[Việt Nam] Đại Việt Tu Tiên Truyện

Chương 17 : Con ông cháu cha

Người đăng: 

.
Thiên Việt lúc này đang ở một biệt viện lớn , cảnh trí nơi đây vô cùng hài hoà . Bên ngoài là thảm cỏ xanh mướt một màu, bao phủ trên mặt đất. Ở vị trí trung tâm có một cái hồ nhỏ với các loại cá lạ lùng hiếm thấy, tung tăng bơi lội. Xung quanh thì đủ loài cây lạ, hoa trái sặc sỡ muôn màu muôn vẻ. Các loại chim thú trân quý tất nhiên cũng không hề thiếu. Khiến biệt viện này như một bức tranh sơn thuỷ thập phần sống động. Thiên Việt lúc này đang ở trong đại sảnh của biệt viện cùng với tân sư phụ của hắn. Lúc này Thiên Việt mới nhìn kỹ hơn sư phụ của mình. Lão có bộ ria mép màu trắng được tỉa tót cẩn thận trông rất quái. Tóc trắng như mây dài chấm ngang vai, gương mặt hồng hào giống màu quả đào mới chín, hai mắt như minh châu hiện rõ thần thái tiên nhân pháp lực cao thâm. Dương trưởng lão quả thật rất coi trọng hắn, hai canh giờ vừa qua lão giảng giải cho hắn rất nhiều về kỹ nghệ chế phù cũng như kinh nghiệm tu tập công pháp Tam Thiên Việt Đạo, khiến Thiên Việt ngộ ra rất nhiều điều quan trọng mà hắn đã bỏ sót. Qua lời lão Thiên Việt cũng biết được chuyện vừa nãy là một việc xảy ra thường xuyên giữa các trưởng lão trong phù viện. Mỗi khi có đệ tử mới nhập môn sẽ được đưa đến Thiên Phù Điện để diện kiến các trưởng lão, nếu ai may mắn có thiên phú cao lọt vào mắt xanh của các trưởng lão sẽ được nhận làm chính tông đệ tử như Thiên Việt. Tất nhiên là hai, ba trưởng lão đồng để ý đến một đệ tử rồi dẫn đến tranh giành nhau là chuyện thường ngày ở huyện, nhưng tuyệt không bao giờ động thủ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán . Dặn dò Thiên Việt luyện tập chăm chỉ thêm vài câu rồi Dương trưởng lão phóng ra một tấm truyền tin phù. Tấm phù phát sáng, rồi như có linh tính đón gió bay vút đi. Một lát sau, có một luồng ánh sáng bay vào trong phòng, hiện ra một thân ảnh. Hoá ra là do Dương trưởng lão gọi một đệ tử của Phù Viện đến để đưa Thiên Việt về nơi ở chính thức của nội môn đệ tử . Sở dĩ lão làm vậy là có lý do, Thiên Việt cấp độ còn quá thấp, nếu cấp cho hắn một biệt viện riêng thì dễ khiến chúng đệ tử không phục, rồi dị nghị đến tai các trưởng lão khác sẽ khiến lão khó xử. Nên tốt nhất là tạm để Thiên Việt ở khu phổ thông dành cho đệ tử nội môn Phù Viện, đợi hắn sau này tăng tiến tu vi sẽ tính tiếp. Nhận chổ ở xong xuôi, Thiên Việt quyết định đi ngủ một giấc cái đã rồi tính gì tính . Nằm trên giường mà Thiên Việt không khỏi cảm khái về những chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi thứ diễn ra như một giấc mơ vậy. Hắn bây giờ đã một bước lên mây, trở thành chính tông đệ tử dù chỉ có phế phẩm tư chất, nếu đây là một giấc mơ thì hắn thật sự không muốn tỉnh dậy chút nào. Nghĩ lan man trong đầu thêm một lúc thì mọi thứ chợt nhòe đi, hắn vươn vai ngáp dài một tiếng rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu. Sang hôm sau, Thiên Việt đã dậy từ sớm vì theo dự tính thì hôm nay cậu sẽ đến quản sự phòng nhận lấy đồng phục môn phái cùng một số nhu yếu phẩm cần thiết cho đệ tử nội môn phù viện được môn phái cung cấp. Đến nơi thì thấy khá đông đệ tử đang xếp hàng chờ nhận vật dụng sinh hoạt. Chắc do hôm nay là đầu tháng nên mới có tình trạng đông thế này, Thiên Việt cũng nhanh chân vào hàng giành chỗ . Đợi mòn mỏi đến gần trưa thì cuối cùng cũng đến lượt mình, bước nhanh đến bàn có vị sư huynh chịu trách nhiệm phân phát ở quản sự phòng đang ngồi. Thiên Việt tươi cười chắp tay nói : “ Chào sư huynh ! Đệ là tân đệ tử trong kỳ chiêu sinh vừa rồi, đến để lấy nhu yếu phẩm sinh hoạt, mong sư huynh giúp cho ! " - hắn lễ phép nói, ngữ điệu có vẻ nhún nhường cầu cạnh. "Cộp" một tiếng, tên quản sự phòng ngồi trên ghế lạnh nhạt quẳng cho hắn một viên Tư Chất Thạch. Hiểu ý, Thiên Việt liền cầm lên tay, tức khắc viên Tư Chất Thạch sáng lên một vạch. Dù biết trước kết quả sẽ như thế, nhưng Thiên Việt không khỏi chua xót với phế tư chất của mình. " Hừ ! Phế tư chất. Đưa bùa thân phận đây cho ta ! " - Tên quản sự biết Thiên Việt là phế tư chất thì tỏ vẻ khinh thị cùng chán ghét, lớn tiếng quát . Phế tư chất thì dù là ở đâu cũng phải chịu sự phân biệt đối xử thế này, đành chịu thôi, tu tiên giới kẻ mạnh làm vua mà, đạo lý này muôn đời không bao giờ thay đổi. Thiên Việt trong tâm thoáng chút tức giận, nhưng rất nhanh dằn lòng lại, không biểu lộ ra ngoài. Bậc quân tử làm việc lớn, phải biết tiến, thoái đúng lúc mới là khôn ngoan, lùi một bước sẽ thấy biển rộng trời cao hơn. Không nên chấp nhặt việc nhỏ, tu tiên mới là chính yếu. Cởi chiếc bùa đeo trên cổ ra đưa cho tên quản sự. Chiếc bùa có hình chữ nhật này là do tân sư phụ Dương trưởng lão ban cho hắn ngày hôm qua. Thay cho chiếc hình tam giác mà cậu nhận được lúc mới gia nhập phái. Theo lời sư phụ thì đây là bùa chứng minh thân phận "Chính tông đệ tử", để phân biệt với nội môn đệ tử bình thường, tất sẽ nhận được nhiều ưu đãi hơn. Tên quản sự vừa nhìn thấy lá bùa thì mặt xanh lè như tàu lá chuối, mắt trợn to, mồm chữ O, lắp bắp nói : "Tứ giác bùa ! Chính...chính..chính tông đệ tử ! " Cầm lấy lá bùa trên tay, đưa thần thức vào kiểm tra thì đúng là bùa thân phận của chính tông đệ tử hàng thật giá thật, mà lại còn là đệ tử của Dương trưởng lão địa vị số một số hai trong phù viện. Tên quản sự tự thấy trong miệng đắng ngắt, phen này thì hắn xác định tiêu rồi. Đắc tội với chính tông đệ tử, đợi sư phụ hắn tìm tới hỏi tội thì có lấy răng đào đất mà trốn đi cũng không thoát. "Nhưng ai mà ngờ được một tên có phế tư chất lại được nhận làm chính tông đệ tử cơ chứ ! Phế tư chất từ bao giờ được trọng dụng như vậy ? Tu tiên giới trật tự bị đảo lộn rồi chăng , chắc là tận thế sắp tới rồi ! " Hắn thầm than xui xẻo , một ngàn suy nghĩ trôi qua trong đầu, cuối cùng chỉ có thể tìm được một lý do hợp lý là Thiên Việt là con cháu ở thế tục của vị Dương trưởng lão này, nên mới được nâng đỡ như thế. Ngay lập tức hắn đổi thái độ còn nhanh hơn gió đổi chiều - tay trở mặt. Miệng cười tươi như hoa, ánh mắt vô cùng ấm áp nhìn Thiên Việt nói :" Hề..hề.. Hoá ra Lạc sư đệ là chính tông đệ tử ! Sư đệ cũng thật là, sao không nói trước cho ta một tiếng, làm sư huynh ta bất ngờ đến khổ ! Bây giờ sư đệ qua bên kia nhận đan dược cùng nguyên liệu học phù chú, đợi sư huynh ghi chép đầy đủ thân phận sư đệ vào lá tứ giác bùa này cho đúng thủ tục rồi sẽ tự tay đem qua cho đệ ! " Thiên Việt thầm kêu sướng nhưng không biểu lộ ra ngoài, vâng vâng dạ dạ rồi qua phía bên kia nhận đồ. Từ bé đến giờ mới biết được cái cảm giác làm "Con ông cháu cha" là thế nào, được người ta tôn trọng thật là sung sướng. Nhưng liệu sẽ được thế này bao lâu nếu hắn không có thực lực thật sự ? Dựa dẫm người khác là điều kiêng kỵ lớn nhất cho những ai có hoài bão và mục tiêu lớn. Vận khí là nhất thời, thực lực mới là mãi mãi ! Hiểu rõ điều đó nên nụ cười trên mặt Thiên Việt rất nhanh tắt đi, thay vào đó là ánh mắt kiên định luôn nhìn về phía trước. "Mười viên Nhân Pháp Đan, ba mươi viên Thực Cốc Đan, hai xấp phù chú, một bộ y phục môn phái." - Kiểm kê thấy đã đủ vật dụng xong thì vị quản sự nọ cũng đã làm xong thủ tục, trao lại tấm tứ giác bùa cho hắn mà không quên kèm theo vài câu nịnh hót. Rất nhanh Thiên Việt rời khỏi đó trở về phòng ngủ thay y phục, chuẩn bị qua bên Thư Viện phòng tìm vài bộ tâm pháp tu luyện pháp thuật. Vận trên người bộ y phục với chiếc áo đạo bào trắng khoác ngoài, nhìn Thiên Việt cũng rất ra dáng tiên nhân à nha ! Cầm trên tay chiếc thắt lưng màu trắng một vạch đen, đại biểu cho cấp độ của các đệ tử ở Nhân cảnh giới. Màu trắng là Nhân Sĩ cấp độ, màu vàng là Pháp Sư cấp độ, màu đen là Đạo Sĩ cấp độ. Vạch đen là thể hiện ba trạng thái Sơ-Trung-Đỉnh trong một cấp độ. Đứng trước cửa một toà nhà cao mấy tầng, cũ kỹ và cổ kính nhuốm màu thời gian, bên trên có đề mấy chữ "Thư Viện Phòng". Định đi vào trong thì đụng phải một tầng cấm chế chống người ngoài xâm nhập. Đã được sư phụ dặn dò từ trước, cậu lấy tấm bùa thân phận của mình ra, truyền pháp lực vào đó, tức thì cấm chế trước mặt mở ra một lối vào. Vào bên trong, cậu khá ngạc nhiên vì tuy gọi là thư viện nhưng ở đây lại không có bất cứ quyển sách nào. Ở trên các quầy kệ thơm lừng mùi gỗ quý là từng ngăn nhỏ riêng biệt, mỗi ngăn có đặt một tấm lệnh bài bằng đồng có ghi chữ ở trên mặt. Theo như trong Tu Tiên Giới Toàn Thư thì đây là "Tâm Thức Lệnh". Có tác dụng như Ký Ức Tâm Thức Phù, nhưng lại có thể dùng được lâu và dễ bảo quản hơn, lượng thông tin có thể chứa đựng cũng nhiều hơn. Xem qua một lượt, trong tầng này của thư viện chỉ có các loại pháp thuật sơ cấp, được chia ra làm năm hệ chính là Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ. Ngoài ra còn có các loại pháp thuật phụ trợ khác như Phi Hành Thuật, Ẩn Cấp Thuật, Hoán Dung Thuật..v..v.. Thiên Việt quyết định lấy mỗi hệ một loại tâm pháp tu luyện pháp thuật đơn giản nhất, vì theo lời dặn của sư phụ thì nên tập qua một lượt các hệ, sau đó thấy bản thân có cảm ứng mạnh với hệ nào thì sẽ tập trung tu luyện pháp thuật thuộc hệ đó thôi. Định lên tầng trên xem qua một lần cho biết thì đụng phải cấm chế, chắc để hạn chế đệ tử cấp thấp vì tò mò lén lấy công pháp cao cấp tu luyện mà đi gặp Mạnh Bà uống canh sớm. Cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, Thiên Việt lại nhanh chóng trở ra ngoài, lúc trở ra thì không bị cấm chế ngăn cản nên dễ dàng rời khỏi. Hắn rảo bước khá nhanh, đi mà gần như chạy vì trong lòng đang quá mức háo hức. "Lần đầu tập luyện pháp thuật chắc ai mà chẳng thế !"- Hắn thầm nghĩ vậy. Về đến phòng, Thiên Việt lấy chiếc Tâm Thức Lệnh có ghi chép tâm pháp hệ hoả " Hoả Tiễn Thuật" . Phép thuật cơ bản này khá dễ, chỉ cần cảm ứng được các nguyên tố hoả hệ trong không khí, sau đó dùng pháp lực kết "Hoả Ấn" triệu tập chúng lại và tạo hình thành một cây hoả tiễn tấn công địch thủ. Thông thuòng thì đệ tử Nhân Sĩ cấp chỉ cần luyện tập năm bảy ngày là thành thục ngay. Thiên Việt đọc đi đọc lại vài lần bản tâm pháp rồi bắt đầu nhắm mắt định tâm, hai tay kết thành Hoả Ấn, phóng thần thức ra ngoài cảm ứng hoả nguyên tố. Thần thức hắn lúc này chỉ phóng ra được mười thước xung quanh người mà thôi. Chỉ thấy một lúc sau, thần thức cảm ứng được các điểm sáng màu đỏ bắt đầu rõ ràng hơn, đang phiêu phù trong không khí. Một điểm..hai điểm...bốn điểm..mười điểm..........Quá ít ! Có thể đơn giản nhận thấy rằng bổn mạng thuộc tính của hắn không phải Hoả hệ. Hắn lại tiếp tục thử với tâm pháp Kim hệ "Kim Mâu Thuật", Mộc hệ "Mộc Tinh Thuật". Nhưng vẫn không có kết quả. Mặt không đổi sắc, vẫn kiên trì tiếp tục thử. Bản tính hắn là thế, càng khó khăn lại càng kiên định, từ khi bước vào tu tiên lộ hắn đã cố rèn giũa nên bản tính như thế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang