[Việt Nam] Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 15 : Thăng Long thành

Người đăng: 

.
Chìm đắm trong tu luyện một mạch đến rạng sáng hôm sau, Phạm Văn Long mới mở mắt, hai mũi thở mạnh ra hai luồng trọc khí. Qua một đêm, thương thế trên người hiện không còn nghiêm trọng, cơ bản đã hồi phục, chỉ còn vị trí trước ngực vẫn chưa hoàn toàn lạnh lặn, cần phải điều dưỡng vài ba ngày nữa. Phạm Văn Long tâm thần vừa động lập tức tiến vào đan điền. Ngay trong khí hải, vật thể nhỏ xíu kia vẫn trôi nổi giữa biển linh khí. Quan sát một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, hắn chẳng buồn để ý nữa, đứng dậy rảo bước ra bên ngoài. Cửa phòng vừa mở, từng tia nắng ấm áp chiếu rọi thẳng lên khuôn mặt anh tuấn của người thiếu niên. Phạm Văn Long hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực, không khí buổi sớm mai làm tâm trạng vô cùng thư thái, dễ chịu. Đặt chân đến Linh Chiểu Tinh đã gần nửa năm, ngoại trừ ba tháng hôn mê, những ngày còn lại đều vùi đầu vào tu luyện nên chưa có dịp thăm thú, tìm hiểu nơi đây. Hôm nay, Phạm Văn Long muốn đi ra ngoài du ngoạn một chuyến. Bản thân hắn không thể cứ ngu ngơ dựa dẫm vào lão Kim mãi được, thân phận thực sự vốn không thể để người khác phát hiện, nên chí ít cũng cần có chút hiểu biết cơ bản về An Ký Tây đại lục. Đầu tiên, Phạm Văn Long cân nhắc nên tìm ai đó dò hỏi tin tức rồi mới quyết định sau. Lát sau, hắn di chuyển về một hướng, đưa tay gõ cửa một căn phòng. Một lát, cánh cửa phòng bật mở, một thiếu niên thân hình mảnh khảnh, dáng vẻ hơi gầy xuất hiện. Người này tên là Đức Hùng, người duy nhất ở ngoại viện mà Phạm Văn Long quen biết, tuy nhiên cũng chỉ mới nói chuyện với nhau dăm ba câu, chưa thể coi là thân thiết. Theo quan sát, Phạm Văn Long nhận thấy người này tính tình rất cởi mở, có phần phóng túng. Cảnh giới tu luyện của Đức Hùng đã đạt đến Nhân vực cấp mười, nhưng mỗi lần gặp gỡ đều vui vẻ bắt chuyện với Phạm Văn Long, không vì cảnh giới thấp kém mà khinh thường hắn. Điều đó khiến Phạm Văn Long sinh ra không ít hảo cảm. Nhìn thấy Phạm Văn Long, Đức Hùng liền tươi cười nói: - Ồ, hóa ra là ngươi đó à? Phạm Văn Long ngó thấy trên bàn có vài bộ quần áo xếp gọn gàng, bên cạnh còn có một tay nải, liền hỏi: - Ngươi định đi đâu ư? Đức Hùng cười cười đáp: - Con mẹ nó chứ! Không ngờ ta lại xui xẻo vào được Thánh viện. Thế nên tranh thủ hai ngày về thăm nhà một chuyến, hehe… Hắn buông một câu chửi thề xong, nhìn Phạm Văn Long nói tiếp: - Mà không ngờ ngươi lại sở hữu đến ba linh mạch, hai hoàn mỹ, một thượng phẩm đó nha. Hôm qua ta có chứng kiến, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn kinh hãi. Ta chỉ có Hỏa linh mạch thượng phẩm, vất vả hai lần mới bon chen vào nội viện, không giống như tên biến thái nhà ngươi. Tên này đúng dạng người nghĩ gì nói nấy, Phạm Văn Long cười bảo: - Ta cũng chỉ may mắn thôi! - Con bà nó, ta chỉ cần may mắn bằng nửa ngươi có phải tốt không? Ông trời ơi!!! Sao lại bất công như vậy chứ? Nói xong hắn làm đưa tay lên đấm ngực thùm thụp, bộ dạng cực kỳ thống thiết. Phạm Văn Long đã quen với kiểu cách nói chuyện của hắn nên chỉ biết lắc đầu cười khổ. Kéo Phạm Văn Long ngồi lên ghế, Đức Hùng nhăn nhở hỏi: - Hôm nay rồng đến nhà tôm, thật quá hân hạnh rồi! Thiên tài, có chuyện gì cần ta giúp sao? Phạm Văn Long hơi đỏ mặt, vội xua tay đáp: - Ngươi buông tha cho ta được chứ! Chứng kiến bộ dáng đấy, Đức Hùng phá lên cười, không đùa giỡn nữa. Lúc bấy giờ, Phạm Văn Long mới cất tiếng: - Cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng là ta muốn ra bên ngoài một chuyến, nhưng không rõ phải làm như thế nào. Về đường xá quả thực Phạm Văn Long mù tịt, nếu cứ cắm đầu cắm cổ mà đi chẳng biết đến khi nào mới ra khỏi ngoại viện. - Ha hả, vậy ngươi tìm ta là đúng người rồi đó. Gần đây có một nơi tên cực kỳ nổi tiếng là Thăng Long thành, nhà ta cũng ở trong đó. Nếu ngươi không chê thì ta sẽ đưa ngươi đi một chuyến, đằng nào ta cũng đang chuẩn bị trở về. Nghe thấy việc của Phạm Văn Long chỉ đơn giản như con gián, Đức Hùng không thèm suy nghĩ đáp ngay. Hơn nữa, hắn cũng muốn nhân dịp này giao hảo với Phạm Văn Long, sau này vào Thánh viện ít nhiều có thể chiếu cố đến nhau. Phạm Văn Long nhìn bộ dáng cười cợt của Đức Hùng nghĩ bụng, người này tâm địa không xấu, tuy tính tình hơi thô lỗ một chút nhưng rất đáng để hắn kết giao. Nghĩ vậy Phạm Văn Long liền gật đầu nói: - Vậy phải làm phiền đến ngươi rồi! Đức Hùng mừng rỡ cười nói: - Haha, có thế chứ! Ngươi đợi ta thu dọn chút sẽ xong ngay. Khoảng một lúc sau, đã thấy cả hai sánh vai nhau bước ra ngoài. Hai người đi vòng vèo qua mấy con đường, Phạm Văn Long thầm than thở, nếu tự mình mò mẫm chắc vài ngày vẫn còn lang thang trong phạm vi ngoại viện. Trên đường, bắt gặp khá nhiều người tay xách nách mang, bộ dáng ủ rũ, đều là các cựu học viên xui xẻo bị tống cổ ra ngoài. Nửa canh giờ sau, trước mắt hai người hiện lên một cánh cổng màu xanh, ngăn cách ngoại viện với không gian bên ngoài. Vừa đến gần, chợt xuất hiện một đội quân hộ vệ nhân số ước chừng hai mươi, áo giáp chỉnh tề, một tên đứng đầu hàng nghiêm mặt quát: - Các ngươi muốn đi đâu? Mau trình thẻ bài. Trong khi Phạm Văn Long còn ngu ngơ không hiểu, Đức Hùng đã bước tới, móc trong người ra một khối lệnh bài màu xanh nhạt, to bằng khoảng bàn tay. - Ta là Đức Hùng, học viên chuẩn bị vào nội viện. Đây là thẻ bài của ta. Tên đội trưởng kia hơi kinh ngạc, vội cầm lên xem, lật qua lật lại vài cái, thấy không có vấn đề liền trả lại, định phất tay cho đi, bỗng nhìn thấy phía sau còn một người nữa liền quát: - Thẻ bài của ngươi đâu? - Con bà nhà ngươi! Nói nhẹ nhàng không được hay sao mà cứ phải quát tháo ầm ĩ lên thế hả? Đức Hùng thấy tên kia thái độ có vẻ hống hách, bực quá nhảy dựng lên chỉ tay thẳng mặt hắn mà chửi. Tên đội trưởng sợ hãi vội câm như hến, ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù sao Đức Hùng cũng sắp vào Thánh viện, xét về địa vị cao hơn bọn chúng, nếu khiến đối phương thù ghét thì cuộc sống sau này khổ rồi. Phạm Văn Long kéo tay Đức Hùng lại, bình tĩnh nói: - Thẻ bài ta không có! Tên đội trưởng kia nghe vậy, lấm lét nhìn sắc mặt Đức Hùng, rồi quay qua nhìn Phạm Văn Long. Bất chợt, hắn kinh hô: - Ngươi là Phạm Văn Long??? Phạm Văn Long thấy biểu hiện khác lạ của đối phương, ngạc nhiên hỏi: - Đúng vậy, ngươi biết ta sao? Một đoàn hộ vệ mấy mươi người nghe thấy cái tên Phạm Văn Long bỗng nhộn nhạo, sôi sục lên. Hôm qua Thánh viện chiêu sinh, tin tức truyền ra sau đó ai ai mà không rõ. Đáng nhớ nhất vẫn là những cái tên nổi bật, được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Mà Phạm Văn Long chính nằm trong số ấy, nghe nói tên thiếu niên này tuy mới ở Nhân vực cấp 6 nhưng lại sở hữu Hỏa, Thủy linh mạch hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm, được Thánh viện đặc cách tuyển thẳng vào trong nội viện. Nhận thấy đều là những nhân vật không dễ trêu chọc, tên đội trưởng vội xun xoe nói: - Được rồi! Hai vị xin mời! Các ngươi còn không mau mau mở cổng ra cho ta. Phạm Văn Long vui vẻ ôm quyền đáp lại, rồi mau chóng cùng Đức Hùng tiến ra ngoài. Đi vài bước Đức Hùng quay sang gằn giọng nói: - Mấy kẻ này chỉ giỏi ức hiếp người yếu, nếu để ta gặp lại lần sau nhất định phải nhiệt tình giáo huấn chúng một phen. Phạm Văn Long gật đầu, vừa định lên tiếng bỗng nghe thấy có tiếng ai đó gọi: - Cậu chủ! Tôi ở đây!!! Phía xa xa, đứng trước một cỗ xe ngựa là một nam trung niên, đang vẫy tay về phía hai người. Nhìn thấy người đó, Đức Hùng mừng rỡ nói: - Kia là người nhà của ta, chúng ta mau qua bên đó. Nói đoạn hắn nắm tay, kéo Phạm Văn Long chạy như bay về phía đối phương. Đến nơi, hắn ôm chầm lấy vị nam trung niên kia nói: - Chú Chiến! Đã lâu rồi không gặp. Người kia vỗ vai hắn, ôn hòa nói. - Ha ha, hôm qua nghe ngươi truyền tin về, lão gia vui mừng cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm đã sai người chuẩn bị xe ngựa bảo ta đến đón ngươi. Đức Hùng chỉ tay về phía Phạm Văn Long giới thiệu: - Giới thiệu với chú, đây là Phạm Văn Long, bạn của cháu. Cậu ấy sẽ đi cùng cháu trở về, sẵn dịp du ngoạn Thăng Long thành luôn. Đoạn hắn chỉ tay nói tiếp: - Còn đây là chú Hưng Chiến, quản gia của nhà ta. Phạm Văn Long vội thi lễ đáp: - Con xin chào chú!!! Hưng Chiến khẽ nhìn qua hai đứa nhỏ, vui vẻ bảo: - Hai đứa mau lên xe đi, chúng ta trở về nhà. Bánh xe chầm chậm chuyển động, đưa ba người tiến về hướng Thăng Long thành. Ngồi trên xe, Phạm Văn Long rất ngạc nhiên vì con ngựa đằng trước giữa trán có trồi lên một chiếc sừng, phía sau đuôi cụt ngủn, nhìn khá buồn cười. Nhịn không được hắn liền dò hỏi thì được Đức Hùng cho biết, đây không phải giống ngựa bình thường, mà là kết quả lai tạo giữa ngựa nuôi và một loại linh thú khác nên mới sinh ra hình dáng kỳ lạ đó. Linh thú!!! Lần đầu tiên Phạm Văn Long nghe đến danh từ này nên khá tò mò, tuy nhiên không dám tùy tiện lên tiếng. Giống ngựa này có cái tên rất kêu: Thiên Lý Mã, tốc độ chạy nhanh như gió, ngày có thể đi ngàn dặm. Tại An Ký Tây đại lục, Thiên Lý Mã có giá cực kỳ đắt đỏ và quý hiếm, có tiền chưa chắc đã mua nổi. Đi mãi, bỗng trước mắt ba người thấp thoáng hiện lên một bức trường thành, tường thành cao ngập trong mây, trải dài không thấy đâu là điểm cuối. - Ha ha, cuối cùng cũng về đến Thăng Long thành!!! Tiếng Đức Hùng sang sảng vang lên khiến Phạm Văn Long rùng mình, kinh thán trước quy mô khổng lồ của Thăng Long thành!!! Chương 15-2: Võ gia Chẳng mấy chốc ba người đã đến ngay dưới chân thành, càng lại gần càng khiến người ta kinh hãi bởi vẻ hùng vĩ của Thăng Long thành. Nếu đứng từ bên trên tường thành nhìn xuống, đám người đang đi lại bên dưới mặt đất trông nhỏ bé không khác gì đàn kiến. Cổng thành được xây dựng kiên cố bằng đá hoa cương, ở giữa có một tấm bảng bắt mắt, đề ba chữ: Thăng Long Thành. Phạm Văn Long trong lòng cảm thán, chỉ với một thành thị thôi đã có quy mô khủng khiếp thế này, không hiểu trên Linh Chiểu Tinh còn bao nhiêu nơi như thế nữa! Đức Hùng nhận ra vẻ kinh sợ trên mặt Phạm Văn Long, đắc ý nói: - Ngươi vốn từ nơi khác đến nên không biết, Thăng Long thành vốn là một trong những thành thị lớn nhất tại An Ký Tây đại lục này, lại nằm ngay trong phạm vi của Thánh viện, vậy nên còn có một cái tên khác là Thánh thành. - Thánh thành!!! Phạm Văn Long gật gù, thò đầu ra quan sát khung cảnh xung quanh. Hai bên cổng thành có đội quân binh sĩ thủ vệ, hàng ngũ chỉnh tề, người nào người nấy phát ra cỗ khí thế uy nghiêm, oai vệ. Khẽ phóng cảm ứng, con ngươi Phạm Văn Long co rụt lại, toàn bộ đội ngũ kia không ngờ đều là cường giả Nhân vực cấp 10, trong đó có một kẻ khủng bố hơn, cảnh giới nông sâu thế nào nhìn không rõ. Xem ra thật xứng với cái danh Thánh thành, đến vài tên binh lính đứng canh cửa đã lợi hại đến như thế rồi. Chiếc xe chở ba người chậm rãi tiến vào thành. Vừa vào bên trong đã thấy khắp nơi vang lên tiếng người cười cười nói nói, huyên náo cả một vùng. Hai bên đường, cơ man những sạp nhỏ được dựng lên, bày bán đủ loại hàng hóa khác nhau, muôn hình vạn trạng, trong số đó có rất nhiều thứ mà Phạm Văn Long lần đầu tiên trông thấy. Phạm Văn Long suy nghĩ một chút liền quay vào nói: - Đức Hùng! Cho ta xuống đây được rồi! Sắp về đến nhà, Đức Hùng đang hưng phấn bỗng nghe Phạm Văn Long nói thì chưng hửng, trừng mắt bảo: - Không được! Ngươi nhất định phải về nhà ta một chuyến! Sau đó ta sẽ đưa ngươi đi thăm thú Thăng Long thành. Nếu từ chối sau này đừng coi ta là bạn nữa, hừ!!! Tuy tiếp xúc khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Phạm Văn Long rất thích cái tính tình bộc trực, nghĩ gì nói nấy của tên này. Thấy thái độ hắn kiên quyết, Phạm Văn Long đành mỉm cười, gật đầu đồng ý. Dòng người ngược xuôi nườm nượp như nước, chiếc xe chở ba người chạy qua mấy khu phố, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt viện. Bên ngoài cửa lớn có đặt hai con sư tử đá, bên trên treo một dãy đèn lồng, ở giữa là một tấm biển có duy nhất một chữ Võ, được đề bằng vàng ròng, trông cực kỳ xa hoa. Nhìn sự tráng lệ bên ngoài, Phạm Văn Long nghĩ bụng: “Hóa ra tên tiểu tử này họ Võ, gia cảnh hẳn là dòng dõi con nhà quyền quý.” Ba người vừa bước xuống ngựa, hai tên gia nhân đứng canh cửa vội chạy đến, cúi đầu nói: - Xin chào đại thiếu gia!!! Xin chào Hưng Chiến đại nhân! Đức Hùng quay sang nhìn Phạm Văn Long cười hì hì, vung tay bảo: - Các ngươi lui xuống đi. Sau đó, Hưng Chiến đi trước, Đức Hùng và Phạm Văn Long theo sát phía sau, nhanh chóng tiến vào. Một lát, cả ba đã đến đại sảnh. Vừa bước vào đã thấy ngay một người trung niên ngồi trên ghế, người này dáng vẻ hơi mập mạp, mặt vuông mày rậm. Nhìn thấy nam trung niên kia, Đức Hùng liền chạy ào tới, ôm chầm lấy lão vui mừng reo lên: - Cha!!! Hóa ra người này chính là cha của Đức Hùng, tên Võ Văn Nghị. Văn Nghị vuốt mái tóc con, yêu thương nói: - Mới có hai năm mà thằng nhóc này đã lớn vậy rồi à? Mau đứng dậy để ta xem có khác gì không? Đức Hùng bật dậy, xoay xoay vài vòng, cười nhăn nhở đáp: - Con của cha vẫn giỏi giang, tuấn tú như xưa, hehe… Võ Văn Nghị cười ha hả, mắng yêu con: - Vẫn chứng nào tật đấy! Cái thói ba hoa chưa thể sửa được. Nhìn gia đình hai người cha con đoàn tụ, bất giác Phạm Văn Long khóe mắt cay cay. Hắn cũng có cha, có mẹ nhưng không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Chẳng ngờ chi tiết nhỏ ấy đã thu vào trong mắt của Võ Văn Nghị, lão nhìn Phạm Văn Long rồi hỏi: - Đây là bạn của con à? Nãy giờ quên mất còn có Phạm Văn Long đứng đó, Đức Hùng hơi xấu hổ, vội tiến đến, cầm tay hắn kéo lại trước mặt cha hưng phấn nói: - Dạ, đây là bạn học của con, hắn cũng được tiến vào Thánh viện, tên Phạm Văn Long. Lời vừa thốt ra khiến Văn Nghị và cả Hưng Chiến đứng kế bên kinh nghi, bởi đảo mắt đã nhìn ra ngay cảnh giới tên nhóc kia mới chỉ Nhân vực cấp 6, sao đủ thực lực vào Thánh viện. Tuy nhiên vốn già đời sảnh sỏi nên nét nghi hoặc đó chỉ thoáng qua rồi tan biến, Văn Nghị nhìn Phạm Văn Long cười nói: - Nếu vậy cháu cứ coi đây như nhà của mình, tùy ý hành sự. À, phải rồi, hai ngày nữa vào Thánh viện, hi vọng ở cháu sẽ chiếu cố đến thằng nhóc này một chút. Phạm Văn Long khiêm nhường đáp: - Vâng, cháu xin ra mắt bác! Đức Hùng hí hửng, định mở miệng khoe khoang việc Phạm Văn Long sở hữu hai linh mạch hoàn mỹ và một linh mạch thượng phẩm cho cha nghe. Nhìn điệu bộ đó, Phạm Văn Long vội nắm chặt cánh tay hắn, lắc đầu ra hiệu. Việc bản thân trở thành tâm điểm chú ý vốn không phải điều Phạm Văn Long muốn, hơn nữa hắn cũng không phải dạng người thích khoe mẽ. Đức Hùng thấy vậy thì chưng hửng, đành bỏ qua không đề cập đến nữa. Võ Văn Nghị nhìn hai đứa trẻ khoát tay bảo: - Hai đứa mau đi tắm rửa rồi trở lại dùng cơm, nhất định hôm nay ta sẽ uống một trận thật thống khoái, phải không Hưng Chiến? Hưng Chiến cười vang đồng ý, liền rảo chân đi ra, sai hạ nhân chuẩn bị. Không để cho Phạm Văn Long có cơ hội từ chối, Đức Hùng liền kéo hắn về phía phòng mình, vừa đi vừa nháy mắt cười cợt: - Về phòng ta, hai chúng ta cùng tắm chung, hí hí… Cái tên tiểu tử này lúc nào cũng có những chủ ý khiến cho người khác đau đầu. Không biết đi theo hắn là họa hay phúc đây? Phạm Văn Long cười khổ não. Sau khi nghỉ ngơi, mọi người tập trung về đại sảnh dùng cơm. Hai cha con Đức Hùng rôm rả nói chuyện, chủ yếu nghe Đức Hùng kể về cuộc sống của hắn ở ngoại viện trong hai năm qua. Võ Văn Nghị có vài lần dò xét thân phận của Phạm Văn Long nhưng đều bị hắn trả lời mơ mơ hồ hồ khiến lão mê hoặc. Biết đối phương không muốn nói nên lão cũng không tiện hỏi thêm nữa. Hai cha con hội ngộ, cùng với kết quả thi vào Thánh viện khiến Võ Văn Nghị cực kỳ vui mừng, nâng chén uống với Hưng Chiến liên miên không dứt. Khoảng hơn canh giờ sau lão đã ngà ngà say, liền được Hưng Chiến dìu về phòng nghỉ ngơi. Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Đức Hùng nhìn qua Phạm Văn Long khoác vai bảo: - Được rồi, bây giờ ta dẫn ngươi đi dạo quanh Thăng Long thành nhé! Tối nay nhất định sẽ đưa ngươi đến Kỳ Duyên Viện, các em gái ở đó người nào người đấy đều là cực phẩm đó, haha. Hắn cười dâm đãng khiến Phạm Văn Long nổi da gà, chẳng ngờ cái tên này còn có sở thích ấy. Hai người vừa bước ra cửa đã có một xe ngựa đứng đợi sẵn. Cả hai bước lên xe, Đức Hùng liền ra lệnh chạy thẳng đến khu chợ ngoài cửa đông, theo lời hắn nói đây chính là nơi buôn bán náo nhiệt nhất trong Thăng Long thành. Chiếc xe ngựa chạy như bay, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Bước xuống xe, nhìn kẻ mua người bán đi lại tấp nập trước mắt khiến Phạm Văn Long trong lòng hơi rung động. Cảnh tượng này thật giống như ở quê nhà…!!! Thấy bộ dáng thất thần của Phạm Văn Long, Đức Hùng huých một cái cười cười bảo: - Ngươi bị sao đó? Hay đang để ý đến em gái nào hả? Mau chỉ cho ta xem, con mẹ nó, ta sẽ bắt về nhốt vào phòng cho ngươi khoái lạc ba ngày ba đêm, hắc hắc… Phạm Văn Long vội xua tay, sợ tên này lại nghĩ bậy bạ: - À, ta nhớ chuyện cũ thôi. Không có gì nữa, chúng ta mau đi xem. Dạo qua một vòng các khu phố, đâu đâu cũng thấy bày bán đủ mọi mặt hàng, cực kỳ náo nhiệt. Phạm Văn Long cảm ứng nhận ra những người ở đây đều có cảnh giới tu luyện rất thấp, chỉ ở Nhân vực cấp 4, 5 đổ xuống mà thôi. Hắn hơi ngạc nhiên, về sau được Đức Hùng giải thích: - Những người dân này vốn tư chất tu luyện rất thấp kém, nên cả đời chỉ dậm chân ở mấy cảnh giới đó. Cũng có nhiều kẻ thiên phú không tệ, song gia cảnh nghèo túng, không đủ khả năng bước tiếp trên con đường tu luyện. Nghe xong Phạm Văn Long cảm khái, xem ra ở Trái Đất hay ở Linh Chiểu Tinh cũng có sự phân chia giai cấp, địa vị sang hèn. Ngoài ra, hắn biết thêm được một thông tin, ở các hành tinh giống như Linh Chiểu Tinh, mọi người đều trao đổi hàng hóa với nhau bởi một thứ gọi là linh đồng để thay thế cho tiền tệ. (cái này e lấy từ tên gọi VN đồng ra nhé mấy bác ) Linh đồng vốn là một loại khoáng thạch, tồn tại trong tự nhiên, bản thân nó tràn ngập thiên địa linh khí, đối với người tu luyện có tác dụng cực lớn. Linh đồng sau quá trình sàng lọc tạp chất sẽ được gia công theo hình dáng nhất định, kích thước to bằng đầu ngón tay cái. Vì tồn tại trong tự nhiên, bản thân mỗi linh đồng cũng chứa các nguyên tố khác nhau như kim, mộc, hỏa, thủy, lôi, hắc ám, quang minh... thế nên sẽ có những màu sắc tương ứng. Ví dụ như mộc linh đồng sẽ có màu xanh lá, hỏa linh đồng sẽ có màu đỏ, địa linh đồng sẽ có màu xám nâu… Mỗi người tu luyện có thể tận dụng linh khí tồn tại trong linh đồng, sau đó ngồi xuống hấp thụ sẽ có nhiều lợi ích không nhỏ. Tuy nhiên, lượng linh khí tồn tại trong mỗi linh đồng không nhiều nên cần có số lượng cực lớn, mà chỉ các con nhà quyền quý, giàu nứt đố đổ vách mới có loại tu luyện ưu đãi này. Ngoài ra linh đồng còn có công dụng chính là nguyên liệu cần thiết để chế tạo binh khí, linh cụ và bố trí linh trận. Cho nên linh đồng trở thành thứ quan trọng bậc nhất tại các hành tinh, có giá trị rất cao. Phạm Văn Long than thở mãi, nói như vậy hiện tại hắn còn nghèo hơn cả mấy người ngoài kia, đến cả một linh đồng cũng không có trong túi. Dạo quanh khu chợ cho đến khi trời sẩm tối, Đức Hùng liền kéo tay Phạm Văn Long nói: - Vui chơi thế đủ rồi, bây giờ chúng ta qua Kỳ Duyên Viện, đảm bảo sẽ cho ngươi mở mang kiến thức, hắc hắc… Nghe cái giọng cười dâm đãng của hắn, không cần hỏi cũng biết đang nói đến địa phương nào rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang