[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân

Chương 41 : Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Người đăng: 

.
- Quả là pháp bảo phòng ngự lợi hại, sau này nhất định huynh cũng kiếm một cái. Ở Tu Chân giới này, thì pháp bảo phòng ngự và pháp bảo phi hành chính là hai thứ cực kì hiếm có. Giá trị tương đối lớn so với các pháp bảo cùng cấp khác. Trần Tiến thấy Cố Tiểu Trầm tuy xuất thân danh môn nhưng đem theo nhiều bảo vật trên người như vậy khi một mình rèn luyện ở Tu Chân giới này thì không phải cũng quá nguy hiểm sao. - Muội mang theo nhiều vật phẩm cao cấp như vậy, chẳng hay gặp những kẻ tu vi cao cường thì chẳng phải khiến mình mang họa sao? Cố Tiểu Trầm có chút cảm động, cô có thể cảm nhận được từ lời nói Trần Tiến đó là một sự quan tâm thật lòng. - Muội có phương pháp bảo vệ bản thân mình. Cám ơn huynh đã quan tâm, muội cứ nghĩ Tu Chân giới này không thể không đề phòng ai nhưng từ khi gặp huynh thì muội cũng cảm thấy quả thật vẫn có những người đáng tin tồn tại. Nếu Cố Tiểu Trầm biết mình thật ra cũng trong tính kế tạo mối quan hệ của Trần Tiến thì không biết cô nàng nghĩ gì nữa. Mặc dù vậy, không thể phủ nhận Trần Tiến bây giờ càng ngày càng có cảm tình với Cố Tiểu Trầm. Lúc ban đầu, là do ngưỡng mộ từ tiền kiếp, bây giờ là sự mến mộ với tính cách con người cô. Tiếp theo, cả hai quyết định tiếp tục tiến về Hoa Quốc, cả hai còn cách Hoa Quốc chỉ một đoạn đường. Vài ngày sau, giữa biên giới của Lâm Quốc và Hoa Quốc có một thành thị tương đối lớn tên là Lâm Hoa thành, một thành thị nghe nói được tọa trấn bới Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Cả hai quyết định dừng chân tại Lâm Hoa thành chuẩn bị một ít tài liệu sau đó sẽ đi đến Hoa Quốc. Ngọc giản của Đặng Hùng đưa cho Trần Tiến không hề ghi rõ ràng về nơi này, chỉ chú thích là một thành thị thuộc về La Thành Vực chủ. Khác với Tuyên Quang thành, thành thị này mọi người có thể tự do ra vào không chịu bất kỳ việc kiểm tra hay trả phí nào. Cả hai nhanh chóng tiến vào thành, trong thành khá tập nập do là thành thị biên giới nên lượng giao thương hàng hóa cực kì lớn. Kiến trúc của tòa thành khá đồ sộ, bên ngoài thành có một trận pháp cực lớn giúp linh khí trong thành cực kì sung túc. So với những nơi Trần Tiến đi qua, nơi này phải nói là thành thị cực kỳ to lớn và trù phú. Đi lại hai bên đường gồm rất nhiều Luyện Khí và Trúc Cơ tu sĩ, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy Kết Đan. Trần Tiến lần đầu đến nơi nhìn thấy nhiều tu sĩ đẳng cấp như vậy, nên mức độ cảnh giác cũng cao hơn nói: - Quả nhiên là thành thị biên giới, không chỉ to lớn mà ngay cả tu sĩ trong này cũng nhiều không kể xiết, có cả những người huynh không nhìn thấy tu vi nữa. Cố Tiểu Trầm quen thuộc với những nơi như vậy nên không có gì ngạc nhiên nhưng nghe thấy Trần Tiến nói thì cũng gật đầu đồng ý, nâng cao mức độ cảnh giác hơn. Cả hai đi một lượt, mới phát hiện ra chi phí ở đây so với Tuyên Quang thành đắt đỏ vô cùng, pháp khí, pháp bảo mắc đến dọa người. Trần Tiến cảm thấy khó thở rồi, lập tức nghĩ đến chiến lược đem số đan dược của mình luyện chế còn dư dự tính đem bán để kiếm thêm ít linh thạch. Đi vài vòng, cuối cùng Trần Tiến cũng thấy một tòa Đan Các tương đối lớn tên là “Liên Dược Các”, đứng bên ngoài quan sát Trần Tiến thấy số lượng người ra vào tương đối tấp nập, chứng tỏ nơi này làm ăn cũng khá tốt. Hầu hết đều là Luyện Khí và Trúc Cơ tu sĩ, rất phù hợp để tiêu thụ các loại thảo dược của mình nên Trần Tiến quyết định sẽ đem đan dược đến bán ở đây. Bước vào Liên Dược Các, mùi của các loại thảo dược xông thẳng vào mũi Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm. Cố Tiểu Trầm lên tiếng nói: - Quả là một Đan Các tốt, mùi thảo dược thật nồng đậm! Trần Tiến cũng gật đầu phụ họa theo: - Đúng vậy, nơi này quả thật mùi đan dược thật nồng đậm, bên trong hẳn có không ít vật liệu tốt. Trần Tiến bước đến bên chỗ chưởng quầy của Liên Dược Các. Nhìn sơ qua, đó là một gã chưởng quầy béo ú, có hai hàm râu hai bên mép thân hình khá chậm chạp, nhưng Trần Tiến không dám xem thường vì tu vi của gã đã Kim Đan trung kỳ so với Trần Tiến thì lớn hơn nhiều lắm. - Không biết nơi này của mình có thu mua đan dược không? Nghe giọng của Trần Tiến, tên chưởng quầy béo ú liếc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Trần Tiến rồi cất lên cái giọng the thé nói: - Đan dược như thế nào? - Ích Nguyên Đan một lọ, Đại Hoàn Đơn một lọ và Đại Bồi Nguyên Đan một lọ. Tất cả đều là loại một. Tên béo ú không chút biểu tình lộ ra đến khi nghe chữ loại “một”. Điều đó biểu thị điều gì, chính là người luyện những đan dược này cũng có thể luyện chế đan dược cấp ba. - Đâu mau lấy ra hết xem, người còn nữa không? - Vâng, chỉ có nhiêu đó thôi? Tên béo ú cầm ba lọ đan dược lên nhanh chóng mở ra xem, vừa mở ra gã đột nhiên run rẩy trong vài giây, xong biểu lộ trên mặt cực kỳ phức tạp. Vội vàng hỏi: - Đều là các đan dược cấp hai loại một, do chính tay người luyện chế? Trần Tiến cảm thấy tên chưởng quầy béo ú này có vẻ như không tin tưởng lắm về những đan dược của mình đưa ra thì phải. Hắn muốn bán đan dược trước hết vì chúng đã không còn cần thiết ngoài ra còn muốn tìm một chút cơ duyên từ việc này. Đây là cầu lợi ích từ trong nguy hiểm, ít ra hắn muốn thăng cấp cần thêm những tài liệu luyện chế khác,mà bây giờ bản thân hắn cũng không có quá nhiều thời gian để bỏ ra đi tìm chúng. Chỉ có thể đổi ra từ việc lộ ra tin tức mình là Luyện Đan Sư thì từ đó mới có người tìm mình để luyện chế, lúc đó mình mới tích lũy được dược liệu trong thời gian ngắn. Luyện Đan Sư cấp hai không phải hiếm nhưng Luyện Đan Sư cấp ba trở lên thì cực kì quý hiếm rồi. Khá nhiều tu sĩ Trúc Cơ xung quanh nghe nói đan dược cấp hai loại một đều nhìn qua về phía này với ánh mắt thiêu cháy. Rõ ràng sức hút của các loại đan dược đối với các tu sĩ luôn rất cần thiết, chỉ vài phút sau đã chật ních người đứng xung quanh bọn người Trần Tiến. Thái độ của tên béo ú với Trần Tiến cũng lập tức thay đổi, nhã nhặn hơn nhúc nhích cái thân đầy mỡ của mình mà tiến tới nắm lấy cái tay của Trần Tiến rồi cười xuề xòa: - Cậu trai trẻ đừng hòng lừa gạt tôi, cậu chưa quá hai mươi cho dù đã là một Luyện Đan Sư cấp hai thì cũng khó có thể nào luyện chế ra được loại một cao cấp như vậy. Mà theo màu sắc và hương liệu từ viên đan dược tỏa ra thì chỉ luyện chế chưa quá ba tháng. Nghe những lời này của tên chưởng quầy, Trần Tiến không ngờ kiến thức về đan dược của gã lợi hại như vậy, chỉ cần nhìn qua một lần liền biết thời điểm luyện đan. Nếu không có kiến thức về đan dược phong phú và giàu kinh nghiệm làm sao có thể làm được. Trần Tiến chưa kịp tìm câu trả lời thích hợp tên béo ú lại nói tiếp: - Có phải đan dược này do sư phụ cậu luyện chế ra không? Sau đó nhờ cậu đem đi bán chúng có phải không? Trần Tiến cùng Cố Tiểu Trầm không ngờ được cái tên béo ú này lại có trí tưởng tượng phong phú đến như vậy, đem một gã sư phụ không biết từ đâu chui ra gán lên người của Trần Tiến. Trần Tiến tâm tư cũng xoay chuyển nhanh, cảm thấy hình như mình mà tuyên bố mình là Luyện Đan Sư cấp ba chắc thật sự không ổn mất, rõ ràng tuổi mình còn quá trẻ đi mà. Thầm than trong bụng: - “Đúng là trông mặt mà bắt hình dong mà”. - Quả thật không dám giấu gì ngài, tại hạ thật ra đúng là có một sư phụ và những đan dược này của sư phụ cho tại hạ phòng thân, nhưng do vấn đề chi phí nên đành đem ra bán. Đám đông nghe vậy thì khá thất vọng, ở Lâm Hoa thành này, Luyện Đan Sư cấp hai thì nhiều lắm nhưng Luyện Đan Sư cấp ba thì chỉ có một. Đó là Đan Sư Tam Phẩm Mã Nguyên nhưng tên này thì chi phí cực kì đắt đỏ, muốn nhờ luyện chế đan dược cấp ba thì phải mất đến tám phần vật liệu. Chưa kể đến muốn luyện chế đan dược thăng cấp lên Kim Đan là Cửu Huyền Chân Đan thì ngoài trừ tám phần vật liệu còn phải thêm một ngàn trung phẩm linh thạch nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang