[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân

Chương 53 : Thần Quân Dị Hỏa

Người đăng: 

.
Nhìn thấy vẻ mặt đang thất thố của Kỷ Dương, Trần Tiến dùng truyền âm nói với Kỷ Dương: - Không cần ngạc nhiên vậy, có gì mời đạo hữu vào cửa hàng rồi chúng ta nói chuyện. Suy nghĩ trong giây lát, Kỷ Dương cũng gật đầu đồng ý cùng Trần Tiến đi vào Dược Phẩm Đại Việt. Thấy sự việc cũng có vẻ giải quyết xong, đám đông cũng giải tán. Cố Tiểu Trầm bên ngoài nhanh chóng gọi một nhân viên ra khiêng tên Luyện Khí bị ngất xỉu kia đi để tránh ảnh hưởng tới việc buôn bán của cửa hàng. Một lúc sau, cả hai đã bước vào thư phòng của Trần Tiến, Kỷ Dương không chờ được liền nói: - Người đưa cho ta lọ đan dược chứa viên Ẩn Kim Đan này hàm ý là gì? Trần Tiến khẽ mỉm cười từ tốn mời Kỷ Dương ngồi rồi nói: - Tại hạ hiểu suy nghĩ trong lòng đạo hữu, nếu ta lấy viên Ẩn Kim Đan này ra làm tin để đạo hữu tin tưởng thì đạo hữu sẽ đưa ta luyện chế Ẩn Kim Đan cho đạo hữu chứ? Kỷ Dương không ngờ tên Luyện Đan Sư này lại thẳng thắn như vậy, liền sảng khoái cười ha hả: - Được! Nhanh gọn lắm, ta vốn dĩ luôn thích những người mau lẹ. Cái tên Mã Nguyên kia thật lắm quy tắc rắc rối, nếu không phải chỉ duy nhất hắn tại Lâm Hoa thành này có thể luyện được Ẩn Kim Đan thì ta đã không thèm quan tâm rồi. Trần Tiến cảm thán đôi lúc trăm nghe không bằng một thấy, có lẽ tên Kỷ Dương này không đến nỗi là một người cô độc, lập dị mà có lẽ do bản tính hắn khá bất cần mà thôi. Nhưng nghĩ đến Trần Tiến lại lắc đầu, cũng có thể là hắn trong những năm tới có chuyển biến gì ảnh hưởng nữa không biết được chẳng phải bản thân mình là một minh chứng rõ ràng nhất sao. - Ra đời làm ăn buôn bán, thứ quan trọng nhất là chữ tín. Hiện nay dù sao tại hạ cũng là cửa hàng mới, đạo hữu có phần không tin tưởng dĩ nhiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Thái độ thành thực của Trần Tiến rất được Kỷ Dương tán thưởng, hắn tuy không thích dây dưa với kẻ khác nhưng rất quang minh chính đại. Chỉ cần người đó thuận mắt hoặc không phải là kẻ đại gian đại ác gì thì hắn sẽ đối đãi một cách quân tử, còn với những kẻ ác bá hay nhìn đáng ghét Kỷ Dương cũng chẳng ngần ngại mà chém giết thẳng tay. - Được ! Chỉ dựa vào lời này của đạo hữu, ta mới biết mình là kẻ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Không chỉ thay đổi cách xưng hô, lập tức từ nhẫn trữ vật Kỷ Dương cũng lấy ra các nguyên liệu luyện chế Ẩn Kim Đan đặt lên trên bàn. Kỷ Dương lúc này tuy vẫn chưa xác định được rõ ràng là Trần Tiến là Luyện Đan Sư mấy phẩm nhưng nếu hắn đã dám đưa cho mình một viên Ẩn Kim Đan làm tin thì căn bản có thể thấy hắn có lòng tin vào bản thân. Dù sao tên Mã Nguyên cũng đích thực là một con quỷ hút máu, cho dù có đưa đống tài liệu này cho gã thì Kỷ Dương cũng chỉ nhận được hai thành, nên dĩ nhiên hắn không có lý do để thử lời đề nghị này dù sao nếu phải tìm một Luyện Đan Sư mới cũng không phải dễ dàng. Trần Tiến dĩ nhiên cũng không biết lúc này Kỷ Dương nghĩ gì nên nói: - Viên Ẩn Kim Đan đó, đạo hữu cứ giữ lấy. Nếu tại hạ có thể luyện chế thành công Ẩn Kim Đan thì tỷ lệ như đã thông báo là đạo hữu bảy phần, cửa hàng chỉ giữ lại ba phần. Còn nếu tại hạ thất bại sẽ bồi thường hoàn toàn giá trị của nguyên liệu và viên Ẩn Kim Đan mà tại hạ đưa đạo hữu. Lời đề nghị quá chi là hấp dẫn, Kỷ Dương cũng không phải loại dây dưa liền gật đầu đồng ý giao dịch. Trần Tiến thấy mọi việc cũng đã thuận lợi, dù chưa nắm chắc sẽ thành công với Ẩn Kim Đan nhưng dù chỉ có một thành cơ hội hắn cũng phải thử vì dù sao với hắn một viên Ẩn Kim Đan cũng chưa chắc bảo đảm hắn đã thăng cấp Kim Đan tốt. Giao dịch xong, Kỷ Dương cũng không câu nệ hỏi một câu: - Đạo hữu tại sao lại có thể đạt đến Luyện Đan Sư tam phẩm với tuổi đời như thế, đạo hữu sở hữu dị hỏa sao? - Dị hỏa? - Đúng vậy, đạo hữu là Luyện Đan Sư chẳng lẽ không biết các loại dị hỏa sao? Trần Tiến dĩ nhiên từng nghe THIÊN THƯ nhắc tới, nhưng hắn vẫn còn rất mơ hồ về việc này dù sao chính bản thân hắn cũng không có cơ hội tiếp cận những thông tin này để mà khai thác. - Dĩ nhiên là biết, đó đều thứ giúp tăng tiến độ tinh khiết và chất lượng cũng như khả năng thành công khi luyện chế đan dược. Nhưng đáng tiếc đạo hữu đã đoán lầm rồi, tại hạ không hề sở hữu loại dị hỏa nào. Kỷ Dương cũng không tỏ thái độ gì chỉ trầm lắng một chút nhìn Trần Tiến rồi nói: - Không biết đạo hữu từng nghe qua cái tên Thần Quân Dị Hỏa, một trong bảy mươi hai địa hỏa tồn tại ở Tu Chân giới chúng ta. Trần Tiến dĩ nhiên chưa từng nghe qua nên dùng thần thức mở THIÊN THƯ ra để tìm hiểu về loại dị hỏa này. Loại dị hỏa này xuất hiện bởi một vị cường giả đại năng tồn tại ngay sau thời kì hỗn độn, ông gặp một chuyện khiến ông cảm động nên từ một chân hỏa bị ông luyện hóa lại và trở thành một loại dị hỏa. Câu chuyện về một người vợ và hai người đàn ông, một người đàn ông tên là Trọng Cao có một đạo lữ đã song tu tên là Thị Nhi ở với nhau rất lâu nhưng mãi vẫn không thể thăng đến cảnh giới mới khiến ông sinh ra tâm lý buồn phiền. Một lần sau khi đột phá thất bại, gã giận quá đánh đạo lữ của mình, khiến cô ta bỏ đi. Sau khi bỏ đi cô ta gặp được một vị tu sĩ khác tên là Phạm Lang và bằng lòng làm đạo lữ của ông ta. Vị tu sĩ Trọng Cao kia sau khi suy nghĩ lại thì cảm thấy có lỗi nên bị tâm ma phản phệ và ôm thương tích đi khắp nơi tìm đạo lữ của mình . Một hôm ông ta may mắn tìm thấy đạo lữ của mình, ông ta cố gắng giải thích và tỏ lòng ân hận. Chẳng may cô ta đã trót cùng vị tu sĩ Phạm Lang song tu nên không thể trở về cùng ông ta. Dù vậy, Trọng Cao cũng không hề để ý một lòng năn nỉ Thị Nhi quay về, chẳng may đúng lúc này Phạm Lang lại trở về. Do sợ chồng thấy tình cảnh này sẽ khó giải thích nên cô ta đã dùng pháp bảo của mình là Kim Cang Đấu để Trọng Cao có chỗ trốn vào. Phạm Lang trở về liền tranh thủ vợ mình không để ý lấy Kim Cang Đấu vợ để trong phòng đem ra để chế rượu. Với chân hỏa của tu sĩ Hóa Thần khiến Trọng Cao không thể chịu nổi nên đã bị thiêu chết trong đó, Thị Nhi quay lại biết chuyện liền ân hận vì sự sắp đặt của mình vô tình hại Trọng Cao nên nhảy vào Kim Cang Đấu mà chết theo. Phạm Lang vì đau xót cho đạo lữ của mình, nghĩ rằng vì tật mê ưống rượu của mình khiến vợ đau lòng nên tự sát cũng tự nhảy vào chết theo. Sau khi vị đại năng kia biết chuyện này liền dùng sức mạnh của mình luyện hóa chân hỏa đó thành một dị hỏa để tưởng niệm sự tình nghĩa của ba người này và đặt tên là Thần Quân Dị Hỏa. Trần Tiến sau khi có được thông tin của loại dị hỏa này thì không nhịn được đành bật cười một phát, rõ ràng cái này là một vở bi hài kịch chứ làm sao có thể gọi là một câu chuyện cảm động kinh thiên được chứ. Tuy nhiên nếu đã là một dị hỏa từ chân hỏa của Hóa Thân do một đại năng luyện hóa và nên dù xếp hạng hơi thấp đứng thứ sáu mươi chín ở bảng xếp hạng dị hỏa nhưng dĩ nhiên cũng không phải tầm thường rồi, nên nhanh chóng đáp: - May mắn tại hạ từng nghe qua rồi, không biết đạo hữu có ý gì khi nhắc đến nó. - Lúc trước khi đang trên đường đi tìm kiếm nguyên liệu của Ẩn Kim Đan, ta vô tình bắt gặp được nơi có chứa một mồi lửa dị hỏa. Dị hỏa đó chính là Thân Quân Dị hỏa này, bởi vì ta không phải là tu sĩ hệ Hỏa cũng như khi đó ta cảm giác hình như vẫn có cấm chế nên ta không mạo hiểm để lấy nó ra. Nghe được đến đây dù cho đã suy đoán được ý nghĩa trong lời nói của Kỷ Dương thì Trần Tiến vẫn không giấu được sự run rẩy này. Mồi lửa dị hỏa là thứ mà tu sĩ hệ Hỏa yêu thích nhất, nó không chỉ giúp gia tăng uy lực cho công pháp tu luyện liên quan của chủ nhân mà nó còn là thứ phụ trợ rất nhiều cho việc luyện đan. Dù bản thân có Chân Hỏa thuần khiết thì cũng không thể so sánh được với uy lực khủng khiếp của các loại dị hỏa. Chính vì lẽ đó Trần Tiến không giữ được sự tính toán như trước liền hỏi: - Dị hỏa đó nó nằm ở đâu? - Lúc trước ta ngẫu nhiên phát hiện được ở một nơi gọi là Táo Quân Sơn ở phía tây Lâm Quốc. Nói xong Kỷ Dương quăng cho Trần Tiến một cái ngọc giản để chỉ đường đi tới đó. Trần Tiến hết sức cảm động vì hắn biết giá trị của một mồi lửa lớn như thế nào. Dù cho Kỷ Dương muốn trả công thì cái thông tin này cũng đáng giá hơn gấp bội rồi. Kỷ Dương thấy Trần Tiến nhận lấy ngọc giản liền thầm thở dài, cả đời này cái hắn ghét nhất là nợ người khác. Hiện tại bản thân hắn cũng không có linh thạch vì toàn bộ đã đặt cọc cho tên Mã Nguyên chết tiệt và thu mua các loại nguyên liệu rồi. Chưa kể hắn cảm thấy nếu mình cấp cho tên này một cái ân tình như vậy thì sau này có khi lại có một sự bảo trợ tương đối tốt. - Cảm ơn đạo hữu, ân tình này tại hạ không biết lấy gì để báo đáp. Vậy nên lần này cửa hàng sẽ không nhận một phần thành quả nào từ luyện chế Ẩn Kim Đan này. Kỷ Dương đưa tay ra lắc biểu hiện không đồng ý: - Với ta thứ đó là vô dụng nhưng với đạo hữu lại có giá trị, nên xem như đó là trả công cho việc luyện chế đan dược là được rồi. Dù sao bản thân ta cũng không có linh thạch để bù vào chi phí luyện chế. - Đạo hữu quả nhiên là một người rõ ràng, được vậy đợt luyện chế này tại hạ nhất định không để đạo hữu phải thất vọng. Phẩm chất đan dược nhất định phải đạt loại hai trở lên như vậy mới xứng với những gì mà đạo hữu đã cấp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang