[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân
Chương 20 : Tầng Bảy Mươi! Cùng Nhau Tạo Nên Truyền Kỳ
.
Tầng sáu mươi năm, Sở Huy sau khi đả tọa cảm ngộ ý cảnh, hắn thấy rõ bản thân mình trong tương lai, càng lên cao Sở Huy càng thấu hiểu đạo, sau khi khai thông tu vi của hắn cũng tự gia tăng theo ý cảnh. Khi vào tháp là Kim Đan tầng hai, không ngờ giờ đã tiến cấp tầng ba.
Trong lòng y kiên quyết, ánh mắt thì cao ngạo, lộ rõ quyết tâm phải đi đến tận cùng. Giây phút này, ngẩng đầu lên trong y là một khuôn mặt hiện rõ nét cố chấp và kiêu ngạo từ tận xương tủy. Y có một vỏ bọc quá hoàn hảo để che đậy sự tĩnh mịch của y.
Bước lên tầng sáu mươi sáu, y cảm thấy được khát vọng của mình, cái khát vọng rực cháy trong tâm trí y. Phải đứng thứ nhất là điều hiển nhiên mà còn phải vượt qua bản thân mình.
Lại nói về Huyết Y Thi Sách, hắn không ngừng cắn răng để leo lên, cố gắng không ngừng thầm nghĩ rằng bản thân vẫn chịu đựng nổi. Nhưng cuối cùng y thở dốc và trở nên khó thở hơn. Y biết tầng năm mươi mốt này đã là cực hạn. Tâm tình Thi Sách thay đổi, y không tiến lên nữa mà dừng lại cảm ngộ ý cảnh của tầng năm mươi mốt này trước khi bị văng ra.
Thời gian cứ thế trôi qua, mấy ngàn người dưới quảng trường vẫn xôn xao bàn tán.
- Sở Huy chắc chắn sẽ hạng nhất mà xem
- Ta nói tên Trần Tiến kỳ này mới là hạng nhất, người để rồi xem
- Thứ ba là Thi Sách cũng rất khá, lúc đầu ai cũng đánh giá y thua Hắc Phong không ngờ giờ này vẫn chưa văng ra.
- …
Đang thảo luận thì tòa tháp có biến hóa, từ trong tháp lại có một người văng ra, là Thi Sách y đã dừng lại ở tầng năm mươi mốt.
Mọi người càng ngơ ngác nhìn lên tầng tháp trên cao kia, lúc này đây chính là cuộc so tài trực diện giữa Sở Huy và Trần Tiến. Ai sẽ văng ra trước hay cả hai cùng vượt qua bảy mươi hai tầng. Điều chưa từng có từ khi Thí Luyện Tháp này tồn tại. Người vượt qua được cao nhất chính là Ức Mặc lão tổ, người ta phát hiện Thí Luyện Tháp và khai mở đường truyền tống vào. Tuy vậy, Ức Mặc lão tổ cũng dừng lại ở tầng thứ sáu mươi chín mà thôi.
Trần Tiến không rõ ràng bên ngoài hắn hạng bao nhiêu, bây giờ hắn tiến lên không vì cơ duyên mà còn là sự bốc đồng của tuổi trẻ dù sao hắn cũng có khao khát, có khát vọng để vươn lên.
- Áp lực tầng sáu mươi sáu này cực mạnh!
Trần Tiến tái nhợt, cơ thể hắn bắt đầu khó chịu, khí huyết lộn ngược nhưng ánh mắt hắn là sự kiên quyết từ trước tới nay không hề có.
Kiếp trước tồn tại như một “phế vật”, không có lòng cầu tiến, không có sự kiên định. Trời xanh có mắt cho ta cơ hội, không phải để ta trở thành một phế vật lần hai, cũng không phải để bản thân thấy khó mà lui. Trần Tiến ta thề rằng:
- Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ lùi bước, điều ta hướng tới là tương lai phía trước, ta có chấp niệm của ta, ta sẽ vận dụng toàn bộ sức mạnh của mình để đạt được mục đích bất chấp nó có khó khăn gì đi nữa.
Nhật Thần Tông, mỗi người nhìn cái tên Trần Tiến leo lên là một lần vô vàn cảm xúc. Quí Trần hắn ở tầng bốn mươi bài danh thứ hai mươi có một sự không cam lòng, hắn trở nên trầm mặc từ khi biết hắn là người hạng thấp nhất Tông môn. Thái Thanh Thanh cũng không cam lòng, nhưng sâu trong cô là sự kiêu ngạo, cô cảm thấy mình không tệ lắm cũng bài danh thứ mười tám. Nghiêm Hạo mặt cũng âm trầm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào cái tên Trần Tiến và nghi hoặc gì đó. Lần này y có thể xem là người mang lại tự hào cho sư phụ y khi đến tầng bốn mươi sáu và lọt vào hạng chín.
Hắc Phong không cam lòng, nội tâm hắn dậy sóng, hắn không ngừng la hét trong tâm trí rằng:
- Tại sao, tại sao lại như vậy, ta mới là người trừ Sở Huy ra là đệ nhất!
Toàn thân hắn run rẩy, hắn không chỉ không đạt được đệ nhị, mà bản thân hắn còn rớt xuống thứ tư.
Có một người cũng đang gào thét trong lòng không kém gì Hắc Phong, là Mộ Dung Thiên. Hắn ấp ủ một bước xuất sơn là chấn động, hắn cũng nhắm vào vị trí thứ hai cạnh tranh với Hắc Phong. Vậy mà bây giờ cả một xuất vào Thiết Phiến Học Viện hắn cũng không có. Hắn không cam tâm, không cam tâm với điều đang diễn ra.
Rất nhiều người sau khi ra khỏi tháp rất kinh ngạc, họ cảm thấy không ngờ vẫn có người tồn tại ngang bằng với Sở Huy, đa số đều không kịp thích ứng biến hóa này. Thí Luyện Tháp thành nơi thi thố trực tiếp đầu tiên của hai người này.
Rất nhiều người ở đây không biết rằng, sau hôm nay cả hai chính thức trở thành hai con đường riêng biệt, định mệnh khiến cả hai trở thành kẻ địch của nhau. Chấn động Tu Tiến giới, oanh tạc Tiên giới…
Bầu trời đêm nay khác với bình thường, ánh mây sáng ngời, ánh trăng lấp ló trên tận trời cao. Tòa tháp hiện ra tạo nên một bức tranh khung cảnh hùng vĩ, cao lớn và đầy thu hút.
Từ tầng sáu mươi sáu này, cả hai người Sở Huy và Trần Tiến đều không biết rằng mình đang song hành cùng đối phương. Thứ mà họ tiến tới chính là vượt qua bản thân, vượt qua ý chí của chính mình.
Sở Huy là sự kiêu ngạo, sự cô đơn đứng trên đinh cao, là con đường đi trên đại đạo.
Trần Tiến là sự nuối tiếc của kiếp trước, hắn không muốn bản thân thất vọng, trời cao từ bỏ. Hắn sợ nhất chính là không thử hết sức một lần, để rồi biết cực hạn của mình là tới đâu.
Bước thêm từng bước, Trần Tiến muốn lên tầng sáu mươi bảy. Bên kia Sở Huy cũng đang vượt qua áp lực để tiến lên. Vô tình cả hai tuy không quen nhưng lại như những người bạn đồng hành lần lượt là sáu mươi bảy, sáu mươi tám, và sáu mươi chín.
Cả không gian quảng trường tĩnh lặng, hơi thở cũng ngưng trệ, họ cảm thấy sự tranh đấu vô hình của hai người này đã trở thành cơn bão tố dấy lên trong lòng mỗi người xem.
Tầng sáu mươi chín này, trong truyền kỳ từ khi nó xuất hiện chính là giới hạn tối cường nhất. Chỉ duy nhất một người là Ức Mặc lão tổ, người sau đó cũng đã phi thăng lên Tiên giới. Không gian của tầng này mang một áp lực phải theo bội số so với các tầng trước. Nơi đây cho người ta có cảm giác như sẽ cảm ngộ một loại thần thông nào đó.
Sở Huy đang ngồi xếp bằng để cảm ngộ thần thông. Không động đậy, không gian xung quanh cũng yên tĩnh. Chỗ y đang ngồi so với chỗ Trần Tiến như trời nam đất bắc. Chậm rãi, thời gian vừa kết thúc Sở Huy mở mắt ra, ngước nhìn về phía trước, y thì thào nói:
- Có lẽ bây giờ chỉ còn mình ta trong Tháp này!
Tâp trung tinh thần lại lần nữa, không hề sốt ruột, toàn bộ đầu óc của Sở Huy như thuộc về khoảng không này. Y cảm ngộ ý cảnh, hai mắt đỏ rực lên như muốn bùng cháy, chân nguyên khắp người vận chuyển, một tia lực lượng của y phát ra mang theo sức mạnh như muốn hủy thiên diệt địa. Không gian cũng trở nên bóp méo, sức mạnh này hoàn toàn không thuộc về Tu Chân giới. Sở Huy đã đột phá, tâm cảnh, đạo tâm đã vượt lên trên tu vi hắn gấp vài chục lần.
Trần Tiến thì khác, đầu óc trở nên trống rỗng vì bị áp lực điên cuồng của tầng này đem lại. Hai chân bắt đầu run rẩy, thân thể sắp sụp đổ ngã xuống. Cắn răng phát tiết, máu từ khóe miệng hắn chảy ra, cố gắng nâng bước chân lên và bước tới. Không gian khi Trần Tiến vừa bước đến cửa tầng bảy mươi. Một tia thần thông tiến vào thức hải Trần Tiến, Giây phút này, nếu một tu sĩ Đại Thừa nhìn thấy sẽ khiếp sợ, vì thứ thần thông này không thuộc về Tu Chân Giới mà là một tia thần thông công pháp thuộc loại Tiên cấp, đó là tia phép tắt về không gian.
Tiếp tục tầng bảy mươi, Sở Huy mang một vẻ mặt nghiêm túc, lúc này sự kiêu ngạo sự tự hào của y đã vượt lên trên tất cả. Sở Huy đã chính thức vượt qua truyền kỳ Ức Mặc, đã leo lên đỉnh cao của truyền thuyết. Thứ Sở Huy đối mặt bây giờ là bản thân y.
Không hề dao động và cũng không chậm trễ, phát ra khí thế cực kì mạnh mẽ tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, Sở Huy vượt qua tầng bảy mươi.
Trần Tiến đứng ở tầng bảy mươi, hai tay đang dừng giảm bớt run rẩy. Khoảng khắc này, toàn bộ không gian xung quanh hắn chấn động. Khí thể bản thân hắn lúc này đã vượt qua phạm trù mà một tu sĩ Luyện Khí viên mãn không thể nào có được.
Dưới quảng trường, toàn bộ đã động dung cực điểm,.
- Cả hai vô cùng mạnh, quá lợi hại, quá truyền kỳ.
- Sau hơn mười vạn năm, đã có người viết nên truyền kỳ mới, không chỉ một mà còn tận hai người.
- Các người có thấy gì không, đây là cuộc quyết chiến kinh thiên động địa nhất từ trước tới giờ!
- Chưa bao giờ ta bị chấn động như vậy, Sở Huy Trần Tiến, ai mới là đệ nhất đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện