[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân
Chương 62 : Thật Sư Là Thiên Tài
.
Thành quả đạt được hôm nay khiến sự tự tin của Trần Tiến gia tăng không ít. Một lò Ẩn Kim Đan này có tới bảy viên, bao gồm 4 viên loại hai và ba viên loại một. Đem một viên đưa cho tên Kỷ Dương và một cho Cố Tiểu Trầm thì hắn vẫn còn năm viên vậy thì sau này chỉ cần đạt đến Trúc Cơ Đại Viên Mãn thì tỷ lệ Kết Đan tăng lên không ít.
Hiện tại đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ còn cách một khoảng cách mới đến viên mãn xa nhưng với tốc độ tu luyện nhanh hơn hẳn người khác và đan dược phụ trợ hắn tin tưởng trong vòng một năm có thể đạt đến Trúc Cơ đại viên mãn.
Thực lực bản thân mới là thứ đáng tin cậy nhất, nếu không đủ năng lực thì cho dù gặp được cơ duyên thì cũng chưa chắc đã có mạng mà hưởng. Ở Táo Quân Sơn là một bài học kinh nghiệm giúp hắn hiểu rõ giá trị của hai từ “thực lực”.
Tu luyện đối với mỗi tu sĩ cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là tài nguyên rồi. Mà ở đây hắn từ mật thất ở Táo Quân Sơn kiếm được không ít các dược liệu để luyện chế đan dược gia tăng tu vi của hắn. Thành tựu hôm nay hắn đã chính thức đạt được Luyện Đan Sư tam cấp thì con đường tới Kim Đan của hắn cũng nhanh chóng hơn thử hỏi làm sao hắn không phấn khích được cơ chứ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Tiến quyết định sẽ đến gặp Kỷ Dương để đưa Ẩn Kim Đan. Theo lẽ thường hắn là chủ một cửa hàng thì chỉ cần cho hạ nhân thông báo thì người đặt hàng phải đích thân đến lấy nhưng Trần Tiến cảm thấy con người của tên Kỷ Dương này rất khá nên cũng không hề câu nệ tiểu tiết mà đích thân đi gặp y.
Đến Thái Lai Điếm từ sáng sớm thì Trần Tiến đã trông thấy Kỷ Dương đang ngồi uống trà ở một góc của khách điếm. Nhìn thấy Trần Tiến xuất hiện, Kỷ Dương cũng có chút giật mình liền truyền âm cho Trần Tiến.
- Đạo hữu tới đây tìm tại hạ sao?
- Đúng vậy, quả thật đạo hữu đoán không sai.
Giật mình, ánh mắt của Kỷ Dương có chút kinh hãi hắn hiểu rằng nếu Trần Tiến đã đến đây vậy thì lý do chỉ có thể là Trần Tiến đã luyện chế xong Ẩn Kim Đan. Như vậy có nghĩa là tên này thật sự là Luyện Đan Sư tam phẩm tuổi đời chỉ trên dưới hai mươi.
Hắn lập tức đứng phắt dậy, có hơi chút bán tin bán nghi lời Trần Tiến vừa nói. Trong nội tâm thì địa vị của Trần Tiến bỗng chốc được đặt lên cao hơn cả những tiền bối Nguyên Anh kỳ. Tuy vậy hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại tâm tình bởi vì có Ẩn Kim Đan rồi hắn chắc chắn sẽ đạt đến Kết Đan kỳ.
Trần Tiến đi về phía bàn của Kỷ Dương rồi nói:
- Đạo hữu thật sự không mời tại hạ ngồi xuống uống một ly trà sao?
Kỷ Dương nghe Trần Tiến nói vậy lập tức có chút giật mình, liền nhanh chóng mời:
- Thất lễ quá, nào mau ngồi đi. Làm phiền đạo hữu đến đây sao không nhờ người đến thông báo đích thân tại hạ sẽ đến Dược Phẩm Đại Việt mà gặp đạo hữu.
- Chuyện này không quan trọng, trước đó chẩng phải đạo hữu đã nói khi hoàn thành đến gặp đạo hữu ở đây sao.
- Đúng là tại hạ nói vậy, nhưng ý của tại hạ là cho người mời thì tại hạ sẽ đến tận nơi. Nói vậy không lẽ đạo hữu đã luyện chế xong?
Trần Tiến im lặng nhưng gật đầu tỏ rõ sự đồng ý. Kỷ Dương im lặng một lúc không biết đang nghĩ gì lại lập tức nói.
- Vậy thời gian trước đạo hữu rời khỏi thành có phải là nhờ người luyện chế thay cho đạo hữu, tại hạ nghe nói đạo hữu có một sư phụ là Luyện Đan Sư tứ phẩm.
Trần Tiến đoán cũng không sai quả nhiên việc hắn rời khỏi Lâm Hoa thành này không phải là một bí mật nhưng nếu đã có lý do như vậy thì có nên tìm tục che giấu không. Trần Tiến trầm tư dù chỉ trong khoảng khắc nhưng Kỷ Dương cũng kịp nhận ra.
- Thứ cho tại hạ nhiều lời, nếu khó nói đạo hữu có thể bỏ qua.
- Không có gì đâu, đúng là tại hạ có một sư phụ nhưng Ẩn Kim Đan lần này là do đích thân tại hạ luyện chế cho đạo hữu và cũng không dám giấu gì đạo hữu tại hạ trước đó đã thất bại trong việc luyện chế Ẩn Kim Đan nên ra ngoài thu thập một ít tài liệu.
Dù có ít nhiều suy đoán trước nhưng khi chính tai nghe được Trần Tiến nói, Kỷ Dương có không ít kinh ngạc phải mất một lúc tinh thần mới phục hồi liền nói:
- Thiên tài, quả nhiên thế giới này thiên tài đầy rẫy. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Trước giờ tại hạ là một người rất tự tin vào tư chất của mình nhưng hôm nay tại hạ mới được mở rộng tầm mắt.
- Đạo hữu thật sự quá khen tại hạ rồi, đến bây giờ người như tại hạ nơi đâu mà không có, nếu hai chữ thiên tài thì phải giành cho người khác rồi.
Nói xong, Trần Tiến đưa bình ngọc tới cho Kỷ Dương, theo bản năng Kỷ Dương cầm lấy rồi mở ra xem. Hắn hít một hơi mạnh khi nhìn thấy trong bình ngọc là hai viên Ẩn Kim Đan cấp một.
- Đan dược tốt, tại hạ quả nhiên không nhờ nhầm người. Coi như tại hạ thiếu đạo hữu một ân tình.
Cầm lấy viên đan dược trong tay, Kỷ Dương bộc lộ đôi chút cảm giác xuất thần. Hắn từ ngày xuất đạo tới nay lần đầu tiên hắn có chút thất thố như vậy. Không phải vì hắn có thể phá vỡ bức tường đạt đến Kết Đan kỳ mà còn vì quả thật hắn đã không chọn nhầm người để tin tưởng.
Phải biết rằng để tìm những dược liệu này hắn hầu như không chỉ dốc hết sạch tài sản mà còn phải chịu nhiều vất vả mới tìm được chúng hoàn toàn. Ban đầu hắn tin tưởng Trần Tiến cũng vì hắn có chút thiện cảm với thái độ dám đương đầu của tên này.
Hắn ở Lâm Hoa thành này một thời gian không phải ngắn, hắn biết rõ tìm một Luyện Đan Sư tam cấp để nhờ luyện chế đan dược phải chịu nhiều uất ức như nào. Vậy mà bây giờ hắn không chỉ được một Luyện Đan Sư tam phẩm đối đãi với hắn khá là chân tình khiến hắn có chút cảm thán.
Trần Tiến rất hài lòng khi nhìn thấy thái độ của Kỷ Dương với viên đan dược. Hắn quyết định phải mượn dịp này kết giao với Kỷ Dương nhân tiện nhờ gã giúp đỡ trông coi cửa hàng trong thời gian hắn bế quan trùng kích lên Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn phải nhanh chóng tăng cường thời gian tu luyện để gia tăng tu vi nếu không thì sẽ không kịp rồi.
- Ân tình thì tại hạ không dám nhận, nhưng không biết hay đạo hữu có thể cho tại hạ nhờ một yêu cầu.
- Đạo hữu cứ nói nếu trong phạm vi khả năng của ta dĩ nhiên sẽ không chối rồi.
- Tại hạ muốn bế quan một thời gian không biết đạo hữu có thể tạm thay tại hạ mà quản lý Dược Phẩm Đại Việt không?
- Tưởng gì nếu như vậy cậu cứ yên tâm đi. Bảo đảm với cậu rằng khi cậu xuất quan cửa hàng sẽ không mất bất cứ một tổn thất gì.
- Nếu được vậy tại hạ xin cảm ơn đạo hữu trước.
- Nghe đạo hữu xưng hô cũng thật xa lạ, không biết đạo hữu nghĩ sao nếu chúng ta thay đổi cách xưng hô.
- Vậy ta sẽ gọi đạo hữu là Kỷ đại ca nhé.
Kỷ Dương gật đầu miệng nụ cười hài lòng. Hai người tiếp tục ngồi trò chuyện về những tâm đắc và kinh nghiệm cá nhân về võ học khiến Trần Tiến mở mang không ít. Bởi vì suy cho cùng Trần Tiến không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
- Trần Tiến này, trình độ luyện đan của đệ phải nói cả đời ta đây hiếm thấy, không biết sư phụ của đệ còn khủng khiếp cỡ nào.
Trần Tiến biết rõ nếu không có THIÊN THƯ thì cả đời này hắn cũng chẳng mong có thành tựu mạnh mẽ như vậy. Những hắn vẫn biết rõ sự phát triển này của mình vẫn còn chậm lắm nên vẫn luôn không dám lơ là.
- Huynh đã quá khen, sư phụ của đệ là một người sống tự do phóng khoáng. Thứ mà ông ấy theo đuổi chính là con đường dài và rộng ở một nơi xa xôi nên thật ra cũng không phải quá tài giỏi cho lắm.
Kỷ Dương nghĩ rằng Trần Tiến trả lời để đối phó nên cũng nói qua loa cho qua chuyện. Hắn biết rõ có những chuyện không cần quá cặn kẽ làm gì.
- Không biết ở Táo Quân Sơn đệ có gặp được cơ duyên tìm thấy dị hỏa không?
Nghe được câu hỏi trong lòng Trần Tiến có chút cân nhắc, cuối cùng hắn cũng quyết định sẽ nói ra nửa hư nửa thực để đề phòng.
- Đúng vậy, thu hoạch ngược lại còn không tồi ấy chứ.
- Vậy cậu có lấy được dị hỏa?
- May mắn đệ lấy được nó từ một mật thất được giấu kín nhưng đệ cũng có thể hỏi huynh một câu được không?
Kỷ Dương có chút bất ngờ khi Trần Tiến không hề giấu diếm gì mình, nên phần hảo cảm lại tiếp tục tăng thêm không ít.
- Đệ cứ hỏi, huynh sẽ thẳng thắn giải đáp cho đệ.
- Tại sao huynh biết Táo Quân Sơn có dị hỏa?
- Đó là do ta vô tình được một lão quái Nguyên Anh kỳ trọng thương gần chết bỏ chạy ra từ Táo Quân Sơn nói lại. Lão ta biết được bên trong có dị hỏa nên đã đến tìm kiếm ai ngờ không may bị một yêu thú cấp năm giết chết.
- Vậy là trước đó huynh biết bên trong có yêu thú cấp năm.
Kỷ Dương lắc đầu:
- Không phải, sau khi nghe tin ta có vào Táo Quân Sơn tìm kiếm nhưng suốt gần nửa tháng nhưng vẫn không có kết quả tuy nhiên ta thu thập cũng khá nhiều dược liệu quan trọng.
- Huynh không gặp yêu thú nào sao?
- Đúng vậy, chính vì vậy huynh mới đinh ninh rằng vị tiền bối Nguyên Anh đã đồng vu quy tận với con yêu thú cấp năm kia.
- Huynh có biết trong đó còn tồn tại không dưới hàng chục yêu thú cấp năm và hàng trăm yêu thú cấp bốn không?
Nghe vậy mặt của Kỷ Dương chợt biến sắc:
- Không thể nào! Sao lại như vậy được. Đệ nghĩ huynh lừa đệ tới đó sao?
- Ý đệ không phải vậy, chỉ là nơi đó hết sức hung hiểm nên đệ mới nói cho huynh biết để tránh.
Nét mặt của Kỷ Dương hoàn toàn thể hiện rằng hắn không biết chuyện này. Điều này khiến Trần Tiến cảm thấy có chút kỳ lạ tuy nhiên nếu không phải thì rõ ràng ở đây có vấn đề gì đó. Trong lòng thầm hạ quyết tâm khi đạt đến trình độ cao hơn sẽ đến đó điều tra
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện