[Dịch]Đại Viên Vương- Sưu tầm
Chương 2 : Song nữ đấu, Thái Giám Vương
.
Lệ Khuynh Thành phất đao cười khẽ,”Nghe danh nữ vũ thần đã lâu, hôm nay được gặp mặt thấy Tàng tỷ tỷ quả nhiên phong thái dịu dàng uyển chuyển ai thấy chẳng say mê.” Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
Tàng Dạ Linh hơi hơi cau mày,thủng thẳng hỏi:”Vị muội muội này chẳng biết từ phương nào đến,vì sao cứ nhất định muốn khiêu chiến Dạ Linh?”
Hai bên đều bộc phát khí thế,trong lời nói cũng ẩn chứa giao phong, kỳ thật chẳng ai dám khinh thường đối phương. Vừa rồi giao thủ mấy chiêu,đều đã hiểu rõ thực lực của đối thủ, không khỏi than trời sinh đại địch.
Lệ khuynh Thành thầm nghĩ :”Mình chẳng biết trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả ở sư môn mới tu thành Vô Sinh Sát Đao, vẫn tự cho rằng đao pháp này khó có thể có người thứ hai trong thiên hạ sánh được. Không ngờ Tàng Dạ Linh không hổ là một đời truyền nhân của Ngũ Ngục Đao Kinh, lại có thể luyện đến tam ngục trong ngũ ngục, thực lực khác hẳn biểu hiện ôn nhu bề ngoài của nàng!”
Tàng Dạ Linh còn kinh hãi hơn cả Lệ Khuynh Thành.,Từ nhỏ nàng đã được Yêu suất của bản tộc chọn làm người tu luyện bảo điển trấn tộc của Ngột Tư Tộc .Hơn mười năm bế quan khổ tu, tiếp thu sự chỉ điểm của siêu nhất lưu cao thủ trong tộc, tự phụ thiên hạ ngoại trừ cái tên Thái Tuyền Thương đẹp trai tài giỏi, trong mắt không người kia thì chẳng ai trong giới trẻ tuổi tại Trung thổ bì kịp nàng.Thật không nghĩ tới bỗng nhiên lại xuất hiện một Lệ Khuynh Thành có tu vi mạnh mẽ tuyệt không dưới nàng. Tàng Dạ Linh vài lần không nhịn được ý nghĩ sử dụng Kim Hi Li diễm phủ. thật sự muốn xem đối thủ này đến tột cùng đạt tới cấp độ nào so với ước lượng của mình.
Vương Phật Nhi từ giữa không trung lao xuống, cơ hồ cách mặt đất khoảng bốn năm thước, thì Ma Ngoan mới ngừng bay. Hắn trông thấy Lệ Khuynh Thành hoa trường đao lên hóa thành một dải cầu vồng, lại có những biến hóa không sao hiểu nổi trong điều kiện tưởng như không thể. Đao quang phân chia thành hai ba đạo hàn quang, hóa thành hai con chim hàn tước sống động như thật.
“Chưa bao giờ thấy Khuynh Thành sử dụng chiêu số kỳ diệu như vậy. Xem ra vài lần gặp trước đây, nàng còn chưa xuất ra chân chính thực lực a!”
Vương Phật Nhi cực kỳ kinh ngạc, biết lúc này không tiện quấy rầy hai người chiến đấu nên đành đứng qua một bên lẳng lặng quan sát trận chiến
Trong tay Tàng Dạ Linh cũng không có cây hoàng kim cự phủ vốn tạo nên hình ảnh của nàng. Nữ vũ thần lúc này chỉ cầm một thanh Tú Loan bảo đao, thân đao như tờ giấy mỏng manh dị thường, rung rung trong gió theo một tần suất thần bí.
Mặc dù Tàng Dạ Linh cực kỳ kiêu ngạo nhưng nhìn thấy một đao này của Lệ Khuynh Thành cũng không khỏi thôt lên một tiếng: Hảo ! Đao quang của Lệ Khuynh Thành mỗi khi tiến lên một tấc thì lại biến thành một dải cầu vồng, rồi phần chia ra làm hai ba điểm hàn quang , hàn quang chấn động giống như khi chim non chui ra khỏi vỏ trứng vậy, rồi một con hàn tước bay ra.
Khi đao quang của Lệ Khuynh Thành đến cách Tàng Dạ Linh khoảng năm thước thì đã có đến trên ba mươi con hàn tước bay dập dờn trong không trung,cực kỳ linh hoạt.
Tàng Dạ Linh cũng không dám để những con Hàn Tước đáng yêu đó chạm vào người. Những con chim này đều do Lệ Khuynh Thành sử dụng Vô Sinh Sát Đao huyễn hóa ra, con nào cũng đều ẩn chứa lực Hủy diệt có thế tàn phá tiêu hủy hết thảy mọi sinh cơ. Nàng khẽ nhún chân bay lên trên không trung, hét lên một tiếng, tức thì xuất hiện một vầng hào quang sáng như ngọc bao phủ bên ngoài thân thể.
“Nam Thiên Quang Minh Ngục!”
Nam Thiên Quang Minh Ngục đúng là sát chiêu hàng đầu của Ngũ Ngục Đao Kinh có lực lượng quá mức mạnh mẽ cũng giống như Đại Nhật Kim Diễm do Đại Nhật Như Lai Gia Trì Thần Biến huyễn hóa ra, tuy cách làm có khác nhưng kết quả thì giống như nhau. Chỉ có điều Nam Thiên Quang Minh Ngục có thể hóa thành Quang Minh Ngục Hải trải dài vô tận tạo ra hoàn cảnh chiến trường có lợi nhất cho người sử dụng.
Trong sát na đó, quang diễm đã phủ kín mặt đất chung quanh Tàng dạ Linh, vố số quang cầu màu vàng cháy sáng có nhiệt độ vô cùng cao nổ đùng đùng như pháo. Những con Hàn tước mang đầy sát ý của Lệ Khuynh Thành tiếp xúc với làn sóng kim quang nặng như núi này thì đều kêu lên rền rĩ rồi tan thành hư vô.
Tuy Tàng Dạ Linh có thể đánh tan những con Hàn tước do đao khí phân hóa ra nhưng lại không có cách nào sử dụng lực lượng Nam Thiên Quang Minh Ngục để áp chế thanh trường đao trong tay Lệ Khuynh Thành. Bởi vậy nàng đành phải quét ngang thanh Tú Loan bảo đao trong tayphát ra vô số ánh hồng quang ngăn cản đao phong của Lệ Khuynh Thành.
Vương Phật Nhi quát khẽ, định triệu hồi ra ba đại hộ pháp thần tướng, cây côn Thanh cung Mộc trong tay cũng đã được thay bằng Bắc Đẩu thần binh. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay.
Lệ Khuynh Thành và Tàng Dạ Linh đều trông thấy Vương Phật Nhi. Lệ Khuynh Thành đương nhiên coi Vương Phật Nhi là viện quân, còn Tàng Dạ Linh lại có chút cảm tình đối với người thanh niên đến từ Đại Lôi Âm Tự này. Bởi vậy, sau khi trao đổi một chiêu thì hai người cùng quát lên:” Thập Phương, ngươi không cần xuất thủ.”
Hai người nói xong thì lại liếc nhau một cái,trong lòng cùng thấy kinh ngạc.
Vương Phật Nhi lúc này cũng thấy đau đầu, vẫn đứng trên Ma Ngoan, xoay tay đặt thanh Bắc Đẩu lên vai xem hai vị tuyệt thế mĩ nữ thi triển cả đời sở học đánh nhau đến hoa lửa văng tung tóe khắp nơi.
“Lệ Khuynh Thành là một cô gái dũng mãnh, Tàng Dạ Linh cũng là một cô gái hùng mạnh. Cả hai người đều không dể bị lừa gạt, phải làm sao mới có thể tách được hai nàng ra? “
Vương Phật Nhi đang khốn khổ nghĩ cách thì đột nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn:” Hai cô nhóc này thật ra đều không tồi. Ai là bẳng hữu của ngươi?”.
Vương Phật Nhi trong lòng chấn động. Đã có thể đến bên cạnh hắn không một tiếng động, mãi đến khi mở miệng nói chuyện thì hắn mới có thể phát giác, ỏ Bạch Nguyệt Thành xuất hiện một vị tuyệt thế cao thủ như thế từ khi nào vậy?
Hắn ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy đó là lão thái giám vẫn quét rác tại Lãnh Tuyền Cung. Trong lòng cũng không biết là vui hay là buồn, hắn vội vàng cúi đầu thi lễ:”Ta có chút giao tình với nữ vũ thần Tàng Dạ Linh còn người kia thì là một bằng hữu rất tốt.”
Tuy rằng trang phục trên người lão thái giám không có gì thay đổi nhưng lại tạo ra một cảm giác hoàn toàn khác. Trước đây thì là một lão già tàn tật thờ ơ đối với mọi sự nhưng bây giờ lại biến thành một vị Vô Thượng tông sư khí độ uy nghiêm như một tòa núi cao khiến người khác phải kính ngưỡng.
Trừ khi đối diện với sư phụ của mình, còn lại thì Vương Phật Nhi chưa bao giờ cảm nhận được khí chất này trên người khác. Đó là một loại cảnh giới như thần thánh siêu thoát thế tục, từ trên cao nhìn xuống người trần.
“ Nhãn quang của ngươi cũng không tồi, hai con nhóc này đều là có khí chất cực tốt, chi bằng để ta giúp ngươi một tay?”
Vương Phật Nhi vội vàng ngăn lại, nắm lấy ống tay áo lão thái giám, kêu lên:” không cần hỗ trợ, thật không dám làm phiền lão tiền bối, ta cũng không có gì cần người khác giúp.”
Lão thái giám ồ lên một tiếng, như cười như không liếc nhìn Vương Phật Nhi một cái rồi thản nhiên nói:”Ta ở Bạch Nguyệt thành đã đến ba mươi năm, giờ nhờ một câu của ngươi mà tỉnh ngộ. Mấy hôm nữa ta sẽ đi xa, đến đô thành Đại Càn Vương triều thăm hỏi một vị cố nhân.Cậu bé có nguyện làm bạn đường với ta không?”
Vương Phật Nhi sợ đến biến sắc, vội vàng đáp:” Ta muốn về Đại Lôi Âm Tự một chuyến trước đã, sợ là không có thời gian theo hầu tiền bối, thật là đáng tiếc.”
Lão thái giám tức thì sửng sốt hỏi:” Không phải Đại Lôi Âm Tự đã bị mấy tên thi yêu chiếm cứ rồi sao? Ngươi định đến đó làm cái gì? Nếu là muốn đi giết yêu đoạt bảo thì ta chỉ cho ngươi một vài nơi có thể thu hoạch được nhiều hơn chứ Đại Lôi Âm Tự thật ra là nơi nghèo kiết thôi mà!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện