[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân
Chương 72 : Liên Tiếp Chấn Động
.
Ngay lập tức, đan phương đã được đưa đến tay vị lục phẩm đan sư Lương Minh Nhật. Ông ta nhìn qua một lần rồi lại một lần, không chỉ trong đây ghi rõ các loại dược liệu có thể sử dụng được mà còn có cả phương pháp để luyện chế hết sức tỉ mỉ và hợp lý.
Ông ta im lặng một hồi rồi chuyển qua cho hai vị sự đệ của mình là hai vị ngũ phẩm đan sư Nguyễn Thái Hoà và Lê Mạnh xem qua đan phương của Trần Tiến.
- Hai vị sư đệ hãy nhìn qua đan phương này xem?
Hai người từ lúc nhìn thấy hắc bào giám khảo đem đan phương đến giao tận tay cho sư huynh của mình đã biết có gì không ổn. Bây giờ đích danh sư huynh đưa ra nghi vấn cho mình thì trong lòng càng thêm tò mò. Có loại đan phương nào có thể gây chấn động vị sư huynh là Đan Sư đệ nhất của La Thành đại lục này.
Lê Mạnh vừa cầm đan phương xem qua dược liệu và phương pháp liền vô kinh hỉ hô lên:
- Thiên tài! Không thể tin được. Nếu chỉ dựa vào các loại dược liệu này thì không chỉ có sản xuất số lượng nhiều mà mỗi tu sĩ Kim Đan coi như có thêm hai phần chân nguyên dự trữ.
Nguyễn Thái Hòa cũng gật đầu tán thánh:
- Nếu phương thuốc này có thể thực sư luyện chế thì nó chắc chắn sẽ gây chấn động đến toàn bộ tu sĩ Kim Đan trở xuống của cả Tu Chân giới này.
Ngay cả vị đệ nhất đan sư của La Thành là Lương Minh Nhật cũng không có ý phản đối trước lời nói có phần khoa trương này của vị sư đệ mình. Ông ta rất hài lòng với thí sinh có thể tạo ra đan phương này. Bây giờ chỉ còn việc kiểm chứng xem nó có thực sự điều chế hiệu quả hay không mà thôi.
- Lần này có thể chúng ta bắt được không chỉ một tên Luyện Đan Sư tứ phẩm trẻ tuổi mà còn có thể là một Luyện Đan Sư có sự đột phá và liều lĩnh trong việc thử nghiệm các phương thuốc mới. Phải biết Hạ Vực của chúng ta đang ngày càng khan hiếm các loại tài nguyên cao cấp.
Nhận được sự tán đồng của cả ba vị sư thúc, giám khảo áo đen lập tức quay lại chỗ của mình tiếp tục kiểm tra các đan phương của các thí sinh khác. Các đan phương của các thí sinh sau đều là những đan phương không quá nổi trội nên ông ta cũng bớt đi sự mong chờ. Đúng lúc tưởng không còn bất ngờ, ông ta lại thấy một đan phương có một ý tưởng hết sức đột phá.
Cầm đan phương trong tay với sự run rẩy, thâm tâm ông ta không thể bình tĩnh được nữa.
- Rút cuộc Lâm Quốc là nơi trú ngụ của Ngọa Hổ Tàng Long sao? Lần này là một phương thuốc dựa trên đan phương cũ nhưng lại đột phá bằng cách điều chế mới về phục hồi hư tổn linh căn.
Thứ một tu sĩ quan trọng nhất là gì, chính là linh căn. Để đánh giá một thiên tài ngoài trừ sự cố gắng tu luyện, tư chất tuyệt đỉnh còn cần linh căn hỗ trợ nữa. Thế nên rất nhiều tông môn hoặc tổ chức đều tìm kiếm và bồi dưỡng nhân tài dựa trên linh căn của họ. Đan phương này tuy không mới, đã tồn tại từ rất lâu rồi để giúp những nhân sĩ giai đoạn bắt đầu tu tiên bị khuyết hoặc hư linh căn có thể phục dụng để tái tạo linh căn. Thế nhưng vấn đề là phương pháp đưa lại lại giảm tải được một phần ba lượng nguyên liệu và gia tăng thêm hai thành tỷ lệ thành đan. Phải biết loại đan dược “Phục Linh Đan” này dù chỉ là tam phẩm nhưng cực kỳ trân quý và khó kết đan hơn bất kỳ loại nào cùng phẩm cấp.
Hắc bào giám khảo lại một lần nữa phải hội họp với các vị giám khảo khác về đan phương này. Đệ nhất đan sư Lương Minh Nhật lại một lần nữa phải cảm thán.
- Không ngờ đại hội lần này thiên tài không chỉ hai người. Cái tên Trần Mạnh Đức này ta nhất định phải ghi nhớ mới được.
Lê Mạnh cũng phụ họa theo:
- Chỉ riêng hai đan phương này thôi thì lần này chúng ta đã đạt được thu hoạch không thể nào mong đợi hơn. Mặc dù độ kiểm định hiệu quả nó chưa đạt đến chắn chắn nhưng những Luyện Đan Sư dám nghĩ dám làm này mới là tương lai của Tu Chân giới chúng ta.
Lúc này bên dưới nhiều thí sinh cũng như những người quen nhau đã tụ họp thành nhiều nhóm và thảo luận về cơ hội của những thí sinh được lựa chọn. Gần bên Lâm Hoa thành đang có một nhóm người bán luận khá sôi nổi.
Một tên có đôi mắt diêu hầu ra vẻ hiểu biết đang nói:
- Theo như ta đánh giá tuy đây là vòng loại nhưng mười người dẫn đầu chắc hẳn là những thí sinh có tiềm năng cao nhất đứng đầu bảng xếp hạng.
Một đám người đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường với lời nhận xét liền đáp trả:
- Nhà ngưòi không thấy câu trả lời ban nãy hết sức vô nghĩa sao? Nếu không có tiềm năng sao mà viết được loại đan phương xếp đầu và phương pháp điều chế.
Cũng không ít người đối lại:
- Theo ta thấy cũng chưa hẳn, chỉ là vòng loại thôi chắc chắn rất nhiều người vẫn ẩn tàng cho mình ắt chủ bài.
Rất nhiều lời tranh luận của khán giả cũng nổ ra trong thời gian chờ đợi ban giám khảo công bố. Đến lúc này một thanh niên dáng người cao ráo bước ra trên tay còn cầm một cây quạt dáng vẻ trang nhã có thể nói là điển hình của tên tiểu bạch kiểm. Hắn ta mỉm cười nhìn đám đông xung quanh rồi giọng điệu hết sức kiêu ngạo nói:
- Rõ ràng vị trí dẫn đầu không thể nào ngoài biểu ca của ta.
Có một người đứng bên vội chen vào hỏi:
- Biểu ca của người là thằng nào mà dám hống hách?
Một người kế bên dường như nhận ra tên mặt trắng vừa nói là ai liền chụp mồm bằng hữu mình lại rồi nói:
- Nhà người mù sao, không nhân ra đó là Lê Công Minh sao? Biểu ca hắn nói chắc chắn đệ nhất tài tử của Long Thành Lê Công Trí rồi.
Đám người xung quanh nháo nhào, có vài tên vội lại nịnh nọt, tán thưởng.
- Lê công tử chắc chắn là đệ nhất bài danh lần này rồi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Trong đám đông dường như có vài người không biết liền hỏi thăm những người xung quanh.
- Lê công tử là ai? Y lợi hại lắm sao?
- Nhà người từ xa mới đến phải không? Nhưng không lý nào người ở Lâm Quốc chưa từng nghe qua cái tên Lê công tử được.
- Quả thực tại hạ ếch ngồi đáy giếng mong huynh giúp tại hạ mở rộng hiểu biết.
Cuộc đối thoại cũng thu hút rất nhiều tu sĩ quan tâm, vì ai mà không muốn biết thêm những chuyện để sau này thêm kiến thức mà tán gẫu.
- Ở Long Thành chúng ta mỗi thế hệ luôn có một người nắm giữ vị trí Đệ Nhất Tài Tử. Lê Công Trí chính là người nhận được danh hiệu này từ tay của Thái Tử Hoàng Triều hiện tại Đinh Hoàng vào mười năm trước. Y không chỉ hùng tài đại lược đều xuất sắc mà làm việc hết sức quang minh lỗi lạc. Nghe đồn mười năm trước đã tu vi Kim Đan kỳ khi mới hai mươi lăm tuổi.
- Lợi hại vậy sao? Thật đáng ghen tỵ mà.
- Đệ Nhất tài tử? Nếu thế chẳng phải Sở Huy còn trên cả Đệ Nhất sao?
Lời vừa dứt mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của cái tên vừa dứt lời ấy. Ở Lâm Quốc này dĩ nhiên không một ai dám không thừa nhận chàng trai ấy là Đệ Nhất thiếu niên, vừa chào đời đã được Nam Thiên Thượng Vực chào đón. Tuy nhiên, đây là Long Thành ai mà không biết bất cứ thiếu niên thiên tài nào ở cả Hạ Vực này mà không ghen ghét với Sở Huy. Vậy mà gã này lại nói ra lời có tính khiêu khích như vậy.
- Tên nào vừa nói tên Sở Huy còn trên biểu ca của ta.
Tên Lê Công Minh hét lên, lập tức nhấc chân đạp thẳng tên tu sĩ Luyện Khí ngốc nghếch vừa lỡ lời kia.
Đám đông thấy vậy cũng không ai đứng ra ra mặt cho y. Ở Long Thành này, ngoài huyết mạch hoàng tộc Đinh gia ra thì ai dám so sánh với gia tộc họ Lê.
Sự việc xảy ra một giọng nói lạnh lùng từ phía sau đám đông vang lên:
- Ỷ mạnh hiếp đáp kẻ yếu.
Tên Lê Công Minh nghe vậy ánh mắt hiện lên tia căm tức quay về hướng giọng nói lạnh lùng đó rồi lớn giọng nói:
- Kẻ nào dám lên tiếng.
Lúc này một nữ tử mặc áo hồng phấn đi ra tiến về phía đám đông chỉ thẳng ngón tay vào mặt tên Lê Công Minh:
- Là ta!! Sao người muốn đánh ta phải không.
Một vài tên tính dựa hơi của nhà họ Lê định lên cho cô gái này một bài học thì chợt khựng lại khi nhận ra dấu hiệu trên trang phục cô gái đang mặc lập tức từ bỏ ý định. Tên Lê Công Minh cũng không phải ngốc hắn nhìn ra được ký hiệu đó đến từ Thiên Tà Học Viện. Một trong hai Học Viện đứng đầu Lâm Quốc, không phải là thứ hắn có thể dễ dàng trêu chọc.
Lê Công Minh liền lập tức thể hiện thái độ lịch thiệp của mình, trái ngược hoàn toàn với thái độ kiêu ngạo ban nãy của hắn. Hắn chắp tay nói với cô gái này:
- Không biết vị sư tỷ này là ai trong Tam Tài của Thiên Tà Học Viện.
Thấy tên này dường như cũng không phải tên không có kiến thức, có thể nhận ra được lai lịch của mình. Cô gái mặc áo hồng phấn vẫn thản nhiên nói:
- Ỷ vào thực lực của biểu ca của mình ở đây làm loạn. Ta trên đời này khinh bỉ nhất loại người như vậy. Chưa chắc biểu ca của người đã đạt được đệ nhất. Dù cho gã có giỏi cỡ nào cũng không thể nào bằng sư muội Thu Phương của ta đâu.
Một vài người dường như nhận ra cái tên Thu Phương liền bắt đầu xôn xao. Lập tức có người giải đáp thắc mắc.
- Người được chọn làm song tu đạo lữ với Thái Tử Hoàng Triều Đinh Hoàng. Đệ Nhất mỹ nữ của Thiên Tà Học Viện Lý Thu Phương.
Những người nghe xong liền giảm đi độ kinh ngạc với thái độ nhường nhịn của tên Lê Công Minh, đơn giản lai lịch của cô gái này dường như còn muốn cao hơn hắn không chỉ một hai bậc.
Lê Công Minh cũng không dám hống hách nhiều liền phất tay ra lệnh cho người đỡ tên Luyện Khí kỳ bị mình đạp đưa đi chữa trị. Còn mình đích thân đứng đây nhận lỗi với cô gái này. Lúc này cô gái áo hồng phấn tên là Lý Thu Thủy vẫy vẫy tay gọi:
- Thu Phương sư muội, qua đây nhanh.
Lập tức ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về hướng đó nơi một thiếu nữ mặc váy đỏ đang đi tới.
Trần Tiến cùng đám người Lâm Hoa thành nãy giờ vẫn đang một bên xem câu chuyện cũng quay qua nhìn theo hướng của thiếu nữ áo hồng phấn vẫy gọi vị sư muội của mình.
Khi cô gái tên là Lý Thu Phương đi về phía này, trong thâm tâm của Trần Tiến cũng có chút đánh giá. Cô gái này quả thực rất đẹp, tuy so với Đặng Ngọc Nhi của mười năm sau không thể sánh bằng nhưng cũng có thể gọi là mỹ nữ tuyệt sắc.
Làn da trắng như tuyết, đôi môi anh đào, đôi lông mày kẻ đen tô điểm hai bên má điểm hồng tự nhiên. Mái tóc dài phía sau bay phấp phới tô thêm nét đằm thắm yêu kiều của một thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện