[Việt Nam] Đại Việt Truyền Kỳ
Chương 34 : Nội đan linh thú
.
Tây Nguyên cấm địa chiều dài hơn ngàn dặm, rộng khoảng sáu đến bảy trăm dặm, tại phạm vi năm trăm dặm ngoài cùng là vùng đất Gia Lai, hầu như chỉ có linh thú cấp một, cấp hai cư trú, đi vào thêm trăm dặm nữa chính là vào phạm vi Kon Tum, cũng chính là địa bàn cư ngụ của linh thú cấp ba, cấp bốn và một vài tồn tại cấp năm Bôn Diệm Báo Vương.
Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, vì nói không chừng, vẫn có vài con Bôn Diệm Báo Vương buồn chán chạy ra ngoài dạo chơi một chuyến, vậy nên cần phải hết sức thận trọng, không được buông lỏng cảnh giác.
Phạm Văn Long dự định ở trong này tu luyện khoảng ba tháng, cố gắng nâng cao kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời tìm cách lĩnh hội tinh hoa và thần thái bá đạo của Long Hổ Thần Quyền. Ngoài ra, còn một mục tiêu nữa đó là chạm đến tầng một công pháp Cửu Chân Tinh Thần. Hắn vốn sở hữu bốn loại linh mạch, trong đó có hai hoàn mỹ, một thượng phẩm và một hạ phẩm, vì vậy lực lượng tinh thần lực càng mạnh, càng dễ dàng trong việc điều khiển thiên địa nguyên lực, và quan trọng nhất là quá trình dung hợp các nguyên tố sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhẩm tính lại những vấn đề cần giải quyết, xong xuôi Phạm Văn Long hăng hái tiến lên, bước chân nhanh thoăn thoắt đã vượt qua một quả đồi.
Một đường thẳng tiến, chẳng bao lâu trước mắt hiện lên một cánh rừng già khổng lồ.
Bước vào trong đó, những gốc cổ thụ không biết đã sống mấy trăm hay thậm chí phải đến mấy ngàn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời. Chung quanh cây leo cỏ dại mọc um tùm, những bụi gai mọc thành búi dầy đặc.
Lá khô rụng khắp nơi, chân đạp trên mặt đất lập tức phát ra âm thanh lách tách, Phạm Văn Long trong lòng có chút lo lắng, khẽ thì thào:
- Khu vực Gia Lai này không biết tồn tại đã bao nhiêu vạn năm rồi, nhìn đám cỏ dại và cây leo quá dày đặc, sợ rằng nếu bị linh thú bất ngờ tấn công sẽ khó lòng phòng bị.
Như thấu hiểu tâm trạng của hắn, lão Kim truyền âm bảo:
- Đây là lần đầu tiên ngươi bước chân ra ngoài nên còn lạ lẫm là phải, nơi này núi non địa hình hiểm trở, có những địa điểm chỉ cần sơ sẩy một bước chân cũng đủ khiến cái mạng nhỏ của ngươi đi đời nhà ma. Tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, nói không chừng cách ngay phía trước vài trượng đang có đám linh thú ẩn núp đấy.
Nghe lão Kim vẻ nghiêm trọng cảnh báo, Phạm Văn Long càng tăng cao cảnh giác, vội vàng phóng thần thức kiểm tra xung quanh một lượt.
Hiện tại thần thức của Phạm Văn Long còn khá yếu ớt nên phạm vi do thám chỉ gói gọn trong khoảng mười bước chân, nếu như có thể thành công tiến đến tầng một của Cửu Chân Tinh Thần, chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
Tuy nhiên ở nơi rừng rú, dây leo chằng chịt che kín tầm nhìn thế này thì phạm vi như vậy cũng đủ khiến hắn thập phần kinh hỉ rồi.
Đi thêm một đoạn, trong lòng Phạm Văn Long chợt động, hắn cảm nhận phía trước không xa xuất hiện một con linh thú, hình ảnh truyền thẳng về não bộ, liền lập tức hiện ra những thông tin liên quan: “Trư Diện Miêu, linh thú cấp một, một khi trưởng thành sẽ có thực lực tương đương với Nhân vực cấp năm.”
May mắn trước khi lên đường Phạm Văn Long đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, dành nguyên một ngày một đêm ở trong thư viện tìm hiểu. Do đó, hiện tại hắn nắm khá rõ những thông tin về các loại linh thú trong Tây Nguyên cấm địa.
Một khi đã gặp tất nhiên Phạm Văn Long sẽ thuận tiện giải quyết luôn. Dù sao cũng cần làm nóng người một chút trước khi bắt tay vào công việc chính.
Lập tức, một thanh huyết sắc chủy thủ sắc bén, lạnh lẽo xuất hiện trên tay. Rất nhanh, Phạm Văn Long nhẹ nhàng vọt đến, chỉ nhoáng một cái đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Thân hình Trư Diện Miêu đổ ầm xuống, ngay vị trí ở cổ và sống lưng có hai vết thương chí mạng, huyết tinh tuôn ra ào ào như suối. Bên cạnh là thân ảnh của Phạm Văn Long, vừa rồi hắn ra tay rất nhanh, vù một cái đã tiếp cận Trư Diện Miêu, rồi liên tiếp đâm ngay hai nhát vào người nó, đều là những vị trí yếu hại khiến Trư Diện Miêu chỉ kịp gào thét lên một tiếng, rồi ngã vật xuống đất.
Chẳng để Phạm Văn Long có thời gian tự đắc, lão Kim đã truyền âm nói:
- Nhóc con, chỉ với một con linh thú cấp một mà khiến ngươi phải tấn công đến hai lần, nếu như sức phòng ngự của con Trư Diện Miêu này đủ lớn để chống chịu lần đầu, chẳng phải sẽ quay lại cắn trả ư? Ta nói cho ngươi biết, trong này nhất định tồn tại vài loài linh thú có khả năng tự bạo thân thể. Vì vậy nếu trong một chiêu ngươi không thể giải quyết, rất có thể sẽ bị nó phản đòn, dẫn đến cảnh đồng quy vu tận.
Phạm Văn Long vốn tưởng mình ra tay đã là hoàn hảo, không ngờ bị lão Kim mắng cho một trận, không dám huyênh hoang nữa, vội đáp:
- Lần sau nhất định ta sẽ chú ý!
Nhìn cái xác Trư Diện Miêu trên nền đất, Phạm Văn Long ngồi xuống, cầm chủy thủ rạch một đường giữa bụng linh thú, rồi thọc hẳn tay vào bên trong.
Khua khoắng trong đống máu thịt một hồi, khi rút tay ra đã thấy cầm một hạt châu màu đen.
Theo như ghi chép trong Thánh viện, đám linh thú này có một thứ gọi là nội đan, giống như đan điền của con người. Tuy nhiên có điểm khác là tu sĩ hấp thu linh khí tiến vào cơ thể, từ đó chuyển hóa thành chân linh khí rồi đổ cả về đan điền, trong quá trình chiến đấu phóng xuất thành linh lực, mà bản thân đan điền vốn tự có, không phải do các yếu tố bên ngoài quyết định.
Còn nội đan linh thú thì vốn không có sẵn trong cơ thể, trải qua thời gian khá dài mới được thiên địa linh khí ngưng tụ tạo thành, linh thú có thực lực càng cao thì bên trong nội đan ẩn chứa nguồn chân linh khí càng cường đại.
Nội đan một khi hình thành sẽ giúp linh thú tự động sinh ra những kỹ năng dùng để tấn công hoặc bảo mệnh. Như con Trư Diện Miêu này, vốn dĩ khả năng phòng ngự không kém, nếu công khai đối chiến Phạm Văn Long phải tốn một ít thời gian mới có thể thu thập được nó, không đơn giản chỉ bằng hai nhát chủy thủ như vừa rồi.
Nội đan một khi bị đoạt mất sẽ khiến linh thú chịu những hao tổn cực lớn, nhẹ thì tu vi rơi xuống thảm hại, thân thể trọng thương, còn nặng hơn thì khó nắm giữ được tính mạng.
Linh thú còn phân chia thành mười cấp, một khi tiến hóa lên cao nhất sẽ tương đương với cảnh giới Thần cấp, liền có khả năng hóa hình, biến hóa giống như hình thái của con người. Nội đan của những linh thú cấp bậc này là cực kỳ trân quý.Nội đan linh thú có giá trị như vậy bởi vì trong đó chứa đựng chân linh khí nên rất bổ dưỡng cho người tu luyện, chỉ cần từ từ luyện hóa liền có thể tăng tiến tu vi. Mặt khác, nếu đem điều phối với một vài tài liệu luyện chế thành linh đan, thì hiệu quả tăng lên gấp bội.
Tuy nội đan linh thú cấp một giá trị không cao lắm, chỉ khoảng mười linh đồng một viên nhưng với một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Phạm Văn Long thì quả là một con số không hề nhỏ. Hắn liền cẩn thận lau chùi vết máu, tìm một tấm màn bao bọc lại, rồi nhanh chóng bỏ vào túi vải đeo trên vai.
Xem ra đã có cách để kiếm linh đồng rồi, Phạm Văn Long nhếch miệng cười, trong lòng hân hoan, vui sướng.
Đây mới chỉ ngoài rìa vùng đất Gia Lai, nếu tiếp tục tiến vào, ma thú cấp một, cấp hai sẽ xuất hiện rất nhiều, cả một núi tiền đang chờ đợi Phạm Văn Long ở phía trước.
Sau khi bỏ lại xác của con Trư Diện Miêu, Phạm Văn Long tiếp tục lên đường, cẩn thận chú ý xung quanh, quét đôi mắt về bốn phương tám hướng, cứ như thế dần dần thâm nhập vào sâu bên trong.
Đi thêm vài dặm, các cây cổ thụ mọc san sát, cành lá chồng chéo xếp lên nhau, tầng tầng lớp lớp dày đặc, một vài tia nắng hiếm hoi len lỏi qua từng kẽ nhỏ rơi xuống tạo thành những vệt sáng, tinh nghịch chạy nhảy trên mặt đất.
Giữa rừng núi hoang vu, Phạm Văn Long còn bắt gặp không ít những côn trùng như rắn, rết, bọ cạp… lẩn khuất trong các thân cây mục nát. Tuy nhiên mấy loài này vốn dĩ rất bình thường nên hắn không mấy quan tâm, hai chân nhẹ nhàng dụng lực, nhanh thoăn thoắt di chuyển theo phương hướng định sẵn.
Mới đó đã đi được hai canh giờ, trong bụng hơi đói, Phạm Văn Long liền chọn một bãi cỏ khô, mau chóng ngồi xuống, giở chiếc túi vải đeo trên vai lấy ra vài món đồ ăn. Nhưng vừa mới nhấm nháp vài miếng, bỗng hắn cảm nhận ngay phía sau lưng có một tia nguy hiểm rình rập. Lập tức, theo phản xạ liền nhảy vọt lên không, đu bám vào một cành cây cách mặt đất vài trượng.
Quả nhiên qua vài nhịp thở, một con Tê Ngưu điên cuồng chạy đến, tốc độ cực nhanh húc thẳng vào vị trí mà Phạm Văn Long vừa ngồi.
Con Tê Ngưu này thân hình to lớn, cơ thể chỉ duy nhất một màu đen kịt, ngay trên mũi mọc ra một chiếc sừng nhọn hoắt. Đích thực là linh thú cấp hai, thực lực xếp ngang hàng với Nhân vực cấp chín, thậm chí cấp mười.
Phạm Văn Long khẽ rùng mình, may mắn hắn phản ứng kịp thời, nếu không lỡ để con linh thú cấp hai này húc trúng, hẳn phải nếm mùi đau khổ rồi.
Tê Ngưu lao đến thấy hụt vào khoảng không, điên cuồng gầm lên, cái đầu ngọ nguậy vươn sừng húc thẳng vào đống hành lý của Phạm Văn Long, làm mấy món đồ ăn bị văng tung tóe khắp mọi nơi.
Phạm Văn Long tức giận, thầm nghĩ: “Mày dám phá bữa ăn của tao thì lấy thịt của mày ra bồi thường vậy.”
Tê Ngưu tuy là linh thú cấp hai nhưng linh trí chưa mở, chỉ biết hành động theo bản năng, do đó căn bản không thể phát hiện ra Phạm Văn Long đang ẩn nấp bên trên.
Đột nhiên, một thân ảnh từ trên cao đổ xuống, như giao long xuất động, nhằm về con Tê Ngưu phóng đến.
BINH!!!
Một quyền cực mạnh giáng thẳng vào đầu Tê Ngưu khiến nó đau đớn, điên cuồng rống lên một tiếng thảm thiết. Phạm Văn Long cũng bị dư lực phản chấn bắn ngược ra sau.
Tê Ngưu xét về lực tấn công không cao, nhưng da thịt lại cực dày, vì vậy một quyền vừa rồi vẫn chưa thể khiến nó gục ngã. Hai tròng mắt Tê Ngưu long lên sòng sọc, chiếc sừng vừa thô vừa dài chếch lên, nhắm về Phạm Văn Long chồm chân đâm tới.
Dù sao cũng là một tồn tại tương đương Nhân vực cấp mười, Phạm Văn Long không dám khinh thường, vội vàng lách qua một bên, liền đó nhanh chóng vận chuyển một vòng Đại Việt Linh Quyết, hút chân linh khí từ đan điền đổ về cánh tay, tung thêm một quyền như trời giáng ngay giữa bụng Tê Ngưu.
Lần này hắn sử dụng đến linh lực nên dĩ nhiên sức công phá vô cùng mạnh mẽ, một đòn đả bay con Tê Ngưu nặng mấy trăm cân ra xa cả chục trượng.
Bàn tay biến hóa quyền thành trảo, thân hình bỗng phiêu dật uyển chuyển, dậm nhẹ chân một cái đã lướt đến như bay, bỏ lại đằng sau một chùm tàn ảnh.
- Mãnh Long Thám Trảo!!!
Một trảo nhanh như chớp chẳng khác nào một cơn lốc nện thẳng vào vị trí đại não của Tê Ngưu.
RẦM!!!
Con Tê Ngưu bị vả một đòn ngay chính diện, cơ thể nặng nề văng tít về một góc đè sập tảng đá lớn, khẽ giẫy giụa giây lát rồi hồi sau đã nằm im, không còn thấy động tĩnh gì nữa.
Lúc này Phạm Văn Long mới tiến lại gần, chỉ thấy một bên đầu của Tê Ngưu đã vỡ vụn, lộ ra xương thịt bầy nhầy, máu tươi phun ra từng vòi lớn, nhuộm đỏ nền cỏ dại.
Phạm Văn Long đánh chết Tê Ngưu, thần sắc không hề vui mừng chút nào, ngược lại lộ vẻ nghi hoặc.
Một chiêu “Mãnh Long Thám Trảo” vừa thuần thục thi triển chính nằm trong cửu thức của Long Hổ Thần Quyền. Chứng kiến uy lực bộc phát không hề tầm thường, nhưng chẳng biết vì sao Phạm Văn Long vẫn cảm giác có điều gì đó thiếu sót, rất khó lý giải.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện