức có thể làm nổ tung cả tinh cầu. Thanh âm này không chỉ vang dội bên trong tàu con thoi, mà còn biến thành một loại tần số ba động mà con người không cách nào hiểu được, lan truyền ra ngoài, thậm chí xuyên thấu qua cả lòng đất… Ngay sau đó cả sa mạc kịch liệt run rẩy, sự chấn động đó phảng phất như một trận động đất cấp 9, cấp 10, không, phải là cấp 11 hoặc cấp 12 gây nên. Mặt đất chấn động rồi từ từ nứt ra! Cả bề mặt sa mạc nứt toác ra, biến thành rất nhiều đường kẻ chằng chịt, những vết nứt đó càng lúc càng lớn rồi cả mảnh đất bên dưới phi thuyền cũng sụp xuống. Cho dù đứng từ trên không nhìn xuống cũng chỉ thấy được một mảnh đen ngòm, diện tích của nơi đó lớn hơn diện tích của phi thuyền Hi Vọng ít nhất là trăm lần! Ngay sau đó… Một quả tảo cầu khổng lồ bay lên, quả tảo cầu này quả thật lớn đến mức không tưởng, không cách nào so sánh cùng phi thuyền Hi Vọng. Bởi vì phi thuyền Hi Vọng bất quá cũng đang chỉ đung đưa trên một xúc tu nhỏ của nó thôi. Quả cầu thực vật đó quả thật rất lớn, cứ như là một tiểu hành tinh vậy! Nó nổi lên từ từ, còn chung quanh có vô số xúc tua khổng lồ ngoe nguẩy, mỗi cái xúc tua như thế đều lớn ngang với phi thuyền Hi Vọng, hơn nữa tốc độ của chúng cực nhanh. Chỉ qua vài tiếng rít là đã có vô số xúc tua từ bốn phương tám hướng lao đến phi thuyền Hi Vọng. Xúc tua khổng lồ như vậy thì đừng nói tới việc bị nó quấn phải, chỉ cần chạm nhẹ thôi thì cũng đủ hủy diệt tàu con thoi rồi. -Tốt lắm! Morrison, nắm chặt vào! Tiếp tục duy trì trạng thái hiện giờ của ngươi, đừng buông lỏng a! Diêu Nguyên mạnh mẽ kéo cần gạt xuống khiến cho động cơ đẩy phía sau tàu con thoi mạnh hơn hẳn, đồng thời quát lớn: -Trương Hằng, tập trung chú ý cho ta. Nếu cảm giác thấy nguy hiểm thì báo ngay! -Một phút hai giây, một phút một giây, một phút, năm mươi chín giây… Tàu con thoi dưới sự điều khiển của Diêu Nguyên mạnh mẽ xông thẳng vào quả cầu tảo khổng lồ đó, lúc này cả tâm trí Diêu Nguyên đều đang tập trung vào vật thể trước mắt. Hắn điên cuồng muốn bắt ép mình tiến vào trạng thái thần bí kia, nhưng khi thử mới biết gian nan, hắn căn bản không thể nào tiến vào trạng thái đó, thậm chí có thể nói là chẳng biết cách nào để tiến nhập cả. Mặc cho hắn tập trung chú ý như thế nào thì trạng thái thần bí kia vẫn không xuất hiện. Đúng lúc này Trương Hằng bỗng nhiên kêu lớn: -Cẩn thận! Bên trái có một xúc tu tấn công! Chỉ trong sát na đó, Diêu Nguyên bỗng cảm giác bốn bề chợt trở nên yên tĩnh, đó là một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời, cứ như là thân thể đang ở trong môi trường vũ trụ vậy. Hắn mạnh mẽ lay cần điều khiển, cả tàu con thoi ngay lập tức phóng vút lên cao với một động tác khó mà tưởng tượng được, cơ hồ là né tránh xúc tua kia chỉ trong gang tấc. Mà lúc này, hắn càng hiểu rõ tường tận trạng thái này. Không giống với những người còn lại, hắn có thể cảm giác được sát ý truyền đến từ bốn phía hoặc là ác ý của các sinh vật khác. Hơn nữa vô cùng rõ ràng cứ như một con chim ưng đang bay lượn trên không, cao ngạo nhìn xuống chúng sinh. Tất cả mọi việc xảy ra xung quanh đều hiện rõ trong đầu hắn, không sót một thứ gì. Nhờ đó hắn cũng có thể dự cảm được nguy hiểm như Trương Hằng, có thể dự báo được nó trước đến một vài giây. Trừ năng lực lừa gạt thần kỳ của Morrison ra thì năng lực của hắn phảng phất như là sự tập hợp năng lực của mọi người. Bất quá, hắn cảm giác mình có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng không rõ ràng được như Ưng, đối với cảm giác nguy hiểm cũng không chuẩn xác như Trương Hằng, có lẽ ngay cả cảm giác được sát ý cũng không bằng Hắc Thiết…Nói cách khác, mỗi loại năng lực hắn đều có một ít, nhưng không tinh thông cái nào cả. Tất cả chỉ là những suy nghĩ trong chớp mắt của hắn, mà tay của hắn không lúc nào ngừng nghỉ. Liên tiếp điều khiển tàu con thoi bay về hướng quả cầu tảo khổng lồ kia. Lúc này, tàu con thoi bất quá chỉ cách con quái vật kia tầm 200m mà thôi. Cho đến lúc này, Diêu Nguyên mới có thể nhìn xuyên qua màn đêm, nhìn thấy được rõ ràng quả cầu tảo khổng lồ kia. Nó không phải là một gốc cây thực vật thông thường mà là vô số phân tử tảo nhỏ tập hợp lại mà thành! Vô số, có thể đến hơn ngàn trăm triệu con tụ tập lại vào một chỗ, dùng xúc tu kết nối lẫn nhau tạo thành một thể khổng lồ. Điều này đã chứng tỏ đám thực vật này có ý thức, hơn nữa cấp bậc có thể không thấp, chỉ là do sự hạn chế nào đó mà không thể tự chủ được thôi. Khi tàu con thoi càng tiến lại gần thì xúc tu từ bốn phía càng thêm linh hoạt, những xúc tu to như phi thuyền Hi Vọng đó bắt đầu sinh sôi, phân giải. Một dây biến thành mười dây và cứ thế tiếp, mà tất cả chúng đều đồng thời tỏa ra xung quanh, đan xen lẫn nhau với một tốc độ khủng khiếp, cơ hồ tạo thành một bức tường ngăn chặn đường đi của tàu con thoi. -Năm mươi ba giây, năm mươi hai giây… Lúc này, tàu con thoi chỉ cách quả cầu tảo không tới trăm mét, nhưng lại bị vô số xúc tu chặn lại. Với khoảng cách hơn trăm mét thì chỉ cần nhiều nhất là hai giây, thậm chí đến hai giây cũng không tới là đã đến nơi…Nhưng, trong vòng năm mươi giây còn lại mà vượt qua hơn trăm cái xúc tu đang đan xen với nhau như vậy thì quả là bất khả thi, chuyện như vậy… -Bám chặt vào! Diêu Nguyên hét lớn một tiếng rồi mở động cơ hết tốc lực, tàu con thoi không chút chần chờ lao thẳng về phía trước. Hơn trăm cái xúc tu lao tới tàu con thoi, vụt vụt vụt…âm thanh chói tai vang lên không dứt. Mà tàu con thoi cứ như một con chuột linh hoạt, không ngừng luồn lách qua từng khe hở, vừa không ngừng né tránh sự tấn công của các xúc tu. Kỹ thuật cùng tốc độ phản ứng như vậy…Quả thật không phải là trình độ mà con người có thể đạt tới! Nhưng mà… Cái này không phải là thân thể Diêu Nguyên né tránh mà là điều khiển tàu con thoi né tránh. Cho nên tốc độ né tránh chỉ có thể đạt đến tốc độ cực hạn mà tàu con thoi đạt tới mà thôi. Cái này hoàn toàn không phải là thứ dùng sức người có thể thay đổi được, mà các xúc tu đang đâm tới kia quả thật quá nhiều. Khi tàu con thoi cách quả cầu tảo 30m thì muốn tránh cũng đã không thể tránh được! -Cẩn thận, bên trái, bên phải, đằng sau…Không được rồi a, bốn phía đều có nguy hiểm! Đầu Trương Hằng đã đầy mồ hôi. -Khốn nạn! Ngồi chắc vào! Diêu Nguyên mạnh mẽ gạt cần điều khiển, tàu con thoi bỗng dưng chổng ngược thẳng lên trên. Ngay sau đó thì cả chiếc tàu vang lên một tiếng giòn tan, phảng phất như bị thứ gì va chạm vào phần lưng. Cùng lúc đó thì Morrison lập tức phản ứng, hắn lớn tiếng gào thét. -Không có! Nơi này không có năng lượng đâu, năng lượng bay lên trời rồi, đã bay lên trên rồi! Các chiếc xúc tu từ bốn phương tám hướng vừa đang định lao về phía tàu con thoi bỗng dưng dừng lại, sau đó khẽ chuyển động ra xung quanh để dò xét. Khi không tìm thấy gì thì mới bắt đầu chuyển hướng lên cao, mặc dù nơi đó vốn đã chẳng có gì… Còn về tàu con thoi thì phần thiết bị phía sau nó đã bị đánh nát, may mắn là tàu con thoi không có nổ tung, hơn nữa nơi động cơ vẫn có thể phát ra một ngọn lực nhỏ tạo thành lực đẩy. Nhưng cho dù thế thì muốn dùng tốc độ lúc trước để xông vào quả là nằm mơ. Lúc này… Vị trí của tàu con thoi đã cách quả cầu tảo chừng mười mét, cả tàu cơ hồ lơ lửng bên trên nó. -Bốn mươi bảy giây, bốn mươi sáu giây… Chú thích: 1/ Runner: là một vị trí trong môn bóng bầu dục Mỹ ( American football). Cơ bản thì có 3 cách để ghi điểm trong bóng bầu dục, đó là: bóng đưa tới phần sân sau vạch cầu được 4 điểm; sút bóng lọt khung thành phía trên xà ngang được 6 điểm; bàn thắng từ quả phạt trực tiếp hoặc gián tiếp được 3 điểm. Trong trận đấu, cầu thủ có thể chuyền bóng bằng chân (về mọi hướng), bằng tay (chỉ được chuyền về phía sau), bắt bóng bằng tay và di chuyển khắp sân. Cầu thủ phòng ngự được phép xô đẩy, chèn, ngáng, ôm đối phương để giành bóng. Runner là cầu thủ có thể di chuyển khắp sân nhưng chủ yếu là dựa vào tốc độ (không phải sức mạnh) để đưa banh qua phần sân sau. Đó là những hiểu biết sơ lược của mình về môn thể thao này. Nếu có gì thắc mắc các bạn chịu khó search trên mạng để biết thêm chi tiết nhé.Thời gian vẫn không ngừng đếm ngược, từng tiếng tí tách vang lên một cách tàn nhẫn, nó sẽ mang đến cái gì đây, là hi vọng hay tuyệt vọng… Lúc này, tàu con thoi đang dựa vào hệ thống phản trọng lực mà lơ lửng trên không, cách quả cầu tảo chủ chỉ tầm mười mét. Nhưng hệ thống phản lực của tàu đã bị hư hỏng rồi, chỉ có thể dựa vào hệ thống phản trọng lực để lên xuống, qua lại mà thôi. Tuy có thể di động một cách chậm chạp nhưng giờ phút này, thứ mà mọi người thiếu nhất chính là thời gian, sao mà còn rảnh đâu mà di chuyển chậm chạp chứ? Diêu Nguyên ngồi trên ghế lái trầm mặc trong giây lát, sau đó lập tức nhảy ra khỏi ghế, lao thẳng về phía cửa khoang, đồng thời la lớn với hai người còn lại: -Các ngươi khống chế sự ổn định của tàu, không cần lái, chỉ cần giữ cho nó ổn định là được! Tiếng nói vừa vang lên thì cả người Diêu Nguyên đã biến mất, hắn chạy băng băng qua các khoang thuyền, đồng thời chộp lấy một chiếc hộp đen nơi vách khoang. Khi hai người kia định thần lại thì Diêu Nguyên đã vọt tới cửa khoang rồi, chỉ thấy hắn nhanh chóng thắt dây an toàn vào bên hông bộ đồ bảo hộ, rồi chộp lấy một con dao quân dụng, khẽ lui về sau mấy bước rồi nhảy mạnh về hướng quả cầu tảo chủ. Do có lực gia tốc của con tàu cộng thêm lực nhảy lấy đà từ đôi chân thì mười mét không phải là một khoảng cách xa lắm, nhưng sự dũng cảm để nhảy ra khỏi tàu con thoi trong tình trạng này khiến cho Trương Hằng cùng Morrison thấy mà lè lưỡi, thật lâu sau mới đồng thời quay sang nhau hỏi: -Ngươi có biết lái tàu không? -…. Ở bên ngoài tàu con thoi, khi Diêu Nguyên đã bay đi được gần tám mét thì bắt đầu rơi xuống dưới, cách quả cầu tảo chủ càng lúc càng gần. Lúc này, tác dụng của sợi dây an toàn mới bắt đầu phát huy, nhờ vào sự chắc chắn cùng chiều dài hơn trăm mét của nó mà Diêu Nguyên đã có thể lơ lửng trên không cách mặt đất tầm 50 mét, có thể chạm được vào cơ thể vật chủ kia. Ngay lập tức, cơ hồ không hề do dự Diêu Nguyên rút thanh đao quân dụng ra cắm thẳng vào người quả cầu tảo chủ rồi rạch mạnh xuống. Lực kéo khiến cho hắn trượt xuống thêm 10m nữa nhưng lực phản chấn cũng khiến cho hắn suýt chút nữa đánh rơi cả con dao trong tay. Bất quá rốt cuộc hắn vẫn chụp nó lại được. Hắn nào dám chần chờ thêm liền vội dùng dao nạy ra một khe hở để lách người vào, khi hắn vừa lọt vào trong thì chỉ trong nháy mắt vết đứt đã bị biến mất. Cứ thế, một tay hắn dùng dao mở đường tiến vào trong, tay kia thì cầm theo chiếc hộp đen. Bên trong chiếc hộp đó chính là ba ống thuốc tiêm, vì chỉ còn một tay nên Diêu Nguyên không có cách nào lấy ra, chỉ đành dựa vào sức ép từ cơ thể của quả cầu tảo chủ để cố định chiếc hộp, sau đó rút tay ra nhưng khi rút tay ra thì lớp giáp bảo hộ tay đã biến mất. Bất quá như vậy cũng tốt, bộ đồ vũ trụ thô to khiến cho hắn không cách nào cầm được ống nghiệm nhỏ như vậy. Lúc này Diêu Nguyên bỗng nhiên không hề cảm thấy sợ hãi, hắn cảm thấy bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, khi toàn tâm toàn lực cảm ứng ý niệm của đám thực vật này thì đồng thời vô số cảm giác kỳ lạ hiện lên, nào là cảm giác được nguy hiểm, cảm giác được dường như có một giọng nói thì thầm bên tai mình, chỉ dẫn mình nên làm thế nào,…Lúc đó hắn thật sự bình tĩnh một cách biến thái, bình tĩnh như một người máy thực thụ vậy, nếu chờ thêm chút nữa thì e rằng đến cảm xúc, tình cảm trong người hắn cũng biến mất nốt. Chỉ thấy hắn len lỏi tiến vào trong cơ thể quả cầu tảo chủ theo khe hỡ, tiếp đó giơ cánh tay trần lên chộp lấy một ống tiêm, cắm thẳng vào người quả cầu! Theo ống tiêm truyền virus vào, quả nhiên giống hệt với kết quả mà các nhà khoa học đã thử nghiệm. Thân thể của quả cầu bắt đầu khô héo với một tốc độ kinh hoàng, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ được. Chỉ ngắn ngủi mấy giây thì lớp thịt trước mặt hắn đã hoàn toàn khô héo. Diêu Nguyên thấy thế thì hơi chần chờ, trong lòng vẫn đang nhẩm tính đếm ngược số thời gian còn lại. Nhưng khi nhìn thấy thân thể khổng lồ của quả cầu cùng với tốc độ khô héo của nó thì hắn như đã hạ quyết tâm, cắn mạnh răng lao vọt vào bên trong. Mặc cho đám thực vật ngoài hòa tan bộ đồ du hành vũ trụ trên người với chiếc dây an toàn bên hông, hắn chỉ dùng hai tay nắm chặt lấy hai ống tiêm, cả người điên cuồng chen lấn về phía trước. Đúng lúc này thì bên trong tàu con thoi vang lên một tiếng động lớn, Trương Hằng cùng Morrison hốt hoảng quay đầu lại thì nhìn thấy sợi dây an toàn tự động cuộn trở về khoang, nhưng ở đầu dây thì…không hề có cái gì cả! -Mẹ kiếp, hắn thật sự muốn làm chúa cứu thế sao? Một tên ngốc như vậy sao lại nói tin tưởng ta chứ! Ánh mắt Morrison cũng đã đỏ ngầu, rống lớn một tiếng rồi nhanh chóng quay về buồng lái. -Trương Hằng, chuẩn bị điều khiển tàu, một hồi nữa thì lái tàu con thoi bay lên! Vừa lớn tiếng la hét, Morrison vừa cài một sợi dây an toàn khác vào bên hông bộ đồ bảo hộ của hắn, sau đó nhìn ra ngoài, hơi thoáng chần chờ. -Mẹ kiếp! Tin ta cái ***! Morrison kêu to một tiếng rồi nhảy khỏi tàu con thoi… -Ba mươi mốt giây, ba mươi giây… Ở nơi khác, Diêu Nguyên cơ hồ nín thở len về trước. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc đã đi tới đâu, chỉ đột nhiên cảm thấy phía trước bỗng nhiên có một vật gì cứng cứng chạm vào hắn. Vật cứng đó chỉ nhỏ bằng một nửa quả cầu tảo thông thường, độ cứng của nó hoàn toàn bất đồng với cơ thể mềm xốp của quả cầu tảo chủ. Ngay lập tức trong lòng hắn chấn động, nhanh nhẹn rút hai ống tiêm ra đồng thời cắm mạnh vào vật thể đó. Sau đó dùng sức đẩy ống tiêm, truyền tất cả virus vào trong nó. Lúc đó, hắn cảm giác được một nỗi sợ hãi, một nỗi sợ hãi rất thuần khiết cứ như là ý thức của một đứa trẻ sơ sinh vậy. Khi tiêm xong thì cả thân thể hắn cũng buông lỏng, cả người đổ sập xuống đè lên quả cầu chủ đã hoàn toàn khô héo. Khi nó khô héo thì lộ ra một chiếc túi khổng lồ và cả một hệ thống vận chuyển chúng, hơn nữa ở nơi xa xa còn có những chiếc túi khác. Thì ra trong cơ thể của nó có vô số túi chứa năng lượng cùng khoáng thạch chứ không phải chỉ một chiếc túi như các nhà khoa học suy đoán. Mà nơi Diêu Nguyên vừa truyền virus vào chính là một chiếc túi vừa vặn tiến tới bên rìa của quả cầu. Nó bị virus tiêm vào thì liền bị khô héo với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được, rồi bắt đầu lan ra hệ thống vận chuyển, cả một vùng đều bắt đầu khô héo với nó là trung tâm. Một mảng lớn thực vật khô héo rơi xuống đất, càng lúc càng có nhiều thực vật khô héo, hơn nữa virus cũng đã theo hệ thống vận chuyển lan rộng khắp nơi, thậm chí đến cả những xúc tu đang bám vào phi thuyền Hi Vọng cũng chịu chung số phận. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi thì lớp thực vật dưới đáy phi thuyền Hi Vọng đã hoàn toàn khô héo. Cả quả cầu tảo khổng lồ cũng đã khô héo hết một phần ba, hai phần ba còn lại cũng bắt đầu bị khô héo. Diêu Nguyên dĩ nhiên đang ở trong một phần ba hoàn toàn bị khô héo đó. Cả tảng lớn thực vật khô héo lần lượt rơi xuống khiến cho hắn cũng rơi theo. Đến lúc này, hắn mới phát hiện mình đang trần như nhộng, bộ đồ du hành vũ trụ bao gồm cả dây an toàn đều đã bị hòa tan sạch sẽ. Cả người hắn hầu như khỏa thân giữa không trung, chỉ có thể dựa vào bản năng chụp lấy quả cầu nhỏ màu lam kia, sau đó bắt đầu rơi tự do (Kết thúc rồi sao?) Diêu Nguyên nhìn phần lớn thực vật khô héo trước mắt, từ từ nhắm mắt lại. (Nhiệm vụ kết thúc rồi..Rốt cuộc cũng kết thúc. Ta không có tự sát, cũng không có trốn tránh. Ta đã cố gắng đến cùng, hoàn thành nhiệm vụ đến cùng… Như vậy…Ta đã có thể gặp em được chưa? Ta đã quá mệt mỏi rồi…) Không ai ngờ tới vào đúng lúc đó, một tiếng gió rít vang lên. Chỉ nghe bộp một tiếng thì một vật cứng đã quật mạnh vào sau lưng Diêu Nguyên, làm cho hắn suýt chút nữa thì bất tỉnh. Cùng lúc đó thì một đôi tay bỗng túm lấy hắn từ phía sau, làm chậm lại tốc độ rơi xuống của hắn rồi sau đó từ từ kéo hắn bay lên, hơn nữa tốc độ bay càng lúc càng nhanh -Mẹ kiếp, có người liều mạng như ngài sao? Ngài đúng là siêu nhân a! Một thanh âm khàn khàn truyền đến, Diêu Nguyên không cần quay lại cũng biết đó là tiếng của Morrison, việc này quả thật khiến cho hắn ngơ ngẩn không nói nên lời. Nói thật, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới cuối cùng mình lại được một siêu lừa đảo cứu sống. Nên biết rằng đây không phải là việc chỉ giơ tay là có thể cứu người, mà là phải nhảy ra khỏi phi thuyền mới có thể cứu hắn a, không nói trước việc có thể cứu được hay không thì chỉ bằng lòng dũng cảm nhảy khỏi tàu con thoi thôi cũng đã phi thường rồi, sợ rằng ngay cả bộ đội đặc nhiệm cũng không chắc chắn làm được, nhưng ai mà lại ngờ rằng Morrison lại có thể làm được? Bất quá hắn cũng không nói gì thêm, chẳng qua đánh giá về Morrison trong lòng lại tăng lên mấy bậc. Hơn nữa đây là ơn cứu mạng, đại ân này chỉ dùng lời thì không sao nói hết được, chỉ cần nhớ trong lòng là đủ rồi. Huống chi giờ này bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hệ thống phản trọng lực trên tàu con thoi chỉ còn cầm cự được mười giây nữa thôi, có trời mới biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này bọn họ có kịp trở về phi thuyền Hi Vọng không? -Ta muốn hỏi ngài một câu, tại sao ngài lại nói là tin tưởng ta? Ngài không biết ta là một tên lừa gạt sao? Morrison bỗng dưng hỏi. -A, là câu nói đó sao…Bởi vì ngươi đã chấp nhận cùng ta lên tàu con thoi, đã đem tính mạng phó thác cho ta, bất kể tự nguyện hay không thì đó đã là biểu hiện sự tin tưởng của ngươi với ta…Ngươi tin ta, ta dĩ nhiên cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng ngươi. Nếu không thì sao có thể gọi là chiến hữu được? Diêu Nguyên bình thản đáp, đồng thời ngẩng đầu nhìn về bầu trời cao. Bên trong tàu con thoi, cả người Trương Hằng đầm đìa mồ hôi điên cuồng nhấn một cái nút. Không sai, hắn không hề biết cách lái tàu, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm từ những nhiệm vụ trước, hơn nữa cũng được nghe giảng giải về trình tự điều khiển của phi thuyền, chỉ là không có thử thôi. Lúc nguy cấp này thì hắn cũng không còn nhớ được gì quan trọng, chỉ theo như ấn tượng trong đầu liều mạng nhấn vào nút phản lực, khởi động động cơ phản lực ở mức tối đa. Còn hệ thống phản trọng lực thì không cần quan tâm, cứ thế, dựa vào hệ thống phản trọng lực triệt tiêu trọng lực bay lên đồng thời với động cơ đẩy phía sau điều chỉnh phương hướng, cả chiếc tàu con thoi khó nhọc bay về hướng phi thuyền Hi Vọng. Phi thuyền Hi Vọng cũng đang hạ xuống về phía này, bất quá do thể tích quá lớn cho nên cho nên tốc độ không thể nào nhanh như tàu con thoi được. Lúc này, phi thuyền Hi Vọng đang ở độ cao 600m, còn tàu con thoi thì đang ở độ cao tầm 300m, chỉ còn 300m nữa thôi…. -Mười giây, chín giây, tám giây… -Nhanh lên! Nhanh lên nữa! Ta khó khăn lắm mới sống được, cha đã tạo cơ hội cho ta sống sót, cả đám người Diêu Nguyên cũng tạo cơ hội cho ta sống sót, thì ta cũng phải tự tạo cơ hội sống sót cho chính mình. Vất vả lắm mới được người khác tôn thờ, ta mới không còn là một tên côn đồ, lưu manh hạng bét nữa… Trương Hằng khóc ồ lên, một thanh niên chỉ mười tám mười chín tuổi giờ lúc này đang gào khóc như một đứa trẻ. Đôi tay của hắn vẫn không hề rời khỏi chiếc nút, điên cuồng điều khiển tàu con thoi bay về phi thuyền Hi Vọng. Còn thời gian vẫn cứ trôi đi một cách vô tình. -Ta muốn sống sót! Ta muốn trở thành một nam nhân! Ta muốn…Trở thành anh hùng! -Bốn giây, ba giây, hai giây… Tàu con thoi đã càng ngày càng gần với phi thuyền Hi Vọng, khoảng cách giữa hai bên chỉ ngắn ngủi hơn một trăm mét, dùng mắt thường cơ hồ cũng có thể thấy được ở nơi cửa khoang đã có hơn một trăm người đứng đó. Bọn họ cũng vô cùng khẩn trương lớn giọng gào thét, Trương Hằng thậm chí còn có thể thấy được những người quen trong đó, các thành viên trong tiểu đội Hắc Tinh như Ưng, Lưu Bạch, thậm chí còn có cả Hắc Thiết, rồi còn cả Bạch Ngưng Tuyết, La Miêu Miêu, Ba Lệ, còn có… Hắn chưa từng trải qua giây phút nào như thế, hắn muốn sống, muốn sống cùng với những người thân yêu kia…. -Một giây… -Bay lên đi! Hi Vọng của chúng ta! Thời gian đếm ngược kết thúc, hệ thống phản trọng lực trên tàu con thoi cũng không có hoàn toàn hỏng hóc nhưng cũng đã đến cực hạn rồi, mấy chỗ khác trên tàu cũng bắt đầu bốc khói đen, nhưng cả chiếc tàu con thoi như cảm nhận được khát vọng sống sót của Trương Hằng. Nó lắc lư, nó chao đảo một cách khó khăn nhưng vẫn ngoan cường, từng chút một, chút một bay lên trên, gần, gần lắm rồi… Tiếng nổ thình thịch của động cơ cuối cùng cũng tắt ngắm, toàn bộ năng lượng trên tàu đều cạn sạch. Trong giây phút cuối cùng đó, tàu con thoi nhờ vào quán tính của lực đẩy cuối cùng từ động cơ vọt thẳng vào bên trong cửa khoang, trượt dài trên mặt băng rồi sau đó đập mạnh vào vách tường kim loại, sau đó dừng lại bất động. Lần va chạm này thì Trương Hằng đang ở trong buồng lái cũng bị đập mạnh đầu vào bàn điều khiển, khiến cho mắt hắn tối sầm lại rồi ngã xuống hôn mê. Nhưng trước lúc hôn mê, hắn phảng phất nghe được, cảm giác được… Thì ra tiếng reo hò, tiếng vui mừng lại dễ chịu như vậy…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang