[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân

Chương 75 : Vòng Hai Đại Hội(2)

Người đăng: 

.
Trần Tiến vẫn đang tập trung tìm phương pháp để sử dụng Dẫn Dược Thảo để điều phối Dẫn Đan Đơn. Khi bắt đầu sáng tạo một loại đan dược mới, một Luyện Đan Sư cần phải thử nghiệm cũng như có biết bao nhiêu kinh nghiệm mới có thể phân tích, dung hợp các thuộc tính dược liệu với nhau để tạo ra thành phẩm. Bên cạnh đó cần thời gian mới có thể kiểm chứng được khả năng thành công và có tác dụng phụ nào hay không. Thế nhưng thứ Trần Tiến sở hữu chính là HỖN ĐỘN THIÊN THƯ giúp hắn có thể thôi diễn sự việc, phân tích tình hình cũng như đánh giá tình huống nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Dù vậy, một nén nhang thời gian cũng là quá sức với bản thân hắn vì hắn cũng chỉ có kinh nghiệm luyện đan vài tháng mà thôi. Cuối cùng, hắn quyết định liều lĩnh ghi ra đan phương mà theo hắn tính toán có khả năng thành công nhất, còn thật sự thành công hay không chính bản thân hắn cũng không biết được. Phương pháp của hắn chính là sử dụng tám loại dược liệu ban đầu phối chế làm dược dẫn, cuối cùng mới sử dụng Dẫn Dược Thảo làm mồi kích hoạt tính chất của các loại dược liệu kia và hấp thụ nó phụ trợ thêm cho Dẫn Đan Đơn. Thông thường nếu một Luyện Đan Sư nếu chỉ viết đan phương theo ý kiến chủ quan của mình thì sẽ không thể tiến xa được, thế nhưng Trần Tiến quyết định đánh cuộc một lần. Lúc này hắn cũng không còn thời gian để quan tâm nữa. Không ngờ chỉ viết một đan phương thôi, nhưng trán hắn đã tứa mồ hôi khác ngược với rất nhiều thí sinh khác. Phải nói rằng Lý Thu Phương, Lê Công Trí hay cả tên Lâm Bách Nhật cũng đều hoàn thành phần thi mình từ rất lâu rồi nên mới có thời gian quan sát những thí sinh khác. Rất nhiều người đang ngạc nhiên với sự mệt mỏi và đầy cố gắng của Trần Tiến đang diễn ra vì hắn là một trong mười người dẫn đầu của vòng một không ngờ lại gặp khó như vậy ở vòng này. Lúc này trong nhóm mười người dẫn đầu không ngờ vẫn còn tới tận ba người vẫn đang hoàn tất bài thi. Trần Mạnh Đức và Dương Thiên Yết tuy không lộ ra sự mệt mỏi như Trần Tiến, nhưng có vẻ như bọn họ vẫn đang chạy đua với thời gian hết sức vội vàng. Phát hiện ra sự việc này, trừ khán giả và các thí sinh ra thì trên đài cao các vị giám khảo đang rất hài lòng. Ông lão Lương Minh Nhật đang vuốt râu, thần thức vẫn không ngừng quan sát Trần Tiến. - Ta nghĩ lần này có lẽ Lê sư đệ phải tổn hao không ít công phu luyện đan rồi. Haha. - Cũng có thể hắn không nhận ra được cách điều phối. Lê Mạnh đáp lời vị sư huynh của mình với chút lo lắng. Vị Nguyễn Thái Hòa cũng không quên xen lời: - Theo huynh thấy khả năng đệ phải tốn công là rất lớn rồi, nếu Trần Tiến đệ cho là hắn đang gặp khó khăn vậy đệ nghĩ tên Dương Thiên Yết một đan sư tứ phẩm lại gặp khó với việc nhân biết các dược liệu sao? Ông lão Lương Minh Nhật quét thần thức qua cả ba người một lần trước khi thời gian một nén nhang vừa kết thúc. Thông báo hết giờ, Trần Tiến cũng vội buông ngọc giản ghi lại bài thi của mình. Hắn chỉ kịp thở một hơi dài trong mệt nhọc, hắn vẫn chưa chính thức hoàn tất đan phương. Còn Trần Mạnh Đức tuy không có vẻ mệt nhọc như Trần Tiến nhưng gã cũng khá chật vật. Chỉ có tên Dương Thiên Yết không biết gã như thế nào, chỉ thấy khi hoàn tất đề thi phong thái gã vẫn ung dung, vuốt mái tóc của mình lên rồi ngước nhìn về phía ban giám khảo hét lên: - Ông lão quan sát đủ rồi chứ. Đừng nói đã phải lòng ta rồi. Nhưng xin nói trước, ta không thích các ông lão đâu. Lời nói khiến bao nhiêu người phải bụm miệng lại cố nhịn cười, không ngờ trên đời này vẫn có thí sinh dám chọc giận giám khảo như vậy. Chính vị giám khảo Lương Minh Nhật cũng phải giật mình không ngờ rằng thần thức của mình bị gã kỳ dị này phát hiện ra cũng đành cười trừ thu hồi thần thức. Sáu mươi bốn thí sinh cũng tranh thủ nộp lên bài thi của mình sau đó trở về quãng trường. Trần Tiến cũng mệt mỏi trở về vị trí đám người Lâm Hoa thành. Thấy dáng vẻ của Trần Tiến, gã Hòa Minh có chút lo lắng. - Loại đan dược đó khó phân tích lắm sao? Trần Tiến không còn hơi sức trả lời, nên bèn ra dấu hắn muốn nghỉ mệt. Cố Tiểu Trầm ở một bên đỡ hắn qua một bên ngồi nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Hòa Minh cũng không tiện hỏi nhiều, liền dời câu hỏi qua bên Thi Sách. Y thấy Trần Tiến đại diện cho Lâm Hoa thành, còn vị này lại là thành chủ chưa kể từ đầu đến giờ y vẫn đứng chung với mọi người nên cung kính đáp. - Thưa Hòa Minh tiền bối, đan dược không phải không phân tích được, mà tại hạ nghĩ có lẽ Trần huynh đệ mệt mỏi vì việc khác. - Chỉ là loại chó ngáp phải ruồi thì dĩ nhiên chỉ đến thế. Người vừa nói ra là gã Hồ Nhật Long tu vi Kim Đan tầng bốn ở vòng loại chỉ đoạt vị trí thứ mười một nên rất căm tức những người nhóm dẫn đầu. Mà đặc biệt gã trông thấy sự mệt mỏi của tên Trần Tiến ở vòng hai càng thêm khinh bỉ. Trần Tiến dù sao cũng là đại diện của Lâm Hoa thành nên gã Hòa Minh khi nghe người khác sỉ vả cũng không nhịn được đang chuẩn bị muốn ra tay để dạy cho kẻ này một bài học. Thì gã thấy sau lưng kẻ này còn có một người, không ngờ lại là người gã quen. - Lưu Hà sư thúc. Hòa Minh lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy người này. Một gã mặc bộ quần áo đạo sĩ, khuôn mặt nhọn hai mắt nhỏ trông hết sức kì dị đi cùng gã Hồ Nhật Long. - Khi nãy ta nhìn qua thấy có chút quen mắt, hóa ra là Hòa Minh sư điệt. Cũng hơn bốn mươi năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ. Gã Hòa Minh có vẻ rất sợ sệt trước vị sư thúc này của mình. Thái độ cũng trở nên khúm núm, gã chắp tay. - Từ ngày rời khỏi tông môn quả thực sư điệt chưa bao giờ dám quên sư thúc. - Hừ, vậy tại sao người không quay lại Lung Linh Môn. Theo ta biết người không phải đã đầu quân cho Hoàng Triều để trở thành một thành chủ rồi sao. Còn dám ngụy biện với ta. - Sư thúc xin lượng thứ, sư điệt làm như vậy vì bất đắc dĩ thôi. - Được lắm, vậy sau Đan Sư Đại Hội này ta muốn xem thử lời ngụy biên của người. Giờ ta đã biết người ở Lâm Hoa thành, nếu người dám chạy đừng trách ta độc ác. Chưa hết, tên này chính là tam đệ tử của ta Hồ Nhật Long xem như là sư đệ của người. Gã Hòa Minh tâm tư xoay chuyển rất nhanh, so về thực lực gã chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, còn sư thức gã bốn mươi năm trước đã Nguyên Anh hậu kỳ thực lực cách biệt là không thể chối cãi. Thái độ của gã cũng trở nên nhún nhường rất nhiều. - Không thể ngờ có thể gặp sư thúc và sư đệ ở đây. Chắc chắn sư điệt sẽ dành thời gian để bái phỏng sư thúc. Gã sư thúc của Hòa Minh cũng rất thức thời, ở đây gây sự có nghĩa đối địch với Hoàng Triều và Đan Sư hội nên gã cũng không gây khó dễ cho đám người Hòa Minh. Thế nhưng tên Hồ Nhật Long thì lại không như sư thúc gã. - Các người có phải gian lận không, một gã Trúc Cơ tầng sáu, một tên tầng chín mà có thể lọt vào nhóm mười người sao? - Sư đệ đừng nghi oan cho bọn chúng, chỉ là may mắn thôi. - Dĩ nhiên, nếu không thì làm sao mà những tên như vậy có thể xếp trên ta. Một lũ vô dụng chỉ phân tích đan dược mà đã hao tổn tâm cơ như vậy rồi. Bốpppppp! Một cái tát như trời giáng vào mặt của tên Hồ Nhất Long. Còn người ra tay lại là Cố Tiểu Trầm. Mọi thứ diễn ra quá chóng vánh khiến ngay cả tên sư thúc gã đứng ngay đó cũng không kịp phản ứng. Hồ Nhất Long sau khi kịp định thần lại, không ngờ mình lại bị một thiếu nữ đánh trước mặt bao nhiêu người như vậy. - Tên tiện nhân nhà người dám đánh ta. Gã tung một đấm mưu tính trả đũa thì Thi Sách cũng lập tức nhảy vào để hóa giải chiêu thức thay cho Cố Tiểu Trầm. Thấy đệ tử mình ra tay bất thành, lão Lưu Hà lập tức tính rút kiếm ra để trừng trị hai tên nhóc này. - Dừng tayyyyyyyyy! Âm thanh đến từ vị Lục phẩm Đan Sư Lương Minh Nhật. Dứt lời, ông ta đã đáp xuống trước mặt của gã Lưu Hà. - Các người tính làm loạn ở đại hội này sao. Gã Lưu Hà dĩ nhiên không dám đắc tội với vị giám khảo này. Lập tức chắp tay cúi mình. - Xin lỗi tiền bối, do bọn trẻ chưa hiểu chuyện nên mới xảy ra xích mích này. Ông lão không nói năng gì mà nhìn qua tên Hồ Nhất Long. - Nếu còn làm loạn nữa thì hủy bỏ tư cách dự thi. Tên Hồ Nhất Long thấy phía mình yếu thế đành nuốt cục tức này vào trong. Tuy nhiên, hắn không quên hung hăng nhìn Cố Tiểu Trầm một cái rồi bỏ đi. Gã Lưu Hà cũng không muốn dây dưa nữa, nhìn gã Hòa Minh nói. - Nhớ hẹn ước của chúng ta. Nói xong gã cũng quay người bỏ đi cùng với vị đệ tử của mình. Náo động ở nơi này thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Không mấy người nghĩ rằng xích mích nhỏ của các thí sinh được đích thân vị tiền bối Lương Minh Nhật giải quyết. Lý do khiến đích thân vị Lương Minh Nhật này phải tự mình ra tay chính bởi vì đan phương của vòng thi thứ hai này của Trần Tiến. Không ngờ rằng hắn không chỉ nhận ra đề thi ẩn, mà còn đột phá luôn trong suy nghĩ so với suy nghĩ ông ta còn mạnh hơn. Quay ngược lại vài phút trước, sau khi nhận được bài thi của sáu mươi tư thí sinh. Cả bốn vị giám khảo đều chia nhau quét thần thức ra kiểm tra đáp án của các thí sinh. Quả nhiên phần nhiều thí sinh nhận biết được tám loại dược liệu, và hơn mười người có thể biết chính xác chín loại. Tuy vậy, có bốn người khiến các vị giám khảo phải chú ý. Đầu tiên là Lê Công Trí, y có thể biết chính xác chín loại dược liệu và còn có đột phá trong việc tạo ra hiệu quả của Tinh Thần Đan lên gấp mười lần. Có thể phục dụng cho cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Thứ hai chính là gã Dương Thiên Yết, tên này hoàn toàn có thể chỉ ra chín loại dược liệu trong đan dược, cách phối chế. Quan trọng hơn nữa, gã sử dụng một phương pháp cực kỳ dễ dàng để luyện đan không chỉ nâng cao phẩm chất Tinh Thần Đan mà còn có thể phân tích ra thêm một loại đan dược mới phục hồi tinh thần sau khi bị đả kích bởi tâm ma khi độ kiếp loại hiệu quả mà Tinh Thần Đan không thể có. Kế tiếp, gã Trần Mạnh Đức còn gây kinh ngạc hơn, gần như gã tiệm cận được suy nghĩ là dùng các loại dược liệu đó để điều phối đan dược mới. Ý định của gã chính xác tương tự sư đệ của ông ta là Nguyễn Thái Hòa là dùng Dẫn Dược Thảo làm chất dẫn. Tuy nhiên, gã vẫn thiếu kinh nghiệm và năng lực nên cuối cùng trừ sự nghi hoặc trên bài thi về việc nên hình thành loại đan dược cao cấp dựa trên Dẫn Dược Thảo ra thì gã cũng như những người khác chỉ phân tích dược liệu và gia tăng phẩm chất của Tinh Thần Đan
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang