[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân
Chương 52 : Cô Độc Khách Kỷ Dương
.
Tiếng hét đã gây chú ý tới mọi người trong Dược Phẩm Đại Việt, mọi người tò mò đi ra ngoài để xem có chuyện gì đã xảy ra. Khi nhìn thấy người thanh niên khuôn mặt đang giận dữ, còn dưới đất là một tu sĩ Luyện Khí đang nằm vì bị kình lực từ tiếng hét làm ngất xỉu. Trong đám đông dường như có rất nhiều người nhận ra chàng thanh niên vừa phát ra tiếng hét. Từ trong đám đông có người lên tiếng nói:
- Thì ra chính là Kỷ Dương.
Sau khi có người nhận ra chàng thanh niên này, liên tục nhiều tiếng xôn xao khác cũng bàn tán, hầu như tất cả những ai cư ngụ một thời gian ở Lâm Hoa thành này đều nghe qua cái tên này. Kỷ Dương, người nổi danh là đạo soái chuyên đi cướp của giàu chia cho kẻ nghèo.
Hơn một năm trước, hắn xuất hiện ở Lâm Hoa thành và gây ra không ít phong ba tại nơi này. Có người đồn rằng hắn đã đắc tội một số thế lực của Hoa Quốc nên trốn chạy sang Lâm Quốc và lưu lạc đến Lâm Hoa thành. Tuy nhiên tại đây hắn vẫn tiếp tục thể hiện cốt cách của mình thường xuyên thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ. Điều đó khiến hắn được rất nhiều tu sĩ trong Lâm Hoa thành này tán thưởng cũng như dành cho hắn không ít sự kính nể. Tuy nhiên, bản thân hắn tính cách hết sức lập dị nên vẫn độc lai độc vãng từ lúc xuất hiện tới nay.
Vài tháng trước sự kiện Kỷ Dương rời khỏi Lâm Hoa thành để tìm tài liệu luyện chế Ẩn Kim Đan hầu như ai nấy đều biết. Hôm nay sự xuất hiện của hắn trở lại Lâm Hoa thành có lẽ báo hiệu rằng hắn đã tìm được tài liệu luyện chế Ẩn Kim Đan rồi.
Một tên Trúc Cơ hậu kỳ cũng từ trong cửa hàng Dược Phẩm Đại Việt đi ra có vẻ có quen biết nên ra để tìm hiểu sự việc.
- Xin chào Kỷ đạo hữu, tại sao lại đứng trước cửa hiệu của người khác la hét như thế này như vậy thật sự thất lễ.
Kỷ Dương liếc mắt qua nhìn gã Trúc Cơ lạnh lùng đáp:
- Hừ! Ta cũng không rãnh đi làm chuyện nhàm chán như vậy. Chỉ là ta vừa rồi có hơi chút xúc động thôi.
Trần Tiến dĩ nhiên cũng đang đứng trong đám đông nhìn thấy mọi chuyện xảy ra. Vì không ảnh hưởng gì tới Dược Phẩm Đại Việt nên hắn cũng không có ý định sẽ xen vào chuyện đã xảy ra. Tuy nhiên, khi nghe có người nhắc đến cái tên Kỷ Dương hắn đột nhiên bất động. Ký ức kiếp trước của hắn ùa về, cái tên này kiếp trước hắn đã nghe qua không chỉ một lần. Kỷ Dương, Cô Độc Khách Kỷ Dương.
Sự chấn động trong nội tâm của Trần Tiến cực kỳ dữ dội, nếu kiếp trước người hắn hâm mộ nhất là ai? Người đó chính là cái tên Cô Độc Khách Kỷ Dương này. Là một tán tu độc lai độc vãng, không dựa vào bất cứ ai chỉ dựa vào bản thân từng bước từng bước nhận được sự thừa nhận của mọi người.
Tuy không được xếp vào “Thập Bát Kiệt” của Hạ Vực ra, nhưng hắn chính là một trong những người trẻ tuổi vô cùng nổi tiếng tại La Thành Đại Lục này. Hai mười tám tuổi Kết Đan, đối với một tán tu có thể xem là một kỳ tích. Chưa kể vô số chiến tích của hắn tại Lâm Quốc đã khiến tên tuổi hắn trở nên sáng chói nhất, nhận được sự chú ý nhất đối với mọi người sau sự kiện Sở Huy gia nhập Nam Thiên Thượng Vực.
Cái tên Cô Độc Khách cũng vì hắn đã từ chối lời mời của Hoàng Triều và hai Học Viện năm sao của Lâm Quốc khi chỉ làm việc dựa vào chính mình. Bản thân hắn chính là một kẻ cô độc, cả cuộc đời này chính là sống vì sự kiêu ngạo của bản thân. Đạo tâm của hắn chính là lấy cô độc làm chủ, lấy kiếm làm sinh mạng.
Hôm nay được gặp một người mình hâm mộ ở kiếp trước, nhưng sao Trần Tiến thấy tình huống này không biết phải nói như thế nào. Rõ ràng tên này làm việc hình như hơi có phần lỗ mãng quá thì phải, trước cửa hàng người khác khai trương lại la hét như vậy.
Trần Tiến là chủ nơi đây nghĩ đến mình dĩ nhiên phải đứng ra để nói chuyện. Đây cũng là cơ hội để kết giao nên cũng từ đám đông bước ra ôm quyền chào Kỷ Dương:
- Không biết cửa hàng có điều gì khiến đạo hữu không hài lòng hay sao, để đạo hữu phải ở đây mà xúc động như vậy.
Kỷ Dương liếc nhìn qua thấy một thanh niên tuổi còn chưa tới hai mươi đến chào hỏi mình, nhưng Kỷ Dương cũng khá bất ngờ khi nhận ra tu vi của người thiếu niên này cũng đã là Trúc Cơ trung kỳ.
- Không có gì, chẳng là ta nhận được tin tức bất ngờ. Ta thấy người đây cũng rất lạ tại sao lại có thể ở đây mở một cửa hàng dược phẩm.
Trần Tiến nhìn từ trên xuống dưới, cảm nhận tu vi của Kỷ Dương lúc này đang là Trúc Cơ đại viên mãn, trong nội tâm bắt đầu có sự toan tính. Nếu đã đạt đến cấp bậc như Kỷ Dương rồi, thì rõ ràng thứ hắn cần nhất lúc này là Ẩn Kim Đan, nếu mình sử dụng hợp lý có thể nào thu phục được một nhân tài như vậy không.
Mà cũng không đúng, hắn được gọi là Cô Độc Khách có lẽ là người thích làm việc đơn độc, nếu mình vô cớ muốn kết giao hẳn phải dùng cách khác rồi.
- Cửa hàng dược phẩm của tại hạ được đích thân thành chủ trao tặng, không biết có gì khiến đạo hữu cảm thấy không hài lòng.
Kỷ Dương nghe nói thành chủ trao tặng, trong lòng một mảng nghi hoặc. Hắn ở đây cũng một thời gian không ngắn, hắn biết rõ tính cách của tên thành chủ Hòa Minh. Nếu hắn đã trao tặng nơi của tên Mã Nguyên cho một người khác thì chỉ có hai ý nghĩa. Một là tên này có thân thế cực kỳ lớn, điều đó cũng lý giải được tại sao hắn còn trẻ mà đã có tu vi cao như vậy. Thứ hai chính là hắn có lợi ích cực kỳ to lớn với tên Hòa Minh, mà hắn ở đây mở một cửa hàng Dược Phẩm thay thế Mã Nguyên chẳng lẽ hắn cũng là Luyện Đan Sư.
Kỷ Dương so với cách nghĩ thứ hai dĩ nhiên cũng cảm thấy hơi khoa trương, không thể nào có một Luyện Đan Sư trẻ tuổi như vậy. Tuy hắn làm việc thích đơn độc nhưng cũng không phải là kẻ không hiểu chuyện, chỉ là trước giờ hắn làm việc hoàn toàn không thích mập mờ.
- Cũng không dám giấu gì, ta ra ngoài để tìm kiếm nguyên liệu luyện chế Ẩn Kim Đan để nhờ Mã Nguyên Đan Sư luyện chế đan dược. Nay nghe tin ông ta bị chết nên nhất thời không kiềm được xúc động.
Quả nhiên như suy đoán trong lòng, Trần Tiến hiện không dám chắc khả năng luyện chế thành công Ẩn Kim Đan. Nhưng trong tay hắn đang có một viên nếu có thể dùng nó để kết giao với một người ưu tú trong tương lai thì có lẽ không ít lợi ích. Chưa kể chỉ cần có thời gian hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể tự điều chế Ẩn Kim Đan.
- Thật sự là đạo hữu muốn tìm người để luyện chế Ẩn Kim Đan?
- Hỏi thừa, không phải ta đã nói rõ là tìm kiếm nguyên liệu của Ẩn Kim Đan sao, nay ta quay trở lại dĩ nhiên là tìm kiếm người có khả năng luyện chế rồi.
Nghe Kỷ Dương nói hắn đã kiếm đủ nguyên liệu của Ẩn Kim Đan, bao nhiêu con mắt thèm thuồng của các tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hay đại viên mãn lóe lên. Nhưng dĩ nhiên không mấy ai dám can đảm có ý nghĩ sẽ cướp được. Vì sức mạnh của Kỷ Dương không hề thua kém Kim Đan sơ kỳ, chưa kể hắn có một thanh kiếm rất kỳ lạ dường như tâm linh tương thông với Kỷ Dương, nên những ai đấu với hắn cũng như đấu với hai người.
Trần Tiến thầm hạ quyết tâm rồi, ông trời mang đến cho hắn cơ hội như thế này nếu không tận dụng thì thật đáng chết mà. Hắn cần phải xây dựng thế lực, và hôm nay là một cơ hội không thể tốt hơn khi có một tán tu đầy tiềm năng xuất hiện trước mặt như thế này.
- Đạo hữu tên gọi là Kỷ Dương phải không?
Kỷ Dương tỏ vẻ khinh thường với câu hỏi vô thưởng vô phạt này đáp:
- Chẳng phải khi nãy đã có người gọi tên ta rồi sao.
- Kỷ đạo hữu đừng nóng!
Dứt lời từ trong tay của Trần Tiến lấy ra mấy bình đan dược:
- Đạo hữu nhìn xem những đan dược này thế nào?
Kỷ Dương cũng tiện tay cầm lấy xem thử tên này giở trò gì, sau khi xem qua một lượt trên mặt của Kỷ Dương phảng phất vẻ kinh ngạc:
- Tất cả đều là đan dược loai một. Xem ra người luyện chế nó cũng là một Luyện Đan Sư tam phẩm.
Trần Tiến gật đầu:
- Không sai, đích thực là Luyện Đan Sư tam phẩm.
Kỷ Dương vừa nghe đã hiểu rõ ràng:
- Cửa hàng người muốn thay Mã Nguyên luyện chế giúp ta Ẩn Kim Đan.
- Đúng vậy! Không biết đạo hữu sau khi xem qua số đan dược đó cảm thấy tại hạ có đủ khả năng luyện chế đan dược cho đạo hữu không?
- Người luyện chế!!!
Lời đối thoại này không chỉ đang khiến Kỷ Dương vô cùng kinh nghi, nhìn thế nào thì tên trước mắt cũng chỉ là một thiếu niên chưa quá hai mươi. Còn những người xung quanh lại “ồ” lên một tiếng, giờ thì nhiều người cảm thấy hiểu tại sao thành chủ lại ưu ái một tên Trúc Cơ đến như vậy. Hai mươi tuổi là Luyện Đan Sư tam phẩm vậy thì tương lai còn phát triển như thế nào.
Trần Tiến bây giờ tạm thời rất yên tâm về sự an toàn của mình khi thể hiện rõ ra năng lực của mình. Chưa kể bây giờ trước mặt hắn là một cơ hội để tìm kiếm nhân tài cho kế hoạch thành lập một tổ chức làm sao hắn bỏ lỡ được.
- Không sai, chính tại hạ luyện chế. Đạo hữu có điều nghi ngờ sao?
- Nếu những đan dược này do chính tay người luyện chế, ta hoàn toàn không có gì để nghi ngờ. Nhưng…
- Không biết còn chuyện gì khiến đạo hữu khó xử.
Kỷ Dương không sợ bị gạt, hắn cũng rất vất vả lắm mới tìm kiếm được những tài liệu này. Không chỉ mất một khoảng linh thạch đi đấu giá mà còn tốn thời gian để tìm kiếm đầy đủ nếu giao cho một người mà hắn không rõ có thể luyện thành công hay không thì quá mạo hiểm.
- Dù những đan dược này chứng minh người có thể là một Luyện Đan Sư tam phẩm nhưng chắc người cũng biết luyện chế Ẩn Kim Đan thì một Luyện Đan Sư tam phẩm cũng không phải muốn là thành công.
Trần Tiến mỉm cười lại đưa ra một lo đan dược cho Kỷ Dương, lần này Kỷ Dương cũng không mang vẻ bất cần như khi nãy mà cầm lấy viên đan dược mở ra.
Vừa nhìn thấy viên đan dược bên trong sắc mặt của Kỷ Dương biến sắc, không còn giữ được vẻ cao ngạo từ đầu đến giờ nữa. Hắn nhìn Trần Tiến với một ánh mắt đầy khó hiểu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện