[Việt Nam] Đại Việt Tu Chân
Chương 2 : Đại Việt Tinh Thần Quyết
.
Sau khi được phát xong linh thạch, các đệ tử ngoại môn giải tán trở về nơi trú ngụ. Trần Tiến trở lại căn nhà tranh, tĩnh lặng Trần Tiến nhìn cảnh vật xung quanh. Ở bên ngoài sân, Trần Tiến có thể dễ dàng nhận ra đây là nơi mà mình cùng với tên Đình Sơn tu luyện từ lúc mới bắt đầu gia nhập với lòng mong muốn một ngày trở thành đệ tử nội môn.
Bây giờ Trần Tiến chắc chắn xác định được mình trọng sinh rồi, Trần Tiến mau chóng tiếp nhận sự thật này. Mặc dù trong lòng hắn vẫn tràn ngập muôn vàn cảm xúc đang cuồn cuộn trong cơ thể mình. Trần Tiến nhanh chóng ổn định tinh thần lúc này.
Thật sự nếu trời cao đã ban ra cho mình cơ hội được trọng sinh, thì phải sống cho đáng với tạo hoá này. Ngẩng mặt lên trời, Trần Tiến cất cao tiếng hét nói:
-Không sống cuộc sống nhu nhược yếu đuối và không có tương lai nữa, Trần Tiến này phải tự tạo ra cho mình cơ hội phải nắm bắt được sinh mệnh của bản thân mình.
Trần Tiến tâm thần kích động, hét lên tận trời cao quyết tâm làm lại cuộc đời của mình. Ổn định hơn, Trần Tiến nhớ đến âm thanh huyền bí đã giúp mình trọng sinh, giúp mình có cơ hội này ở hang động âm u, đó. Nghĩ đến hang động, Trần Tiến quyết định tối nay phải tiến vào lại, để xem mình có gặp được tạo hóa gì nữa không?
Đêm đến, Lúc này tên Đình Sơn đã ngủ say sưa, Trần Tiến lẳng lặng một mình tiến vào khu rừng phía Đông tông môn. Giữa màn sương đêm, không khí nơi đây vô cùng u oán, âm thanh đôi lúc như tiếng xào xạc của lá cây, đôi khi lại như hơi thở khò khè của các loại yêu thú. Với tu vi chỉ luyện khí tầng một như hắn mà dám tiến vào đây quả thật có thể gọi là can đảm lắm rồi.
Dựa theo trí nhớ, Trần Tiến vội vã đi theo con đường trong trí nhớ, Trần Tiến nhìn thấy đúng hang động của kiếp trước, vội vàng đi đến cuối hang, hắn nhìn khắp xung quanh, không có gì xảy ra.
Trần Tiến ủ rũ thở dài:
- Chẳng lẽ thật sự mọi thứ chỉ là giấc mơ, nhưng tại sao chân thực như vậy nhỉ?
Bỗng có một thanh âm tang thương mà quen thuộc vang lên:
- Cuối cùng người cũng trở lại, ta biết người sẽ có những thắc mắc và sẽ quay lại tìm kiếm ta mà. Đến tận lúc này, người vẫn nghĩ đây là mơ sao.
Âm thanh vang vọng, Trần Tiến vội vàng nhìn ngó xung quanh không có một thứ gì xuất hiện, cũng càng chẳng có ai. Trần Tiến hoảng sợ, nghĩ rằng chẳng lẽ đây là một hồn ma nào đó.
- Ngươi là ai, tại sao ta không nhìn thấy người, còn lại người nói không phải mơ, tại sao... Tại sao người có năng lực nghịch thiên như vậy? Ta vẫn chưa dám tin…
Âm thanh đó lại vang lên:
- Người không nhìn thấy ta đâu, ta chỉ còn lại là một tàn hồn thôi, người đến được đây vì cơ duyên của người, từ khi tàn hồn của ta may mắn được thức tỉnh, cũng đã bao nhiêu cái vạn năm rồi, ta vẫn chưa gặp ai. Nên ta từng đưa ra lời thề rằng “người đầu tiên ta gặp được ta sẽ ban cho người đó thiên đại cơ duyên, và người chính là kẻ may mắn đó”.
Trần Tiến bàng hoàng, giọng nghi hoặc hỏi lại:
- Nếu ông là tàn hồn tại sao lại làm được điều này, ông là ai, nếu không rõ ràng đừng hòng nghĩ lừa gạt được ta.
- Ngươi không tin nhưng không phải mọi thứ đã xảy ra rồi sao, còn phần ta là ai, ta cũng không nhớ rõ nữa, ta chỉ biết từ rất lâu rồi ta có một kẻ địch, hắn là kẻ thù không đội trời chung của ta, ta cũng chỉ có một mục tiêu là đánh hắn ngã xuống.
Trần Tiến lại nghi hoặc hỏi:
- Ông nói ông tồn tại rất lâu rồi, vậy chuyện gì xảy ra, tại sao ông chỉ còn tàn hồn?
- Phải, ta chỉ nhớ, khi ta được hình thành, thế giới này là hỗn độn, cũng như ta có một kẻ xuất hiện, tên đó không chỉ mạnh như ta, pháp bảo hay phép thuật gì cũng không thua kém gì bản thân ta. Hai chúng ta cùng nhau không ngừng tranh đấu, đánh tan không biết bao nhiêu tinh cầu, hủy diệt bao nhiêu vị giới. Dần dần hỗn độn sơ khai cũng tan biến, ta phát hiện trừ hai người chúng ta ra, ta có thể sáng tạo ra cuộc sống. Còn tên kia ngược lại với ta, tên kia thấy ta tạo ra hắn lại không ngừng phá hoại, đến nỗi ta không chịu nổi.
Trần Tiến lắp bắp kinh hãi:
- Ông... Ông... Như vậy ông không phải Hỗn Độn đại năng sáng tạo thế giới sao?
- Có lẽ vậy, nhưng giờ ta chỉ còn lại là một tàn hồn, ta vẫn cảm nhận được tên kia không ngừng tìm cách vượt ra khỏi phong ấn của ta. Điều đó làm ta thức tỉnh và cũng không ngừng tìm kiếm người có cơ duyên để có được đại sứ mệnh.
Trần Tiến:
- Vậy vị Tà Ác đại năng còn lại vẫn còn sống, không phải truyền thuyết rằng ông đã tiêu diệt vị tàn ác đại năng kia.
- Đúng vậy, ta không thể thắng hắn được, không chỉ vậy đến phút cuối ta phải dùng bí thuật đồng vu quy tận với hắn, nhưng cũng chỉ giam hắn vào Ngục giới không thể huỷ diệt hoàn toàn" còn ta thì ba hồn bảy phách bị phân ra.
Trần Tiến cả kinh:
- Không ngờ trên đời này còn có sự thật như vậy, thế thì ngày vị Tà Ác đại năng kia thoát được Ngục Giới không phải hắn sẽ hủy diệt mọi thứ sao? Vậy thì ai có thể ngăn cả hắn ta lại?
- Ta sắp tan biến rồi, nhưng may mắn gặp được người lúc này, ta hy vọng người kế thừa chấp niệm của ta. Người có thể đến đây chứng tỏ người là kẻ có đại cơ duyên, vậy nên.
Lời của hỗn độn đại năng chưa dứt, Trần Tiến đã hiểu ra, hắn cũng rất muốn cơ duyên này, kiếp trước hắn quá “phế vật” tính ra không chỉ căn cơ cùi bắp mà còn chính do không có cơ duyên gì cả. Thế nhưng, gánh vác trọng trách lớn như vậy hắn không đủ khả năng. Đừng nói đến Tà Ác đại năng, sợ bây giờ một tên Trúc Cơ tu sĩ cũng giết hắn dễ như kiến, vội nói:
- Tôi bây giờ ngay cả Trúc Cơ cũng là ước vọng, làm sao có thể kế thừa nguyện vọng của ông, hay ta ra ngoài truyền ra bí mật này, cho người có năng lực làm việc đó nhé.
-Người thật là có phúc không biết hưởng mà, ta hoàn thành ước vọng trọng sinh cho người đã tốn hết toàn bộ năng lực còn sót lại, ta không thể chờ được nữa.
-Nhà người không phải trước đó từng nói người muốn cầu sinh sao? Như người mong muốn chỉ cần Người đạt được cơ duyên của ta thì người không còn là kiến hôi dễ dàng để người khác nắm trong tay nữa.
Trần Tiến suy nghĩ 1 lượt lại nói:
- Ông tồn tại lâu như vậy pháp bảo chí ít cũng toàn Thiên cấp nhỉ, hay ông một phát giúp tôi đạt đến tu vi Đại Thừa đi.
-Người đang mê sảng sao, ta là ai Hỗn Độn đại năng… Đồ vật đâu chỉ là Thiên cấp tầm thường, chí bảo của đều là những vật vô giá.
-Lợi hại như vậy sao? Vậy tôi được ông truyền thụ những gì, tôi cũng không muốn cơ thể này không có năng lực chống trả? Ít nhất cũng phải trả thù được cho kiếp trước, đánh tên Đại trưởng lão không hoàn thủ được mới hả dạ.
-Người quả nhiên là tên “Có Thù Tất Báo”, ta cũng hy vọng người khi đạt được cơ duyên thì không quên trọng trách của mình.
Lời nói vừa dứt, âm thanh trong động lại trở nên vắng lặng, trải qua giây lát, Trần Tiến vội hô lên:
- Hỗn độn đại năng ngài đâu rồi, ngài còn chưa nói ta biết pháp quyết và báu vật gì mà,... Hỗn Độn đại năng.
Trần Tiến thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ ta bị lừa rồi sao, không có khả năng, phải tìm xung quanh xem sao mới được
Đang bực dọc trong suy nghĩ bỗng dưng Trần Tiến cảm giác được 1 dòng pháp quyết tự vận chuyển vào trong trí não hắn. Từng chữ từng chữ:" ĐẠI VIỆT TINH THẦN QUYẾT".
NHẤT THỂ NHẤT THỨC NHẤT TẠO HÓA, ĐẠI VIỆT TINH THẦN ĐẠI BẤT KHUẤT".
Từng chữ chạy vào khiến hắn có cảm ngộ, hắn vội vàng ngồi xuống thiền định để tham ngộ câu chữ, đây là công pháp tu luyện tinh thần, không chỉ gia tăng khả năng hấp thu linh khí mà còn mở rộng thần thức của người tu luyện. Và mở rộng ra không ngừng dựa trên tu vi người luyện.
Chỉ những điều đó thôi đã khiến Trần Tiến vô cùng kinh ngạc, hắn biết hắn đã trúng lớn, không chỉ là cơ duyên thông thường, với kinh nghiệm đã trọng sinh. Hắn biết mình đã lượm được pháp quyết mà từ thuở khai thiên đến nay coi là độc nhất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện