[Việt Nam] Đại Việt Tu Tiên Truyện
Chương 4 : Liên Châu Nỏ
.
Lúc tỉnh lại Thiên Việt thấy mình đã ở bên bờ suối nơi cậu vẫn thường ra đây luyện tập .
" Ta đã nằm mơ chăng ? "
Thiên Việt tự hỏi , rồi lại cảm thấy đầu óc một trận mơ hồ . Cậu nhìn xung quanh như cố tìm kiếm một cái gì đó . Đây là thật hay mơ , cậu vẫn chưa xác định được .
" Đại bàng không có , trứng cũng không . Hắc .. Hắc .. Đúng là ta nằm mơ rồi . Vậy mà cứ tưởng thật , làm nãy giờ sợ chết khiếp "
Thiên Việt tự cười mình , cho rằng bản thân hồ đồ cứ ngỡ mơ là thật
Cậu tiến đến bên bờ suối , muốn đi tắm , nhờ dòng nước mát lạnh giúp cho tinh thần tỉnh táo trở lại
Nhưng vừa cởi chiếc áo ngoài ra thì cậu giật nảy người lên , nhìn xuống ngực mình , kêu thất thanh :
" Cái .. Cái gì đây . Tên dở hơi nào lại thừa lúc ta ngủ rồi vẽ lên người ta thế này "
Thiên Việt âm thầm kêu khổ , tự trách bản thân mình sao lại ngủ quên đến nỗi bị người ta trêu đùa vẽ lên người mà không hay biết gì .
Nhưng càng nhìn kĩ hình vẽ trên ngực, cậu càng hoảng sợ , đến nỗi cả người run lên , hai hàm răng va vào nhau lách cách.
Hình vẽ một quả trứng có màu xanh , bên ngoài có nhiều vảy nhỏ bao bọc chẳng khác gì so với quả trứng trong giấc mơ vừa rồi .
Hình vẽ vô cùng sống động , giống như một vật thể sống thật sự .
Nó thật đến nỗi nếu nhìn lâu ta sẽ thấy lồng ngực Thiên Việt như đang phát ra một thứ ánh sáng màu xanh huyền ảo
Lúc này Thiên Việt đã trấn tĩnh lại , mồ hôi vã ra như tắm . Cậu tự lẩm bẩm một mình
" Vậy là thật . Đại bàng vương Hắc Sát , quả trứng của Âu Cơ công chúa . Tất cả đều là thật "
Cậu chợt thấy một trận lạnh người , hơi sợ khi nghĩ lại chuyện đã xảy ra , Thiên Việt quay người chạy thật nhanh về phía con đường mòn dẫn về Lạc phủ .
Chạy một mạch không ngừng nghỉ về đến nhà , vừa vào đến cửa đã chạm mặt Hoàng quản gia
.
.........................
Hoàng quản gia tên thật là Hoàng Trung Hải .Năm nay đã ngoài năm mươi , nhưng ông vẫn giữ được thân thể khoẻ mạnh , nhanh nhẹn như đám thanh niên hai mươi nhờ tập luyện quyền pháp thường xuyên từ lúc còn trẻ .
Thân phận ông cũng khá bí ẩn . Chỉ biết đại khái qua lời kể của ông là năm xưa ông cũng từng là người trong giang hồ võ lâm , đã phiêu bạt ngang dọc khắp Đại Việt quốc , làm đủ mọi nghề kiếm sống , trải qua biết bao ân oán chém giết .
Trong một lần bị cừu nhân truy đuổi , lúc ở bên lằn ranh sinh tử thì ông được Lạc Chiến lão gia người ra tay cứu một mạng .
Từ đó ông nguyện cả đời này theo hầu Lạc Chiến để đền ơn . Trở thành cánh tay phải trợ chiến cho Lạc lão gia trên chiến trường .
Trước lúc mất Lạc Chiến đã phó thác cả nhà mình cho Hoàng lão , dặn dò lão dù thế nào cũng phải bảo vệ an toàn cho vợ và con trai ông .
Sau đó ông giải ngũ , trở về Lạc phủ làm Hoàng tổng quản .
......................
Vừa thấy Thiên Việt hớt hải chạy về , ông mĩm cười hỏi :
" Thiếu gia ! Hôm nay người tập luyện lâu hơn mọi ngày đó . Tuy người còn trẻ tuổi , sức lực dồi dào , nhưng cũng không nên tập quá sức như vậy . Không tốt cho cơ thể đâu "
Thiên Việt qua loa trả lời
" Con biết rồi Hoàng tổng quản . Con về phòng nghỉ đây "
Nói rồi Thiên Việt chạy thẳng về phòng, đóng cửa lại rồi mới dám ngồi thở dốc một trận .
Tự rót cho mình một chén trà uống vội . Ngồi trầm tư hồi lâu , ngẫm nghĩ lại hết một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm nay .
" Trước mắt ta cứ giấu kín chuyện này đã , dù gì chuyện cũng đã rồi . Là phúc thì không phải hoạ , là hoạ thì không thể tránh . Quan trọng là ta vẫn bình an vô sự . Mặc kệ thôi , bây giờ đi ngủ một giấc cái đã , đầu óc cứ như ở trên mây vậy . "
Suy nghĩ thông suốt rồi , Thiên Việt nằm ườn ra giường ngủ một giấc sảng khoái .
Chuyện hôm nay đã quá sức với một cậu bé tám tuổi đầu như Thiên Việt . Ở cái tuổi ăn , tuổi chơi như cậu đã có thể đối mặt với tình huống như thế này mà vẫn còn bình tĩnh suy nghĩ được như vậy đã là giỏi lắm rồi
o0o
Bên ngoài , mặt trời đang lặn dần về phía tây , trời bắt đầu chập choạng tối
" Cộc ... Cộc "
Có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng của Thiên Việt kèm theo tiếng gọi
" Thiên Việt à , mẹ đem cơm cho con đây . Mở cửa cho mẹ . "
Thiên Việt đang nằm trên giường ,giật mình tỉnh giấc , cậu tự hỏi mình đã ngủ bao lâu rồi . Chẳng lẽ ngủ đến tận giờ cơm tối luôn sao.
Rời khỏi giường , chỉnh sửa y phục rồi bước ra mở cửa . Nhìn thấy mẹ cùng Thu Cúc chuẩn bị mâm cơm đem đến tận phòng cho mình . Thiên Việt cảm thấy ấm áp ở trong lòng , mẹ luôn ân cần chăm sóc cho cậu chu đáo như vậy từ bé .
Thu Cúc bưng mâm cơm để trên bàn rồi lui về đứng ở bên .
Như Hồng nở một nụ cười hiền từ , khẽ trách móc :
" Mẹ biết con muốn tài giỏi như cha con . Nhưng tập luyện bất kể thời gian , sức khoẻ như vậy không phải là cách đâu con trai . "
" Mẹ ! Con không sao đâu . Càng tập càng khoẻ mẹ ạ . Mẹ xem này "
Cậu cười hì hì một cách tinh nghịch rồi đứng phắt dậy vươn tay , vươn chân khoe mẽ với Như Hồng
" Thôi , thôi , được rồi , mẹ biết con khoẻ rồi , ngồi xuống ăn cơm đi đã "
Trải qua một ngày với biết bao nhiêu chuyện khiến Thiên Việt lúc này cảm thấy cơn đói cồn cào cứ như từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ được ăn cơm vậy .
Cậu vồ lấy bát cơm , ăn lấy ăn để như con hổ háu đói .
Chẳng mấy chốc mà cậu đã tiễn cả mâm cơm bình an vô sự tiến vào cái dạ dày của mình.
Mà phải nói là từ bé đến giờ cậu có sức ăn rất khá , khẩu phần ăn của cậu phải đến gấp đôi mấy đứa trẻ cùng tuổi .
Thế mà chẳng biết thức ăn chui vào bụng rồi cứ như là biến mất đi đâu vậy . Dù có ăn bao nhiêu thì thân hình cũng vẫn gầy gò , ốm yếu .
Giải quyết xong bữa tối một cách nhanh chóng , Thiên Việt nói chuyện với mẹ một lúc nữa rồi xin phép đi nghỉ sớm .
Như Hồng nghĩ cậu tập luyện mệt mỏi nên cũng không hỏi nhiều , dặn dò con mấy câu rồi bà cũng về phòng mình .
Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Thiên Việt .Cậu bước đến chiếc tủ gỗ đặt ở góc phòng , lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ , cẩn thận đặt nó lên bàn , ra vẻ rất trân trọng .
Mở cái hộp gỗ , lấy ra một quyển sách khá cũ .
Bìa sách màu trắng ngà , có nhiều chỗ hoen ố nhuốm đậm màu thời gian . Trên bìa sách có ghi mấy chữ lớn " Đạo Binh Pháp " .
Nét chữ lớn , con chữ to rõ , dứt khoát , thể hiện người viết có tính cách cương nghị , quyết đoán , phóng khoáng trong mọi chuyện .
Quyển sách này là của cha cậu " Lạc Chiến " để lại . Nội dung quyển sách được đúc kết từ một đời điều binh khiển tướng nơi sa trường của ông .
Thiên Việt giở từng trang , từng trang một , nghiền ngẫm thật kỹ từng chữ trong đó . Cậu biết , muốn được như cha thì phải nắm vững những kiến thức này , chúng rất có ích cho con đường phía trước mà cậu chuẩn bị bước đi trong tương lai.
Say sưa với quyển sách hồi lâu thì Hoàng tổng quản đến thăm hỏi cậu . Thường thì ngày nào giờ này Hoàng lão cũng sang chuyện trò cùng Thiên Việt .
Hoàng lão cả đời không vợ con , cuộc sống cô độc thích hợp với một người phiêu bạt bốn bể như lão . Cho đến khi về làm quản gia Lạc phủ thì lão luôn xem Thiên Việt như con mình , chăm sóc dạy bảo rất tận tình .
Điều này làm Như Hồng rất vui mừng , có người giúp trông nom Thiên Việt khiến bà có thêm thời gian để quan tâm đến cửa hàng rèn của chi tộc .
Nói đến cửa hàng rèn này , bà và Hoàng lão cũng phải nổ lực rất lớn mới giành được nó lại từ tay cái bọn chuyên khua trống đi ăn cướp giữa ban ngày của các gia tộc có ý định thâu tóm Lạc phủ .
Không có nó thì chắc chi tộc cả nhà Lạc Chiến đã phải ra đầu đường mà ngửa tay xin tiền từ lâu rồi . Hiệu rèn nhà bà cũng được coi là có tiếng nhất nhì trong thành Nhật Nam , nhờ có được kĩ thuật rèn sắt trong quân đội mà Lạc Chiến lúc sinh thời để lại .
Trở lại với Hoàng lão và Thiên Việt , sau một hồi giở đủ trò mè nheo của con nít thì Thiên Việt cũng bắt được Hoàng lão phải đầu hàng, kể về trận đại chiến đã cướp đi người cha tôn kính của cậu
Hoàng lão ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm nào đó . Trong đầu lão , kí ức về trận chém giết lịch sử năm nào lại ùa về
"Nhớ năm ấy , bọn lang sói Ngữ Hoa quốc từ phương bắc xua bốn mươi vạn đại quân tràn vào Đại Việt ta như một cơn bão chết chóc.
Chúng khinh nước ta nhỏ , mà lại ngạo mạn dám tự xưng là Con Rồng Cháu Tiên, ngang hàng với Thiên Tử hoàng đế của chúng , vịn vào cớ đó muốn xâm chiếm nước ta .
Bốn mươi vạn đại quân , trong đó có hai mươi vạn kỵ binh thiết giáp tinh nhuệ vô cùng , thế tiến của chúng công phá tan tành mọi phòng tuyến nơi biên giới Đại Việt ta .
Hai quận Ninh Hải - Lục Hải vùng biên giới ngay lập tức thất thủ trước thế tiến công khủng khiếp của chúng .
Hai thành trì bao gồm bốn mươi hai gia tộc trực thuộc tám bộ lạc lớn nhỏ . Tám vạn dân thường bị chúng thảm sát không thương tiếc kể cả người già và trẻ em . "
Kể tới đây Hoàng lão không kiềm được cơn giận mà vỗ mạnh lên mặt bàn một cái . Mặt ông chuyển sang màu đỏ vì phẫn nộ .
" Vua Hùng lúc ấy vô cùng tức giận trước hành vi man rợ của chúng, ngài đã ra lệnh tổng động viên trên cả nước
Triệu tập toàn bộ Lạc tướng và quân đội khắp mười ba quận còn lại , gồm có
Giao Chỉ - Vũ Ninh - Việt Thường - Hoài Nhan - Bính Văn - Cửu Chân - Cửu Đức - Văn Lang - Quân Ninh - Gia Ninh - Thang Tuyền - Tân Xương- Nhật Nam
Cha con lúc ấy là một Lạc tướng giỏi nhất Nhật Nam ta , ông luôn một lòng trung với nước - hiếu với dân .
Khi tổ quốc kêu gọi , ông là người đầu tiên hưởng ứng.
Dắt theo ba vạn chiến sĩ Nhật Nam do chính tay mình huấn luyện , tiến thẳng về kinh đô Văn Lang .
Hai mươi ngày sau Văn Lang thành hội tụ hai mươi vạn đại quân tới từ mười ba quận .
Hai mươi vạn đại quân cờ xí rợp trời , hình thành một phòng tuyến được lập ra xung quanh Văn Lang thành .
Người người nhiệt huyết sôi trào , chúng ta lúc đó chỉ hận không thể lập tức xông lên đánh cho bọn cướp nước một trận bất kể sống chết .
Trận chiến lúc đó kéo dài đến ngày thứ tám thì quân Đại Việt ta bắt đầu yếu thế , phải lùi về thủ bên trong thành .
Chúng ta bắt buộc phải tránh giao chiến trực diện với chúng , vì kỵ binh thiết giáp của chúng quá mạnh .
Nhưng may mắn là vào cái giờ phút an nguy của đất nước thì quân đội nhân dân Đại Việt ta đã chứng tỏ được tài năng và tinh thần không khuất phục trước hoàn cảnh của mình .
Đệ nhất binh khí của người Đại việt lúc đó đã được sáng tạo ra
Siêu cấp vũ khí Liên Châu nỏ ra đời
Nỏ Liên Châu có thể bắn liên tục hàng chục mũi tên đã trở thành cơn ác mộng của quân đội Ngữ Hoa quốc . Kị binh thiết giáp đầy tự hào của chúng phải xách ngựa mà bỏ chạy , sợ đến tè ra quần . "
Hoàng lão kể với giọng đầy châm biếm rồi phá lên cười đắc ý và tự hào .
Thiên Việt ra vẻ nôn nóng hỏi
" Sau đó thì sao hả Hoàng tổng quản , quân đội phe ta thắng lợi chứ ? Còn cha con , sao người lại chết ? "
Hoàng lão trầm ngâm đáp
" Tất nhiên quân ta đại thắng , chỉ dùng hai mươi vạn quân đẩy lùi bốn mươi vạn quân đội Ngữ Hoa quốc . Khiến chúng khiếp sợ phải giao lại hai quận Ninh Hải và Lục Hải
Cha con lãnh nhiệm vụ dẫn năm vạn quân đi tiếp nhận . Khi quân ta vào thành Lục Hải , bọn chúng lại chơi trò tiểu nhân , vờ giao thành rút đi rồi lại cài nội ứng bên trong .
Sau đó đến đêm xua quân quay lại , một đội ám sát được cử đi giết cha con . Quân đội trong thành say men chiến thắng , chỉ lo tiệc tùng mà thả lỏng canh gác , khiến cho chúng có cơ hội ám sát cha con dễ dàng .
Lúc đó cũng do ta đã quá chén trong bữa tiệc mừng chiến thắng nên không ở cạnh bảo vệ lão gia "
Hoàng lão lấy tay đấm ngực thình thịch tự trách mình , đến độ làm Thiên Việt phát hoảng phải lựa lời an ủi lấy thì lão mới thôi tự hành hạ mình .
" Thiên Việt con hãy nghe ta nói cho kỹ đây . Kẻ chủ mưu ám sát cha con là một tên võ tướng khét tiếng tàn bạo của Ngữ Hoa quân đội
Tần Thẩm Du
Hãy nhớ kỹ lấy cái tên ấy , không được quên . Con phải cố gắng tập luyện để gia tăng thực lực , có như vậy mới mong trả được thù giết cha
Ngày nào mà kẻ thù còn sống thì ngày ấy con không được ngừng nỗ lực .
Nhớ rõ chưa ? "
Thiên Việt nghiêm mặt , lòng đầy nhiệt huyết đứng dậy đưa tay chỉ lên trời mà thề :
" Trời đất làm chứng . Ta .. Lạc Thiên Việt .
Đời này , kiếp này . Nếu không lấy được đầu của Tần Thẩm Du , trả được thù giết cha .
Trời đất không dung . Thề không làm người ! "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện