[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân
Chương 40 : Rèn Luyện Từ Thất Bại
.
Dưới tình huống này, Trần Tiến dù muốn dùng không cũng khó lòng từ chối hảo ý của Cố Tiểu Trầm, không chỉ giải quyết vấn đề trước mắt không có pháp khí của mình, còn là đáp trả lễ vật của mình đã tặng.
Cầm thử Hắc Tiên Kiếm trong tay, truyền chân nguyên vào kiếm lập tức thanh kiếm tỏa ra ánh hào quang nhạt, thử vung tay chém xuống một luồng chân khí phóng ra uy lực tương đối lớn. Trần Tiến ngoại trừ việc dùng Viêm Long Kiếm của Cố Tiểu Trầm khi giao đấu với Lưu Quang ra thì đây là pháp khí lợi hại nhất mà từng sử dụng nên không khỏi thích thú.
Hắc Tiên Kiếm, hình dáng như tên gọi là một thanh kiếm ngắn cán màu đen, có khả năng hấp nạp chân nguyên người dùng để phóng thích ra kiếm khí. Tuy kiếm màu đen nhưng luồng chân nguyên lại tỏa ra hào quang nên được gọi là Hắc Tiên Kiếm. Là một bảo kiếm của một Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ bị Cố Tiểu Trầm đánh bại khi còn ở Hải Vân Lục Địa thu được.
Lục Huyễn Kiếm thuật, một công pháp tu kiếm đạt cảnh giới Huyền Cấp sơ giai, gồm sáu thức mỗi thức chứa chín chiêu biến ảo khôn lường. Có khả năng tự động phóng ra kiếm khí công kích, uy lực tương đối lớn. Ba thức đầu tu sĩ Trúc Cơ có thể luyện, còn ba thức sau thì phải đạt đến cảnh giới Kết Đan. Đây có thể xem là một công pháp có uy lực. Trong chiêu có biến chiêu, có thể đánh bại đối thủ nhờ bất ngờ.
Hôm nay quả là một ngày có nhiều niềm vui với Trần Tiến, không chỉ thăng cấp thành công mà còn có thêm một pháp khí và một công pháp chiến đấu cần thiết. Khuôn mặt cũng trở nên rạng rõ, bao muộn phiền về dược lực trong cơ thể cũng tan biến. Lúc này đây, Trần Tiến quả thật không khác gì một thiếu niên thật sự vừa mới kiếm được niềm vui, tâm trạng pha lẫn kích động và sung sướng.
Cố Tiểu Trầm thấy vậy đề nghị:
- Hay là huynh thử luyện kiếm thuật và sử dụng pháp khí đi, sau đó chúng ta giao chiến thử, sau đó hẵng lên đường.
- Tốt, huynh cũng không thể chờ đợi được.
Nói vừa dứt lời, Trần Tiến đã nhanh chóng tìm một nơi rộng rãi trong rừng, tìm các yêu thú cấp một để thử chiêu. Có Đại Việt Tu Chân quyết và Thiên Thư trong người, luyện đến đâu chiêu thức trôi chảy đến đó. Không chỉ vậy, còn có thể thôi diễn ra bao nhiêu biến hóa khôn lường, so với bản nguyên gốc có lẽ còn phức tạp hơn rất nhiều. Kinh Dương Vương quyết còn gia tăng sức mạnh thêm gấp bốn lần, đám yêu thú cấp một bị Trần Tiến giết đến nỗi bỏ trốn khỏi địa bàn khu vực mình, con nào con nấy đều tâm lý sợ hãi.
Trần Tiến chìm đắm trong loại tư vị tuyệt vời này, vài ngày trôi qua hắn cũng giảm được cảm giác trải nghiệm này. Giờ đây hắn đã vô cùng thành thục ba thức đầu tiên của kiếm quyết, đã vậy còn cảm giác chân nguyên tăng vọt vậy là dược lực cơ thể hắn đã được hấp thụ hoàn toàn, chính thức củng cố Trúc Cơ tầng bồn này.
Bên này Cố Tiểu Trầm cũng bị hòa vào tâm lý tu luyện của Trần Tiến mà cũng tự mình cảm ngộ, sau một thời gian bên cạnh Trần Tiến cô dường như hiểu rõ hơn con đường tu đạo của bản thân mình. Nhìn những cố gắng và liều lĩnh cũng như hết mình phấn đầu của Trần Tiến, cô không thể không tự ti. Bản thân hai mươi năm qua cô không rời bỏ được cái bóng của chị mình, đã khiến cô không thể phát huy khả năng đích thực của bản thân. Hôm nay cô đạt đến bình cảnh của Trúc Cơ hoàn toàn có thể tự đột phá Kim Đan rồi, nhưng cô vẫn chưa muốn cô muốn đột phá, cô mươn mình hiểu rõ hơn nữa, thấu hiểu hơn nữa nhân sinh trước khi Kết Đan.
Cả hai như ước hẹn, Cố Tiểu Trầm liền thử giúp Trần Tiến thử chiêu, lần này cô đã tăng chiến lực mình thành Trúc Cơ tầng hai với lời giải thích đã sử dụng đan dược của Trần Tiến đưa cho.
Trần Tiến cũng không nói nhiều lời, vì hắn biết rõ tu vi của Cố Tiểu Trầm, chỉ là cảm thán một chút.
- Có vẻ hai chúng ta khá hợp nhau đấy, đi cùng nhau chưa đến một tháng cả hai đều thăng cấp.
Nghe những lời này, chợt Cố Tiểu Trầm có chút đỏ mặt, dường như suy nghĩ đến một việc gì đó, liền nhanh tay:
- Động thủ đi, để muội xem thử huynh tiến bộ thế nào.
Viêm Long Kiếm trong tay, Cố Tiểu Trầm thi triển kiếm thuật của mình, từng chiêu từng thức như lay động lòng người. Có nhanh có chậm, trong chiêu có biến hóa, trong biến hóa có cả hư chiêu. Trần Tiến lần đầu đối mặt với chiêu số lợi hại như vậy, nhất thời bị rơi vào thế hạ phong.
Cố Tiểu Trầm tuy là chỉ đang so chiêu nhưng mức độ tập trung tinh thần vô cùng lớn, mỗi kiếm phát ra tuy chỉ uy lực Trúc Cơ tầng hai nhưng chiêu thức hoàn toàn tinh thuần Địa Cấp công pháp. Dù Trần Tiến rơi vào thế hạ phong, nhưng với tu vi cao hơn cũng giúp hắn nhiều lần thoát khỏi trong đường tơ kẽ tóc.
- Quả nhiên công pháp cao cấp vẫn có điểm lợi hại, hỏi sao những tên trong “Thập Bát Kiệt” đều là danh môn vọng tộc.
Không chịu thua kém, Trần Tiến liền tung ra thức đầu tiên của Lục Huyễn Kiếm Pháp phản công, “Kiếm Quang Tinh Chiếu” sáu luồng kiếm bay ra, từ sáu luồng tỏa ra thành ba mươi sáu kiếm, bắn về phía Cố Tiểu Trầm. Cố Tiểu Trầm không ngờ còn có pháp bảo phòng ngự hộ thân, một chiếc thuẫn hiện ra ngăn cản toàn bộ công kích.
Điều đó làm Trần Tiến bất ngờ, không kịp đề phòng liền bị Cố Tiểu Trầm tiến đến đưa lưỡi gươm đến trước cổ.
Trần Tiến đành cười khổ nhận thua:
- Quả nhiên, tài không bằng người, ta xin nhận thua vậy!
Cố Tiểu Trầm thắng cũng không kiêu mỉm cười nói:
- Chẳng qua kiếm pháp huynh tu luyện vài ngày vẫn chưa tinh tiến và thấu hiểu hết huyền cơ, nếu không sao muội có thể thắng. Chưa hết chúng ta so tài chỉ dùng kiếm pháp, nếu là pháp thuật người bại là muội.
- Ta thấy cũng chưa chắc, rõ ràng muội vẫn còn pháp bảo phòng ngự, có lẽ phẩm chất cũng không hề thấp nếu không không ngăn chặn chiêu kiếm dễ dàng như vậy.
- Đúng vậy, muội chỉ thắng nhờ ngoại lực có thể xem như hôm nay chúng ta hòa.
- Không! Lần này là ta bại, nhưng cũng nhờ muội ta mới biết bản thân phải lường trước mọi việc, kẻ thù sẽ không để yên cho ta mặc sức chém giết, chưa tới phút cuối thì không được lơ là, sát chiêu của kẻ thù vẫn là nguy hiểm nhất.
Cố Tiểu Trầm khá hài lòng, chỉ là một trận thực chiến khảo nghiệm, không ngờ Trần Tiến lại thấu hiểu ra mọi việc như vậy, phải nói ngộ tính rất cao rồi. Đối với cô, một người trong Tông môn bảy sao đã gặp biết bao nhiêu nhân tài kiệt xuất, nhưng mấy ai lại chịu học hỏi từ những khảo nghiêm nhỏ nhặt nhất. Đều chỉ là những kẻ mắt để trên đỉnh đầu.
Trần Tiến đã biết rõ yếu điểm của mình, dĩ nhiên càng lâm vào cảm ngộ sâu sắc hơn, hắn biết thứ hắn đối mặt phía trước còn hung hiểm gấp trăm vạn lần. Không ngừng trui rèn, không ngừng học hỏi và nỗ lực thì sẽ có ngày mình chết trên tay người khác chứ nói gì đến Thiên Đạo vô tình.
Trần Tiến lại tò mò muốn biết về bảo vật của Cố Tiều Trầm, không nhịn được hỏi:
- Không biết pháp bảo của muội tên gọi là gì?
- Trúc Lâm Thuẫn!
Cố Tiểu Trầm nhanh chóng trả lời đáp án của Trần Tiến không chút do dự, cô bây giờ đã không hề cố kị việc trên người mình có những tài liệu cấp cao với Trần Tiến. Có lẽ với cô không món gì trên người có thể sánh bằng Trú Nhan Đan nữa rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện