[Việt Nam] Đại Việt Tu Tiên Truyện

Chương 7 : Rồng thiếu nhi

Người đăng: 

.
Lý Lộc hai mắt híp lại , cười nhếch mép một cái " Nhóc con không biết trời cao đất dày ! Để hôm nay Lý Lộc ta cho ngươi một bài học không bao giờ quên " Nói rồi Lý Lộc lao lên với một tốc độ ngoài sức tưởng tượng của Thiên Việt . Trong chớp mắt , một quyền của hắn đã đến sát người cậu . Một quyền mang theo tám tầng công lực của một cao thủ nội công cấp bậc đại sư , một quyền mà đứa trẻ tám tuổi như Thiên Việt không thể né tránh hay đón đỡ . Đúng vào lúc Thiên Việt sắp phải lĩnh trọn một quyền bá đạo này thì có một bàn tay vươn ra đón đỡ thay cậu “ Hoàng tổng quản ! “ Thiên Việt há hốc mồm lùi lại mấy bước , kêu lên ngạc nhiên . Hoàng lão thân thủ nhanh như chớp , đã đứng chắn trước mặt Thiên Việt , bộ dáng vô cùng thong thả , xem như một quyền của Lý Lộc kia chỉ là gió thoảng mây bay , không đáng bận tâm . “ Lý sư phụ ! công tử nhà ta trẻ người non dạ . Xin Lý sư phụ giơ cao đánh khẽ , bỏ qua cho . Hoàng lão ta vô cùng cảm kích “ Hoàng lão cười hắc hắc , khiêm tốn nói Lý Lộc sắc mặt vô cùng khó coi , hai hàng chân mày rậm như hai con sâu róm, chau lại vào nhau . “ Kẻ đến là ai báo danh đi ! Đón được một quyền của Lý Lộc ta thì không thể là thứ vô danh tiểu tốt được ! “ Hoàng lão chắp hai tay ra sau , bình thản đáp “ Lý sư phụ xem trọng lão già này rồi , ta chỉ là một tổng quản nhỏ nhoi ở Lạc phủ mà thôi . Nào dám có xưng hào gì “ Lý Lộc giận dữ quát lên “ Được lắm ! ngươi không chịu nói thì để nắm đấm của ta ra nói chuyện với ngươi vậy . “ “ Xem chiêu ! Nộ quyền - thức thứ năm : Song Long quyền “ Lý Lộc hai tay đưa ra trước biến hóa song quyền , cả người toát ra một khí thế khủng khiếp , khiến Phạm Tài và mấy tên nô tài đứng phía sau phải lùi lại vài bước ,cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn . Hoàng lão thì trái ngươc hoàn toàn , vô cùng tiêu sái , ung dung , không đem cái tên chân mày rậm Lý Lộc bỏ vào trong mắt . “ Cây muốn lặng , mà gió chẳng chịu ngừng . Thiên Việt ! Quan sát trận đấu này thật kỹ , sau này sẽ có lợi cho con . “ Nói rồi Hoàng lão bước lên một bước , biến chiêu tiếp đón Lý Lộc “ Thức thứ tư : Lão Tổ Nghênh Tân ” Một tay hóa chưỡng gạt thế công của Lý Lộc sang bên , tay còn lại tung một quyền như trời giáng vào bên sườn hắn . Lý Lộc ra đòn nhanh , Hoàng lão càng nhanh hơn bội phần . Hắn chưa kịp biến chiêu chống đỡ thì đã bị trúng đòn phải lùi về mấy bước thở dốc Lý Lộc lúc này sắc mặt trắng bệt , hoảng hốt nói “ Bích Quan môn vào thời hoàng kim năm xưa. Ngoài Đại chưởng môn Võ Kim Quang . Còn có nhị vị trưỡng lão thủ tại sơn môn võ công xuất chúng từng được mệnh danh là Tả Hữu Song Lão. Hữu trưỡng lão xưng hào Kim Ngưu Hoàng Tà , võ công thành danh : Kim Ngưu Quyền mười bảy thức trấn áp quần hùng , vô đối bát phương . Tiền bối đây hẳn là Hữu trưỡng lão năm xưa . Lý Lộc ta thật là mắt mù không thấy thái sơn rồi , xin Hoàng trưỡng lão chớ trách tội ! “ Hoàng lão mặt lạnh như băng , hừ một tiếng nói “ Lý sư phụ chắc đã nhận nhầm người . Ta chỉ là một lão quản gia ở Lạc phủ , không danh - không phận , không ân – không oán cùng giới giang hồ võ lâm . Xin Lý sư phụ suy nghĩ lại , chớ để người khác hiểu lầm không hay cho lắm “ Hoàng lão gằn từng chữ , nói như đe dọa , khiến Lý Lộc toát mồ hôi hột , hắn ngầm hiểu là, lão đang bóng gió rằng nếu hắn mà hé răng cho người khác biết về thân phận lão thì chắc hắn sẽ được lão tặng cho vài cân muối mà đi buôn dưới địa phủ . Lý Lộc hai tay chắp phía trước cung kính nói “ Chắc là ta mắt kém nhận gà hóa cuốc , xin Hoàng tổng quản bớt giận . Ta xin đem tên đệ tử hỗn xược này về dạy dỗ . Cáo từ Hoàng tổng quản cùng Lạc công tử “ Nói rồi hắn ba chân bốn cẳng xách tai tên lỗ mũi trâu Phạm Tài nhanh chóng trở vào phủ . Hắn thừa biết vừa nãy Hoàng lão đã rất nương tay rồi , với bậc tôn sư võ học như lão thì lấy cái mạng nhỏ của hắn chẳng khác nào lấy đồ trong túi mà thôi. Hoàng lão thở dài một cái rồi quay lại nhìn Thiên Việt với ánh mắt lo âu “ Thiên Việt ! Con có biết nếu Như Hoa không chạy đến phủ báo cho ta tới đây sớm , thì suýt chút nữa con đã trở thành người tàn phế rồi không ? Tên Lý Lộc kia cũng thật hung ác , hắn cố ý ra tay hiểm độc để sớm loại trừ con khỏi cuộc thi đây mà ! “ Thiên Việt cúi mặt tỏ vẻ ăn năn hối lỗi “ Con xin lỗi đã làm người lo lắng, lần sau con sẽ không vậy nữa “ Hoàng lão lại nghiêm mặt trách móc “ Còn có lần sau nữa ư ! Lá gan con cũng thật lớn , dám thách thức cả cao thủ nội công đã thành danh trên giang hồ ! “ “ Nhưng ..thật ra, nói đi cũng phải nói lại , khí phách như vậy mới xứng là một nam nhi đội trời đạp đất . Mới không hổ danh là con của Lạc Chiến tướng quân . Cha con ở trên trời chắc cũng tự hào về con “ Lão lại diệu giọng khen ngợi sau khi trách mắng , như kiểu vừa đấm vừa xoa . Khiến Thiên Việt mừng quýnh lên , chạy lại khua tay múa chân bắt đầu nịnh hót Hoàng lão “ Hoàng tổng quản à , lúc nãy ông thật oai phong đó nha , cái gì mà Kim Ngưu Hoàng Tà xưng hào , làm cho cái tên lông mày rậm kia cong đít mà chạy ,khiến cháu hả hê hết sức ..hắc ..hắc “ Hoàng lão quay lưng hướng về Lạc Phủ bước đi mà nói “ Chuyện hôm nay không nên nói cho người khác biết , kể cả mẹ con , ta không muốn phu nhân lo lắng . Chúng ta về thôi ! “ Hoàng lão đưa Thiên Việt về rồi cũng tận tình chủ nhà hộ tống như Hoa về Trần phủ . Qua chuyện lần này , Thiên Việt lại lao đầu vào tập luyện hơn bao giờ hết , thực lực của cậu vẫn quá yếu kém , nếu hôm đó không có Hoàng lão thì chẳng phải cậu không những không bảo vệ được Như Hoa mà còn tiêu luôn cái mạng nhỏ này rồi sao . Trải nghiệm trận đấu ngắn ngủi của Hoàng lão và Lý Lộc ,cũng giúp cậu ngộ ra được một chân lý " Quyền pháp là vật chết , con người mới là vật sống " Phải biết biến hoá chiêu thức tuỳ theo hoàn cảnh , lấy tốc độ làm chủ công , áp đảo đối phương và quan trọng là giữ được cái đầu lạnh trong chiến đấu . Nhận ra những thiếu sót ấy . Thiên Việt lại nâng những bài tập rèn luyện của mình lên một mức độ hoàn toàn mới , hay phải gọi là vô cùng khắc nghiệt . Không còn những bao cát nặng vài cân , thay vào đó là những thanh sắt nặng hàng chục cân được buộc vào chân . Không còn tập chạy long nhong quanh bìa rừng nữa , thay vào đó cậu lại chọn một ngọn núi cao nhất bên ngoài thành và chạy lên xuống núi hằng ngày . Ban đêm cậu cũng không còn tự luyện tập một mình nữa , mà đích thân Hoàng lão huấn luyện cho cậu . Chương trình luyện tập được lập ra với một mục đích duy nhất . "Liên tục đột phá cực hạn thể chất cơ thể " Có lẽ không một đứa trẻ tám tuổi thiên tài nào có thể theo được những bài tập như thế . Nhưng Thiên Việt có thể ! Vì cậu có ánh sáng xanh thần bí . Không cần biết cả ngày tập đến cái loại mức độ gì , chỉ cần đến đêm ngủ một giấc là sáng hôm sau cậu lại tràn trề sức lực . Nhờ vậy cậu lại tiến bộ thần tốc , ngày đi ngàn dặm . Thấm thoắt đã gần đến ngày tổ chức cuộc tranh tài , chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày quyết định tương lai của cậu . Lúc này tứ đại gia tộc cũng bắt đầu có những hành động loại trừ đối thủ . Mọi thủ đoạn đều được dùng đến , ra tay lộ liễu nhất lại là Phạm gia tộc . Kẻ nào dùng tiền được thì bung tiền ra mua chuộc hắn bỏ tư cách thi . Kẻ không dùng tiền được thì đe doạ , hãm hại ..dùng mọi cách để hắn không thi đấu được . Thiên Việt cũng không là ngoại lệ , nhưng nhà họ Phạm lại biết ở Lạc phủ có một cao thủ thoái ẩn giang hồ , võ công cái thế, nên hắn chỉ còn cách thử dùng tiền mua chuộc . Hắn đem tới nhà Thiên Việt tận hai trăm vạn bạc thỏi , chất đầy cả sân nhà Lạc phủ . Và dĩ nhiên là Như Hồng không bao giờ đồng ý chuyện này . Hơn ai hết bà luôn mong mỏi Thiên Việt dành được cơ hội này . Thiên Việt lại an tâm tập luyện chuẩn bị cho ngày tranh tài sắp đến . Cho đến một hôm Lúc này đã vào giữa đêm . Khi Mọi người trong Lạc phủ đều chìm đắm vào giấc mơ của riêng mình thì còn có một người vẫn đang thức . Thiên Việt ! Không hiểu sao đêm nay cậu không tài nào ngủ được , có một giọng nói thều thào khó nghe cứ thỉnh thoảng vang lên trong đầu cậu . " ... Khu rừng.... phía tây ... Ngoài thành .... Đại cơ duyên ...." Giọng nói ngắt quãng không liền mạch cứ lặp đi lặp lại . Thiên Việt đánh bạo , mặc quần áo vào rồi rón rén lẻn đi ra khỏi Lạc phủ . Thân pháp cậu vô cùng nhanh lẹ , thoắt ẩn , thoắt hiện như một bóng ma trong đêm . Đến cổng thành , cậu lựa một đoạn tối nhất , chọn đúng thời cơ thuận lợi rồi tung mình bay qua tường thành mà không một tên lính canh nào phát hiện. Thành quả hơn một năm khắc khổ rèn luyện tỏ ra vô cùng hữu dụng đối với cái tường thành cao hai thước , bị cậu vượt qua dễ dàng . Chừng thời gian cháy nửa nén nhang thì cậu đến được khu rừng phía tây thành Nhật Nam . Giọng nói trong đầu lại vang lên " Tảng đá... Giữa khu rừng ..." Thiên Việt làm theo lời nói ấy không chút suy nghĩ như người mộng du . Chạy một mạch đến chính giữa khu rừng thì thấy vài tảng đá khá to nằm chồng chất lên nhau . Cậu chọn lấy một tảng đá cao nhất rồi tung mình nhảy lên . " Cởi áo ... Cởi áo ra .." Thiên Việt lại làm theo như một con rối . Nếu có ai ở đây lúc này nhìn thấy cậu , chắc sẽ nghĩ là một thằng điên nào đó đang cởi áo tắm nắng vào ban đêm . Chừng mười cái hô hấp qua đi , bổng nhiên một luồn ánh sáng từ trên cao chiếu thẳng vào người cậu . Hình vẽ trên ngực Thiên Việt mờ dần rồi biến mất hoàn toàn Một cảnh tượng dị thượng lại xảy ra , quả trứng màu xanh mà cậu đã lãng quên từ lâu bỗng xuất hiện . Nó trồi dần lên khỏi ngực cậu rồi bay ra ngoài lơ lững trên luồng ánh sáng lạ kia . Thiên Việt há hốc mồm thốt lên " Trời .. Trời ơi.. Ta đẻ trứng ! " Khổ thân thay , đầu óc trong sáng ngây thơ của một đứa bé mười tuổi chỉ kịp nghĩ rồi thốt lên như thế . Cậu lại lầm tưởng là mình đang đẻ trứng Rắc ... Rắc .. Tiếng nứt vỡ vang lên từ phía quả trứng thu hút sự chú ý của cậu . Rồi bất chợt quả trứng vỡ tan hoàn toàn , một con rồng màu xanh biếc chui ra khỏi quả trứng . Con rồng dài khoảng chừng một thước , trên thân có năm trảo , hai cọng râu dài ngoe nguẩy phía trước miệng . Hai tay đứng chống nạnh , ngửa mặt cười hắc .. Hắc .. " Xuất thế rồi ... Cuối cùng thì lão Long ta cũng xuất thế rồi " Thiên Việt lúc này thì hai mắt trợn trừng , mồm há hốc không đóng lại được . Tai run run chỉ vào con rồng . " Trời đất thánh thần ơi ! Rồng thiếu nhi ... Ta .. Ta đẻ ra một con rồng thiếu nhi ! "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang