[Việt Nam] Đại Việt Truyền Kỳ

Chương 10 : Thánh viện chiêu sinh

Người đăng: 

.
Một tháng sau, tại một khoảng không gian vô cùng rộng lớn hiện lên một biển người, số lượng khủng bố ước chừng lên đến cả vạn. Bóng người lúc nha lúc nhúc, chen chúc nhau, tạo nên tràng cảnh huyên náo dị thường. Phía xa xa, ở một góc khuất, xuất hiện thân ảnh một người thanh niên dong dỏng cao, hắn dựa lưng vào thân cây, thần sắc có nét mờ mịt nhìn về biển người. Không ai khác chính là Phạm Văn Long, hiện tại trong lòng đang ba đào song dữ, dường như không tin nổi khung cảnh trước mặt. Không ngờ số lượng thí sinh tham gia vào Thánh viện lại đông đảo khủng khiếp như thế. Dù vốn là người trầm tĩnh như nước nhưng đối diện tràng cảnh này Phạm Văn Long cũng phải nhảy dựng lên. Hôm nay, hắn khoác trên người một chiếc trường bào màu xanh nhạt, nhìn vóc dáng dễ nhầm tưởng một gã thư sinh hơn là con nhà luyện võ. Bộ đồ này do sư phụ của Thanh Hằng sai người mang đến cho hắn, khá vừa vặn với số đo trên cơ thể. Không riêng gì Phạm Văn Long, tất cả mọi người có mặt tại đây đều mang trên mình trang phục y chang hắn. Qua dò hỏi biết thêm thông tin khu vực ngoại viện vốn được chia thành tám khu riêng biệt, mà nơi hắn ở chỉ thuộc một trong số đó. Vì tránh sự nhầm lần nên người phụ trách mỗi ngoại viện chọn một màu sắc trang phục đồng nhất cho học viên, bao gồm trắng, đen, xanh, đỏ, vàng, lục, lam, tím. Nhớ lần đầu đặt chân đến nơi đây, Phạm Văn Long mới vỡ lẽ vì sao tất cả những ngôi nhà hắn đi qua đều được sơn màu xanh. Càng tìm hiểu hắn càng thấy toát mồ hôi bởi quy mô khủng bố của Thánh viện. Chỗ này đây mới chỉ là một trong tám ngoại viện, số học viên cộng với thí sinh từ bên ngoài đến con số phải trên dưới một vạn, nếu tổng chung cả tám khu ngoại viện chẳng phải vượt qua tám vạn người sao? Mà chỉ tiêu của Thánh viện vốn chỉ có hai ngàn suất, tỉ lệ một chọi bốn mươi, đến kẻ ngu cũng đoán được cạnh tranh sẽ diễn ra khốc liệt thế nào. Nhớ lại tháng trước, sau lần đánh bại Lê Quốc Trung thì không thấy bà cô Thanh Hằng đến quấy rầy nữa. Có lẽ cô nàng cũng bận rộn chuẩn bị cho kì thi vào nội viện nên không có thời gian rảnh rỗi “chăm sóc” hắn. Sau trận chiến, Phạm Văn Long lại cắm đầu cắm cổ lao vào tu luyện, những tưởng trong vòng một tháng mau chóng vượt qua bình cảnh tầng thứ nhất, tiến vào cảnh giới cấp hai Đại Việt Linh Quyết, nhưng rốt cuộc mãi không thành công. Đúng như theo lời lão Kim nói, càng về mức độ sau, thì độ khó khăn tăng lên càng cao. Đại Việt Linh Quyết dậm chân tại chỗ khiến Phạm Văn Long thất vọng đôi chút, nhưng hắn hiểu làm người không nên quá miễn cưỡng, dục tốc bất đạt, cần phải đi từng bước một mới vững chắc. May mắn khoảng vài ngày trước, phương diện tu luyện có thành tựu mới, hắn từ Nhân vực cấp 5 đột phá thành công tiến lên cấp 6. Phạm Văn Long ngả lưng dựa vào thân cây, trong lòng đang có nhiều suy tính. Mặc dù bản thân đã đạt đến Nhân vực cấp 6 nhưng so với chất lượng thí sinh tham dự rõ ràng tu vi của hắn thấp kém nhất. Một đám thí sinh nhìn Phạm Văn Long nghi hoặc không hiểu với cảnh giới đó tại sao hắn lại được phép xuất hiện ở đây. Đưa năm ngón tay túm đại một đứa bình thường nhất trong biển người này cũng vượt trội hơn hắn ít nhất ba đến bốn cấp rồi. Ở thế giới này vốn cường giả vi tôn, bởi vậy chẳng ma nào thèm tiến lại bắt chuyện với hắn cả. Đặc biệt trong đám đông hiện lên một vài cái tên nổi bật, tuổi còn trẻ nhưng cảnh giới đã đạt đến cấp 12, 13, có vài kẻ biến thái hơn đã ở ngưỡng Nhân vực cấp 14, 15. Xem ra rất có khả năng sẽ xuất hiện cường giả Linh cấp cũng không chừng! Ở độ tuổi này, muốn đạt đến Linh cấp không hề dễ dàng, những kẻ đó hoặc thiên phú kinh người, hoặc là con cháu đại gia tộc nào đó mới dư đủ tiềm lực bồi dưỡng ra. An Ký Tây đại lục diện tích rộng lớn vô biên, nhân tài như lá rụng mùa thu, mỗi lần Thánh viện chiêu sinh đều diễn ra cảnh cạnh tranh khốc liệt. Hầu hết các anh tài trẻ tuổi khắp mọi nơi trên An Ký Tây đại lục đã hội tụ về đây. Biển người bao la nhưng liệu được mấy ai đủ tư cách đặt chân vào Thánh viện? Tuy cơ hội rất nhỏ, dù không có nhiều hi vọng nhưng đây cũng là dịp tốt để cọ xát, trau dồi học hỏi kinh nghiệm. Không một ai chịu bỏ cuộc cả. Hơn nữa nếu nhân dịp này thiết lập được vài mối quan hệ, không chừng ngày sau sẽ thu lại đó lợi ích bất ngờ. Vì số lượng thí sinh tham dự tại ngoại viện quá đông nên Thánh viện quyết định chia nhỏ đám thí sinh thành tám khu khác nhau, phân bố dựa theo bát quái trận đồ. Trung tâm trận đồ được xây dựng thành một đài cao, cách mặt đất hơn mười trượng, đường kính khoảng năm mươi trượng, xung quanh mép đài có tám cửa, gồm tám chiếc cầu chạy thẳng xuống mặt đất, liên kết với các quẻ tương ứng. Trên bình đài, một vị trí trang trọng được đặt ba chiếc ghế đá, hiển nhiên là nơi an tọa dành riêng cho các vị giám khảo đến từ Thánh viện. Đợi mãi cho đến khi trên không trung đột nhiên xuất hiện ba người. Lập tức khu vực bên dưới nhộn nhạo hẳn lên, nhao nhao phóng tầm mắt hướng về ba nhân vật kia. Trong ba người có hai nam một nữ, bao gồm một vị lão già râu tóc bạc phơ, thần sắc uy nghiêm, một nam nhân độ tuổi trung niên gương mặt cương nghị, còn lại là một thiếu phụ có diện mạo khá xinh đẹp. Không khí vốn đang huyên náo nhưng trước sự xuất hiện của ba người trên liền lập tức im ắng, không một ai dám lớn tiếng hò hét nữa. Đứng gần Phạm Văn Long, một kẻ sau khi nhìn lên trời, vội quay sang vỗ vai người bạn đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: - Ngươi có biết họ là ai không? Kẻ kia dường như hiểu biết rộng hơn, ánh mắt rạo rực nhìn lên, mấp máy môi thì thào nói: - Đồ ngu! Ngươi không thấy họ lăng không đó sao, tất cả ba người đều là cường giả Vương cấp trở lên. Tên còn lại vội câm như hến, thần sắc trở lên sùng bái. Vương cấp – cảnh giới tu luyện khiến bao người mơ tưởng, khi đạt đến cấp độ này tự nhiên sẽ có những lĩnh ngộ phi thường, mà lăng không phi hành là một trong số đó. Hít một ngụm khí lạnh, Phạm Văn Long vội phóng cảm ứng lên trên ba người, nhưng với cảnh giới Nhân vực cấp 6 quá bé nhỏ của hắn, chỉ mơ màng nhận thấy xung quanh cơ thể họ tản ra một cố linh khí mờ ảo, không thể tiến tới dò xét. Đó là cảnh giới Vương cấp ư? Thật đáng để ngưỡng mộ! Lần đầu được nhìn cảnh tượng ngoạn mục như vậy nên Phạm Văn Long khá kích động. “Nhất định một ngày nào đó ta sẽ mạnh mẽ vượt qua họ!” Là tiêu điểm của hàng vạn ánh mắt, ba người kia không hề biểu lộ chút cảm xúc, quay qua trao đổi với nhau chuyện gì đó rồi vị nam nhân độ tuổi trung niên quay xuống nhìn đám thí sinh cất giọng sang sảng nói: - Xin chào! Ta là Quang Anh, còn đây là Hồ Diệu Linh tiên tử. Chúng ta đều là giảng viên của Thánh viện. Hắn đưa tay chỉ về phía thiếu phụ giới thiệu, cuối cùng hướng qua vị lão già tóc bạc, cung kính nói: - Còn đây là Lê Châu trưởng lão! Hôm nay đích thân người sẽ phụ trách việc chiêu sinh tại nơi này. Tất cả các ngươi hãy cố gắng biểu hiện cho tốt! Bây giờ nghe kỹ đây, hình thức chiêu sinh được tiến hành như sau: Ở khu vực này hiện có hơn một vạn thí sinh, sẽ được chia thành 8 cửa tính theo Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn. Như vậy mỗi cửa sẽ có khoảng ba ngàn người. Cứ theo thứ tự mỗi lượt sẽ có 8 người bước lên đài dự thi. Hắn chỉ tay về phía đài cao nơi trung tâm, ngừng một chút nói tiếp: - Đầu tiên sẽ dành cho hệ Đấu sĩ thi trước. Nếu xui xẻo thất bại có thể chờ đợi để tham dự kỳ thi của hệ Pháp sư. Nếu vẫn không được chọn phải lập tức quay về ngoại viện tu luyện, còn đối với các cựu học viên nếu vẫn thất bại hãy mau chóng thu xếp hành trang rời khỏi đây ngay, không được chậm trễ. Lời hắn nói ẩn chứa linh lực hùng hồn, dù đứng ở bất cứ vị trí nào cũng đều nghe rất rõ ràng. Bầu không khí cực kỳ im ắng, người nào người nấy đều cố dỏng tai lắng nghe không dám bỏ sót từ nào. Đám người Lê Châu trưởng lão bay về phía đài cao, tiến đến ngồi trên ba chiếc ghế được chuẩn bị sẵn. Lấy Lê Châu trưởng lão làm trung tâm, hai người Quang Anh và Hồ Diệu Linh phân thành trái phải mỗi vị một bên. Sau một hồi chuông ngân vang như sấm động, lần lượt các thí sinh đăng ký bước lên đài dự thi. Hiện tại là bài thi dành cho hệ Đấu sĩ nên thử thách Thánh viện đặt ra chính là kiểm tra sức mạnh và phòng ngự của mỗi thí sinh. Cụ thể đặt giữa đài cao xuất hiện một chiếc trống cực lớn, đặc biệt trên bề mặt trống nổi lên một đồ hình phức tạp, khó hiểu. Thí sinh chỉ cần dùng hết sức mạnh đánh vào mặt trống, ngay tức khắc trên đó sẽ hiện ra một con số, 100 điểm trở lên được tính là vượt qua. Còn kiểm tra phòng ngự đơn giản hơn, một tấm thảm rộng hơn một trượng được trải dài trên mặt đất, trên mặt thảm vẽ một đồ án mô phỏng theo hình lưỡng nghi bát quái, thí sinh đứng trên tấm thảm càng lâu thì năng lực phòng ngự được đánh giá càng cao, tối thiểu cần duy trì mười lần hô hấp. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng sau mười lượt thi đầu không ngờ chỉ duy nhất một người miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Lại thêm mười lượt khác lần lượt đi lên, tám mươi người nhưng không ngờ chỉ thêm hai thí sinh vượt qua, hiện tại số điểm cao nhất hiện trên mặt trống thuộc về người đầu tiên 106 điểm. Kiểm tra diễn ra rất chóng vánh, hơn ba canh giờ sau, số lượng thì sinh đã vơi quá nửa song không ngờ chưa đến bảy mươi người đạt đủ tiêu chuẩn vào Thánh viện. Vậy nhưng cả ba vị giảm khảo đều chưa tỏ thái độ gì, bởi họ tin rằng những kẻ mạnh thường ấn giấu phía sau, con số ban đầu chưa nói lên điều gì cả. Ngồi trên ghế, vị trưởng lão tên Lê Châu hai mắt khép hờ giống như đang ngủ, dường như mọi diễn biến của cuộc thi không đáng để lão bận tâm. Ở một góc xa, Phạm Văn Long nhìn đám người đi đi lại lại khiến tâm thần hơi nôn nóng bất an, hắn cảm nhận thực lực bọn họ không hề thấp, đều đạt Nhân vực cấp 9, cấp 10 đổ lên, thế nhưng tỉ lệ thành công chưa đến một thành. Hơn nữa muốn vượt qua cần phải đạt đủ điều kiện của cả hai bài kiểm tra, nếu một trong số đó thất bại coi như bị loại tư cách dự thi. Phạm Văn Long vội truyền âm liên lạc với lão Kim: - Lão Kim, ngươi xem ta có thể vượt qua được hay không? Chiếc trống và tấm thảm kia lần đầu tiên ta nhìn thấy. Lập tức, tiếng lão Kim mang vẻ lười biếng đáp: - Đó chính là những thứ do Linh cụ sư sáng chế, dùng để kiểm tra tiềm lực thí sinh. Ngươi đừng coi thường chiếc trống đó, dù sơ giai Vương cấp muốn phá hủy cũng không phải dễ dàng đâu. Theo ta cảm nhận dù Nhân vực cấp 9, cấp 10 muốn đạt 100 điểm cũng rất khó, nhất định phải có bản lĩnh thực sự. Còn cái tấm thảm kia khi ngươi tiến vào lập tức sẽ sinh ra lực hút cực lớn, muốn đứng vững trong đó rất khó khăn đấy. Phóng mắt hơn vạn người ở đây phỏng chừng chỉ được hơn trăm kẻ vượt qua thôi. Nghe lão Kim giải thích, Phạm Văn Long há hốc mồm, nói như vậy chẳng phải bảo hắn không có cơ hội ư? Như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn, lão Kim lại nói: - Ngươi chưa hẳn đã hết cơ hội đâu, tuy ngươi mới chỉ ở Nhân vực cấp 6 nhưng đã luyện thành công cảnh giới đầu tiên của Đại Việt Linh Quyết, xét thực lực không kém so với cấp 8, nếu dùng hết sức tung ra một đòn chắc cũng có chút hi vọng. Tuy nói cần đủ 100 nhưng nếu biểu hiện xuất sắc tất nhiên sẽ được ba tên giảm khảo kia chú ý. Mà ta cũng chỉ phỏng đoán thôi, kết quả thế nào thật quá khó nói. Luyên thuyên một hồi rốt cuộc chẳng thấy lão đưa ra được ý kiến gì hay ho. Vốn có phần lo lắng nhưng Phạm Văn Long vẫn đặt lòng tin vào bản thân. Tình huống xấu nhất là bị loại nhưng hắn còn cơ hội hai năm sau nữa, tin rằng bằng ấy thời gian thực lực sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều, không cần quá bận tâm, suy tính trước sau như thế này. Đang trầm tư, bỗng đám người xung quanh đài đột nhiên náo loạn, âm thanh kinh hô vang khắp mọi nơi: - Cái gì? Người kia đánh được 168 điểm ư? - Hắn là quái vật nào vậy? - Mấy năm trước, nghe nói một tên sơ giai Linh cấp đánh trống đạt 182 điểm, vậy tên trên đài kia xem chừng đã ở Nhân vực 15, thật đáng sợ!!! - Ta xem tuy hắn sở hữu lực tấn công khủng bố nhưng phòng ngự chưa biết thế nào. - Ta biết hắn, hắn tên là Trần Công Minh. - … Những tiếng ồn ào bán tán vào ra không ngớt, bao ánh mắt hướng về kẻ trên đài, hâm mộ có, kinh sợ có và ghen tị càng chiếm nhiều hơn. Chỉ một lát, sự bùng nổ lại vang lên, không ngờ kẻ kia có thể đứng trong trận đồ vừa vặn mười tám nhịp hô hấp. Phạm Văn Long nheo mắt nhìn, dần cảm thấy áp lực ngày một nặng nề hơn. Quả đúng như dự đoán, càng về sau những nhân vật lợi hại xuất hiện càng nhiều. Sau tên Trần Công Minh kia, xuất hiện thêm không ít những kẻ khác khiến mọi người kinh hãi. Có một tên biến thái đạt 208 điểm đánh trống và hai mươi ba nhịp hô hấp đứng trong trận đồ, khiến toàn thể rúng động. Hiển nhiên hắn đã đạt đến Linh cấp, có khả năng là trung giai Linh cấp. Núi cao còn núi khác cao hơn!!! Số lượng thí sinh cứ thế vơi dần, hiện chưa dự thi còn khoảng một ngàn người. Đứng dưới tán cây, Phạm Văn Long ưỡn thẳng lưng, phủi lớp bụi vương trên áo, hắn tiến bước về phía đài cao. Mọi người vốn không chú ý đến nhưng khi thân ảnh hắn tiếp cận bậc thang định từ cửa Khảm đi lên, bỗng một tiếng kinh hô cất lên: - Hả? Không phải ta hoa mắt chứ? Một đứa Nhân vực cấp 6 cũng định lên đài dự thi sao? Hahaha… Hắn vừa cất tiếng liền thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Lập tức, cả ngàn con mắt phóng vút về phía Phạm Văn Long, khi nhìn rõ tu vi của hắn ai nấy phá lên cười hô hố như đang bắt gặp một trò vui. Giữa tiếng xì xèo bàn tán bên tai, Phạm Văn Long vẫn bình tĩnh bước lên. Đứng trên đài cao, mái tóc người thiếu niên phất phơ bay trong gió, gương mặt anh tuấn, tiêu sái vô cùng khiến một vài thiếu nữ đỏ mặt, vội vàng quay đi. Vị giảm khảo Quang Anh liếc nhìn đã nhận ra cảnh giới của Phạm Văn Long, tuy hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh biến mất, hỏi: - Ngươi là Phạm Văn Long? Phạm Văn Long gật đầu bình thản đáp: - Tiền bối, ta là Phạm Văn Long! Xin được dự thi!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang