[Việt Nam] Đại Việt Tu Tiên Truyện

Chương 16 : Chính tông đệ tử

Người đăng: 

.
Lấy một viên đan dược cho vào miệng dùng thử. Chỉ thấy một lúc sau khi nuốt vào, một luồng hơi nóng từ trong đan điền ngày một dữ dội hơn, rồi lan toả ra khắp cơ thể. Nhớ lại những ghi chép trong sách, Thiên Việt vội ngồi xếp bằng định tâm, vận chuyển công pháp Tam Thiên Việt Đạo, không để phí phạm dược lực. Ngồi hành công khoảng hai canh giờ, Thiên Việt mở mắt, khuôn mặt cười rạng rỡ vì vui sướng. Đan dược thật thần kỳ, nhờ vào dược lực mạnh mẽ mà chỉ trong hai canh giờ cậu vận hành được sáu vòng Tam Thiên, tức là nhanh hơn bình thường đến ba lần. Không tuyệt sao ! Mừng đến muốn hét lên thật to cho thoã cảm xúc trào dâng trong lòng, nhưng chợt kiềm lại. Chuyện này không thể để người ngoài biết được, nếu không cả bản thân và Long lão đều sẽ gặp rắc rối lớn. Thiên Việt lập tức kiểm kê số đan dược cẩn thận. Tổng cộng có gần bốn trăm viên, trong sách có nói Nhân Pháp đan mỗi ngày chỉ được dùng tối đa ba viên, nếu dùng hơn sẽ có hại cho cơ thể. Như vậy là đủ dùng trong bốn tháng, có lẽ tu luyện đến Nhân Sĩ trung cấp sẽ rất nhanh thôi . Cứ thế mỗi ngày ba viên, Thiên Việt lại điên cuồng tu luyện mà không biết rằng với lượng tiêu thụ đan dược như vậy, cậu xứng đáng được gọi là đại gia trong tu chân giới. Dù là một trong những môn phái lớn ở Đại Việt nhưng Việt Đạo phái chỉ có thể cung cấp cho đệ tử nội môn trong phái được mười viên Nhân Pháp đan mỗi tháng , kể cả tinh anh đệ tử cũng chỉ tới hai mươi viên mỗi tháng là cùng . Còn Thiên Việt là dùng đến ba viên mỗi ngày , rất là xa xỉ à ! Ăn đan dược như cơm bữa , quả thực tu vi của Thiên Việt tiến triển rất nhanh. Tốc độ này cũng phải gần xấp xỉ với nội môn đệ tử sở hữu trung phẩm tư chất . Dùng phương pháp nội thị cơ thể theo như công pháp chỉ dẫn, Thiên Việt nhận thấy những đốm trắng nhỏ đại biểu cho pháp lực tích luỹ trong đan điền, ngày càng nhiều theo thời gian mà mừng rỡ không thôi. Thời gian lại qua đi ba tháng, hôm nay là ngày vị sư huynh nọ đến kiểm tra tiến độ của ba người Thiên Việt . " Tốt lắm ! Không ngờ cả ba người đều đạt tới Nhân Sĩ trung cấp, ngoại trừ Thiên Việt có hơi chậm nhưng cũng coi như kết quả không tệ. Hoàng Trung và Lâm Vân chỉ còn kém một bước nữa là tiến lên Nhân Sĩ đỉnh cấp. Một năm qua xem như các ngươi cũng không có lười biếng. Theo như quy định của Phù Viện thì các đệ tử có tu vi Nhân Sĩ trung cấp trở lên đã có tư cách chính thức dọn vào ở trong viện. Các ngươi đi thu dọn đồ đi, chúng ta về Phù Viện ! " Thiên Việt cùng hai người trở về phòng dọn đồ theo lời vị sư huynh nọ. Vừa dọn đồ mà trong đầu Thiên Việt vẫn còn chìm trong nỗi xúc động vui sướng. Trời không phụ lòng người mà, cuối cùng cũng chính thức làm đệ tử nội môn. Quả thực nếu không may mắn có Long lão trợ giúp thì chỉ ý chí và nghị lực vẫn chưa đủ giúp một người có phế tư chất như Thiên Việt tiến bước trong tu chân giới. Thầm dặn lòng phải từng bước nhỏ leo lên, không bao giờ từ bỏ mục tiêu tu thành tiên nhân, dù có khó khăn thế nào đi nữa. Ba người nhanh chóng dọn đồ rồi theo vị sư huynh ngự không trên chiếc bình màu lam mà bây giờ Thiên Việt đã biết nó là một loại Pháp Khí . Pháp Khí là vũ khí chiến đấu chủ lực của tu chân giả, có muôn hình vạn trạng các loại Pháp Khí. Chỉ có cấp độ Pháp Sư đỉnh cấp mới đủ pháp lực sử dụng. Cao cấp hơn pháp khí là Tiên Khí , sử dụng tài luyện quý giá hơn để luyện chế và đòi hỏi luyện khí sư cần phải ở Ngũ Hành cảnh giới mới có thể luyện thành . Giá trị của Tiên khí phải gấp mấy chục lần Pháp Khí . Ở trên Tiên Khí chính là Tiên Bảo . Tiên Bảo quả thật đúng với tên gọi, là bảo vật trong tu tiên giới. Tài luyện luyện chế đều là những thứ kỳ trân dị bảo, hiếm có khó cầu. Tỉ như : sừng Rồng, lông Phượng, ngọc trai vạn năm, hoặc là vảy của Kỳ Lân linh thú ..v..v.. Để luyện thành Tiên Bảo, phải là những lão quá Ngũ Hành Thông Linh cảnh giới , pháp lực vô thượng, sử dụng Ngũ Hành Thần Hoả mới có thể luyện được, mà tỉ lệ thành công chỉ năm thành mà thôi. Quả thật Tiên Bảo chỉ có thể ngộ không thể cầu, khiến tu chân giả khắp tam giới phải đỏ con mắt thèm khát. Chẳng mấy chốc cả đám đã bay đến khu vực khác của ngọn núi. Ở đây lầu các hùng vĩ, đại điện nguy nga. Trước cửa điện đều có nội môn đệ tử canh gác cẩn mật. Vị sư huynh hạ xuống trước cửa điện lớn , có tấm bảng đề chữ " Thiên Phù Điện", nét chữ vô cùng sống động, nhìn hồi lâu có thể thấy con chữ cử động, tạo ra huyễn cảnh mê hoặc người nhìn. Cả ba người Thiên Việt do thần thức yếu ớt, pháp lực kém cỏi nên ngay lập tức bị huyễn thuật làm mụ mị. Vị sư huynh kia tức tốc hét lớn một tiếng mang theo pháp lực, tiếng thét như sét đánh ngang tai, giúp ba người từ trong mộng ảo định thần trở lại . Ai nấy mặt xám như tro, sợ đến toát mồ hôi đẫm áo. Huyễn thuật thật đáng sợ ! Không biết người viết là cao nhân ở cảnh giới nào, chỉ vài nét chữ cũng khiến người có định lực thấp rơi vào hiểm cảnh. " Cẩn thận một chút, Chớ có nhìn ngó lung tung !" Ba người vâng vâng dạ dạ rồi theo chân vị sư huynh vào bên trong điện . Vị sư huynh này đoán chừng đã quen mặt với hai người gác cửa, nên chỉ chào hỏi một câu rồi đi vào không chút khó khăn . Bên trong điện bày biện rất trang trọng. Ở trung tâm điện là bức tượng vàng khắc họa chân dung cùng phong thái của tổ sư khai phái,huyền thoại tu chân giới Hoàng Trung Hoàng. Bên dưới có hai dãy ghế gỗ được xếp song song với nhau. Ở chính giữa phía trên có một chiếc ghế lớn màu vàng, được nạm vài viên minh châu sáng loá,chắc chiếc ghế này dành riêng cho người có địa vị cực cao trong Phù Viện. Có lẽ nơi đây thường được dùng cho các vị trưỡng lão trong viện bàn bạc đại sự. Còn đang mải nhìn ngó xung quanh ,Thiên Việt chợt thấy có một nhân ảnh đột ngột xuất hiện mà không hề có một dấu hiệu nào báo trước. Vị sư huynh kia thấy thế ,nét mặt vội biến , cung kính chắp tay :" Kính chào Dương trưỡng lão ! Đệ tử mang ba người được chọn trong đợt chiêu sinh vừa rồi đến tham kiến người ! " "Ba người các ngươi còn không mau chào Dương trưởng lão ! " - Vị sư huynh quát lớn . Ba người Thiên Việt nào dám chậm trễ , vội chắp tay cúi người , đồng thanh nói :" Kính chào Dương trưởng lão ! " Vị Dương trưởng lão kia vẫn âm trầm không nói câu nào , chỉ khẽ gật đầu nhìn ba ngươi Thiên Việt với một ánh mắt rất lạ , đôi mắt loé nhẹ một tia sáng rồi trở lại bình thường . " Hai người tư chất hạ phẩm , cấp độ Nhân Sĩ trung cấp gần đột phá . Cũng không tệ ! Nhưng còn người này.. Chỉ là Phế phẩm tư chất thôi sao ? " - Dương trưỡng lão nhíu mày , ôn tồn hỏi . Ba người Thiên Việt cảm thấy vị trưởng lão này thật đáng sợ , chỉ liếc mắt qua thôi cũng biết được tu vi cùng tư chất bọn hắn . Uy áp từ người lão toả ra dù vô ý hay cố tình cũng khiến cả ba đều cảm thấy hít thở rất khó khăn, mồ hôi túa ra đầy trên trán . Chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung lão: " Tu – vi – cao - thâm” Vị sư huynh kia không dám chậm trễ , lập tức trả lời :" Hồi bẩm trưởng lão , tuy hắn là phế tư chất , nhưng lại có nhị thập hoa tay thiên phú , nên cũng được nhận ! " "Sao ? Thật vậy à ? " - Dương trưỡng lão tỏ vẻ ngạc nhiên , có thể để một người có cảnh giới cao như lão thất thố , biểu lộ cảm xúc ra mặt thì không thể là chuyện bình thường được . Dương trưởng lão xoè bàn tay ra trước mặt Thiên Việt .Rất nhanh nhạy, nhận ra vị trưỡng lão này muốn nghiên cứu đôi tay ngọc ngà của mình, Thiên Việt xoè hai bàn tay ra cho lão được thưởng lãm. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên mỗi đầu ngón tay của Thiên Việt đều có hai hình trôn ốc riêng biệt xoắn tròn đều lại , tạo thành hình hai bông hoa nho nhỏ . Tổng cộng là hai mươi cái hoa tay trên mười ngón. Theo như Thiên Việt tìm hiểu trong " Phù chú nhập môn ", người có càng nhiều hoa tay thì thiên phú trong kỹ nghệ chế phù sẽ càng cao . Mà "Nhị thập hoa tay " chính là một loại biểu hiện cho thiên phú cực cao trong việc học phù chú . Dương trưỡng lão chợt phá lên cười to rồi nói " Đúng là bấy lâu nay ta đi tìm xa tận chân trời , mà giờ đây lại gần ngay trước mắt . Cậu bé này , ngươi tên gì ? " Thiên Việt lúc này mới dám thở phù một cái vì uy áp của Dương trưởng lão đã tiêu tan theo tiếng cười . " Thưa Trưởng lão , Ta là Lạc Thiên Việt !" Dương trưỡng lão bỗng nhiên lại đổi thái độ, phong thái uy nghiêm đáng sợ lúc nãy đã trở lại và lợi hại hơn xưa, chỉ khác là lần này uy áp chỉ tập trung vào Thiên Việt. Khiến cậu suýt nữa thì chân nhũn ra đến mức phải khuỵ gối trước Dương trưởng lão. Vị trưởng lão này cũng rất ngạc nhiên vì Thiên Việt có thể kháng cự lại uy áp của một cao thủ Ngũ hành cảnh giới như lão, mặc dù là kháng cự trong đau khổ. Nhưng lão lại không biết được Thiên Việt luyện tập Chân Long Loạn Không quyết , thân thể cứng rắn từ trong ra ngoài, thần thức vững mạnh, tinh thần lại kiên định nên mới có thể tạm đứng vững trước uy áp của một lão quái Ngũ Hành cảnh giới như lão . " Thiên Việt ! Hiện giờ Dương Đức ta, một trong bốn trưỡng lão của Phù Viện , muốn thu nhận ngươi làm chính tông đồ đệ . Ngươi có nguyện ý không ? " - Dương trưởng lão hai tay chắp phía sau , hỏi với giọng uy nghiêm hùng hồn. Sở dĩ lão phải hỏi như vậy vì môn phái có một quy tắc là các trưởng lão thu nhận môn đồ cần phải dựa trên điều kiện tự nguyện của người muốn nhận làm đồ đệ. Không được cưỡng ép dưới bất kỳ hình thức nào .Quy tắc này được đặt ra là để tránh các trưởng lão vì tranh giành đệ tử có thiên phú hoặc tư chất cao, dẫn đến nảy sinh chiến ý, tổn hao hoà khí. Thiên Việt ngoài mặt thì ra vẻ thuần phục , nhưng bên trong thì thầm mắng cái lão hồ ly này, lão thả ra uy áp đè nén trên người ta thế này có khác gì đang dùng sức mạnh ép ta phải nhận lão làm sư phụ đâu chứ ! Lại còn giả vờ hiền từ, hỏi han lịch sự. Phì ! Ta khinh ." Biết chẳng còn cách nào thoái thoát, tránh né. Thiên Việt đành thuận nước đẩy thuyền, lật đật quỳ xuống nói " Đệ tử xin nguyện ý bái Dương trưởng lão làm thầy ! Nguyện trọn đời hiếu kính với sư phụ ! " "Tốt ! Tốt ! Tốt ! Đệ tử ngoan , dứng dậy đi , sư phụ sẽ đào tạo ngươi thành "Chế Phù Sư " giỏi nhất Đại Việt quốc trong nay mai thôi . Hắc ..hắc.." - Dương trưởng lão cười vô cùng khoái trá , đỡ Thiên Việt đứng lên . " hừ ..Chế Phù Sư giỏi nhất cái rắm ! Ngươi giở trò cưỡng ép nhận đồ đệ , lại còn giở giọng hiền từ. Một đệ tử có thiên phú cao như vậy lại nhận lão hồ ly ngươi làm thầy. Thật chẳng khác gì hoa lài cắm bãi cứt trâu.Trương Long ta khinh ! " Một giọng nói mang theo sự tức tối, cay cú chen ngang cảnh tượng tình thầy trò thấm thiết, ấm áp đến xúc động của Dương trưởng lão. " Hoá ra là Trương trưởng lão đại giá quang lâm. Thật tiếc quá , ngài lại chậm chân rồi .. Họ..họ..họ " - Dương trưởng lão cười mỉa mai lên tiếng. Vị su huynh kia thấy vị Trương trưởng lão kia xuất hiện thì sắc mặt đại biến , lập tức quay qua thỉnh an " Đệ tử kính chào Trương trưởng lão ! " Trương trưởng lão chẳng thèm để ý, khệnh khạng đi đến hàng ghế bên trái ngồi xuống , không quên quăng cho hai thầy trò Thiên Việt cái nhìn sắc như dao mổ thịt. " Ở đây vẫn còn hai người có hạ phẩm tư chất tuyệt luân kia mà ! Trương trưởng lão từ từ chọn ra một tuyệt thế thiên tài mà truyền thụ kỹ nghệ đi nhé. Ta đi trước, xin kiếu ! " Lời nói còn chưa dứt thì thân ảnh của Dương trưỡng lão và Thiên Việt mờ dần rồi biến mất không dấu vết. Bỏ lại Trương trưởng lão đang ôm một cục tức to cỡ năm chục cân trong bụng ngồi nhìn. Vị sư huynh cùng Lâm Vân , Hoàng Phong không khỏi xuýt xoa thầm kêu Thiên Việt may mắn, được nhận làm chính tông đệ tử của trưởng lão. Chính tông đệ tử ! Đồng nghĩa với việc được kế thừa chân truyền kỹ nghệ của Dương trương lão, mà ai chẳng biết trong Phù Viện thì tài nghệ của Dương trưởng lão tuyệt đối là số một, số hai. Chưa kể còn được hưỡng ưu đãi không thua gì tinh anh đệ tử và tu luyện trong sự che chở dưới bóng râm của cây đại thụ là một lão quái Ngũ Hành cảnh giới. Thật là trăm lợi, ngàn lợi mà không một hại à nha ! Đón xem chương 17 : Con ông cháu cha vào thứ sáu tuần này
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang